Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 774 - Ước Nguyện Xưa (23) - Kết thúc (4)



Chương 774 - Ước Nguyện Xưa (23) - Kết thúc (4)




Chương 774: Ước Nguyện Xưa (23) - Kết thúc (4)
Bỏ đi, đây cũng không phải chuyện mà cậu ta nên đắn đo…
“Giờ thì sao đây? Sao vẫn chưa thấy lời nhắc của hệ thống?” Tự đứng bên cạnh chăm lo cho Triệu Nho Nho, tò mò hỏi.
Dư Hạnh nhìn đường phố không có một bóng người, lại thử đi phía trước vài bước, cảnh tượng trước mắt bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Cảnh tượng xung quanh càng lúc càng mơ hồ, cũng như thời khắc cuối cùng khi hắn ở làng Quan Tài.
Dư Hạnh biết ngay mà, đây là đoạn độc thoại cuối cùng, hoặc là khung cảnh cuối cùng cần phải xem của màn suy diễn.
Cuối cùng, tất cả mọi thứ trước mắt hắn đều mờ nhạt dần, bao gồm cả sáu người vừa bước ra ngoài cùng hắn, hình ảnh bọn họ dần biến mất, trở thành những vệt sáng hỗn độn, không ổn định.
Hệ thống thong thả xuất hiện, một đoạn văn bản xuất hiện trước mắt Dư Hạnh, trong tiềm thức hắn cũng xuất hiện một giọng nói mơ hồ.
[Ngươi từng là Tiểu Cận, nhưng không có thể mãi mãi là hắn được.]
[Ngươi đã cứu được tính mạng của hắn, nhưng lại không tiên đoán được tương lai của hắn.]
[Hắn có thật lòng yêu Lưu Tuyết không? Hắn có thật lòng áy náy vì chuyện của mẹ mình không?]
[Nếu ngươi có thể dùng thân phận của hắn để nói với Lưu Tuyết một lời hứa hẹn giả dối, vậy thì tại sao hắn lại không thể?]
[Đáp án của mấy câu hỏi kia, có lẽ là đúng, có lẽ là sai, nhưng ngươi đã chẳng còn cách nào để chứng thực, tất cả mọi chuyện, cứ để trái tim chứng minh đi.]
[Sau khi Tiểu Cận rời khỏi phương phủ, hắn dẫn theo Tiểu Linh được cứu ra ngoài tới một thành trấn xa xôi khác, an gia lập nghiệp. Cùng nhau trải qua chuyện này, hắn và Tiểu Linh đều nhớ mãi không quên, cũng cùng cảnh ngộ, phải chứng kiến người mình thương lìa xa cõi đời này. Dần dà, bọn họ đều trở thành người thấu hiểu người kia nhất.]
[Ngày rộng tháng dài, thời gian thấm thoát trôi qua, vết thương trong lòng bọn họ kết vảy, lành lại, sau đó bọn họ cứ thế ở bên nhau. Hắn và Tiểu Linh đều bị mua vào Phương phủ từ khi còn nhỏ, không có tên họ của riêng mình. Sau khi sinh con, có lẽ Tiểu Cận cảm động trước ân tình của Lương ma ma và Lưu Tuyết, nhớ mãi không quên, sau khi thương lượng với Tiểu Linh, hắn để con mình mang họ Lương… Họ của Lương ma ma, bởi vì họ Lưu sẽ khiến hai người nhớ tới kẻ ác độc như Lưu Bính Tiên.]
[Đến cuối cùng, Phương phủ nhận được kết cục như thế nào, bọn họ cũng không được biết, chỉ loáng thoáng nghe được vài lời, hình như lúc ấy màu trắng ở Phương phủ chẳng mấy chốc đã rút đi, nhưng không lâu lúc sau, trên dưới Phương phủ đang cố gắng vực dậy bỗng bị tàn sát thảm khốc, vẫn chưa thể tìm ra hung thủ.]
[Rồi rất nhiều năm về sau đó, con gái của Tiểu Cận và Tiểu Linh cũng trưởng thành, đúng rồi, tên nàng là Lương Nhị Ny.]
Dư Hạnh: “…”
Dư Hạnh kinh ngạc.
Có nghĩ thế nào hắn cũng không thể tưởng tượng được cốt truyện sẽ phát triển như thế này. Hắn đã bảo mà, người duy nhất có thể có quan hệ với Lương Nhị Ny là Lương ma ma, nhưng bà mất sớm như vậy, nhìn kiểu gì cũng thấy bà ấy chẳng có máu mủ gì với Lương Nhị Ny.
Vậy mà, Lương Nhị Ny lại là con gái của Tiểu Cận ư?
Sau một hồi kinh ngạc, cẩn thận xâu chuỗi lại, hắn lại cảm thấy chuyện này có vẻ rất hợp lý, bởi vì Tiểu Linh đã từng bị vướng phải huyết trận, có lẽ cơ thể cũng phải chịu ảnh hưởng, nên mới sinh ra được đứa con gái như Lương Nhị Ny, trời sinh có linh hồn mạnh mẽ vô cùng, sau khi chết còn có thể chế tạo mộng cảnh.
Hơn nữa… Trong nhật ký của Lương Nhị Ny, từ khi còn trẻ dại bà ấy đã không có người thân, lang bạt kỳ hồ, hơn nữa Tiểu Cận vốn cũng có thâm thù đại hận với đại sư. Khi đại sư phát hiện Lương Nhị Ny và Lưu Tuyết đều phù hợp để trở thành mục tiêu của hắn ta, lập tức tiện đường giết cả Tiểu Cận và Tiểu Linh cho hả giận, quả là vô cùng ăn nhập.
Tất cả mọi chuyện hệt như một vòng luân hồi, nên kẻ không trốn thoát, cuối cùng vẫn quẩn quanh tại chỗ.
Không biết đến cuối cùng, số phận của những nhân vật khác ra sao… Dư Hạnh nghe hết đoạn tường thuật này, tâm lặng như nước.
Cuối cùng cũng kết thúc… Vận mệnh của Tiểu Cận ra sao thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn, hắn vẫn còn cuộc đời của mình, con đường của mình, không có thời gian để xót xa cho người khác.
Sau đoạn tường thuật kết cục, hệ thống bắt đầu tổng kết thành tích của giai đoạn thứ ba.
[Mức độ khám phá của đội: 92%, đủ tư cách, phần thưởng tăng lên ba bậc.]
[Hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt “Không có nội quỷ”, độ cống hiến: 23%.]
[Phần thưởng giai đoạn thứ ba: “Một Lần Ân Tứ”.]
[Đạt được phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt: Trong lần suy diễn này, được chọn một đạo cụ bất kỳ đã thu được.]



Bạn cần đăng nhập để bình luận