Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 778 - Triệu Nhất Tửu trong màn đêm (1)



Chương 778 - Triệu Nhất Tửu trong màn đêm (1)




Chương 778: Triệu Nhất Tửu trong màn đêm (1)
… Trông cứ như… Một nửa người mọc ra từ trong tuyết, điều buồn cười hơn cả là, nạn nhân là Triệu Nhất Tửu chứ không phải ai khác. Vào khoảnh khắc ấy, người ta không thể phân biệt được giữa hắn ta và tuyết mùa đông, thứ nào mới là lạnh hơn.
“Phì.” Triệu Nho Nho không nhịn nổi, cũng không muốn khóc nữa, cô ấy lập tức cười thành tiếng.
Dư Hạnh nhận ra đây là lỗi của mình, vốn định đưa tay ra kéo Triệu Nhất Tửu dậy, nhưng vừa trông thấy vẻ mặt có phần quẫn bách của Triệu Nhất Tửu, hắn lại bắt đầu thấy buồn cười, cuối cùng không nhịn được mà cười phá lên.
Triệu Nhất Tửu: “…”
Hắn ta rút cánh tay mình ra khỏi tuyết, sau đó ấn chặt vành mũ, hắn đưa tay về phía Dư Hạnh, túm lấy áo hắn, sau đó túm mạnh một cái…
“Cậu hư quá đấy!” Dư Hạnh vừa dứt câu đã ngã nhào xuống nền tuyết, còn bị vùi sâu hơn cả Triệu Nhất Tửu.
“Tuyết rơi vào cổ áo tôi rồi, oái, lạnh quá.”
Ăn miếng trả miếng thành công, Triệu Nhất Tửu quay mặt về phía Triệu Nho Nho, hắn ta mỉm cười, như thể đang nghĩ xem nên túm cả Triệu Nho Nho xuống đây bằng cách nào.
Triệu Nho Nho thấy cảnh tượng ấy, nỗi sợ hãi và buồn bã trong lòng dường như cũng tan đi ít nhiều. Người khôn khéo như Triệu Nho Nho, sao có thể không nhận ra Triệu Nhất Tửu lợi dụng cú va của Dư Hạnh để tự chôn mình trong tuyết, hòng giảm bớt nỗi ám ảnh của cô ấy đối với màu trắng.
Hơn nữa, Dư Hạnh muốn né đòn đánh lén của Triệu Nhất Tửu cũng dễ như trở bàn tay, nhưng hắn lại phối hợp với Triệu Nhất Tửu, ngã xuống hồ tuyết, giờ còn đang loay hoay trong tuyết.
Suy nghĩ thông suốt trở lại, Triệu Nho Nho đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật là may mắn làm sao. Ở đây có một tên mặt than và một con hồ ly, cả hai đều đang cố gắng dỗ cho cô ấy vui vẻ, sao cô ấy lại may mắn thế này.
“Để tôi tự giác đi!” Triệu Nho Nho cao giọng nói, sau đó tự ngã ra tuyết, toàn thân ngập trong lớp tuyết dày đặc, chỉ để lộ ra ngoài chỏm tóc búi tròn tròn.
Cô ấy khó khăn lắm mới đưa được mặt ra ngoài, vừa nói vừa thở hổn hển: “Hình như đây là một ao nước cảnh, sau khi tuyết rơi thì không còn nước nữa. Tôi vừa va phải đèn lắp trong ấy đấy.”
Triệu Nhất Tửu ấn đầu Dư Hạnh vào tuyết, trên khóe môi xuất hiện một nụ cười rất khó phát hiện.
Lần suy diễn này có Linh Nhân phá rối, gây ra tổn thất rất lớn cho tam đại gia tộc. Bởi thế, không lâu nữa, Tam Đại Gia Tộc chắc chắn sẽ ở thế đối đầu với Linh Nhân. Sự mâu thuẫn giữa các thế lực lớn sẽ kéo theo nhiều thế lực nhỏ, hiệp hội nhỏ, thậm chí là các đội nhóm khác, nên sắp tới, tình hình sẽ vô cùng hỗn loạn.
Có lẽ Triệu Mưu đang bận bù đầu.
Hắn ta cũng phải giải quyết vấn đề về đôi mắt của mình.
Nhưng cũng không hề gì, ít nhất thì bây giờ, hắn ta vẫn có thể nằm trên nền tuyết, cùng Dư Hạnh, và cả Triệu Nho Nho, tự tìm cho mình chút nhàn nhã hiếm hoi.
Đùa nghịch dưới tuyết như một đám trẻ con thật sự rất vui vẻ, so với khi vừa rời khỏi màn suy diễn, ba người đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Nhưng hậu quả là… Khi gặp lại Triệu Mưu, Triệu Nho Nho và Triệu Nhất Tửu đã phải cúi đầu đứng trong phòng, bị anh ta mắng cho một trận tơi tả.
Dư Hạnh ngồi trên ghế, vừa cắn hạt dưa vừa chăm chú nhìn Triệu Mưu lúc nào cũng tươi cười hớn hở nay lại đanh mặt mắng chửi người khác. Nói thật lòng, chẳng mấy khi hắn được chứng kiến Triệu Mưu mặt mày cau có thế này, hắn cũng không thể bỏ lỡ được.
Có lẽ Triệu Mưu cũng đã theo dõi xuyên suốt màn suy diễn dưới tư cách khán giả, sau đó bận rộn xử lý nhiều cuộc gọi từ gia tộc của mình, đến tận bây giờ mới có thời gian gọi ba người vào phòng mình, thực hiện một màn giáo huấn vô cùng tàn bạo.
“Không phải cô rất có tài bói toán sao, cô nhìn tiết tấu gieo quẻ của mình trong màn suy diễn này mà xem! Biết bao nhiêu thời điểm không cần phải xem bói thì cô xem, đến lúc cần thì lại không dùng được nữa, ở mấy lần suy diễn sau, cô phải nghiêm túc cải thiện cái tính thiển cận này cho tôi!” Với Triệu Nho Nho, Triệu Mưu còn xem là khách khí, chẳng qua ngữ điệu nghiêm khắc hơn bình thường chút ít, nhưng câu nào câu nấy đều chỉ ra lỗi sai và phương pháp cải thiện.
Triệu Nho Nho cố nhịn, cúi đầu xin lỗi: “Tôi biết rồi, là tại tôi không phát huy được ưu thế biết xem bói của mình, tôi sẽ cố gắng nghiên cứu và luyện tập. Còn nữa, vốn định chăm sóc em trai anh giúp anh, cuối cùng lại làm phiền anh ấy cứu tôi. Tôi không thực hiện được điềm mà anh dặn dò, lần này xem như tôi vẫn chưa trả được nợ ân tình cho anh, lần sau nếu có chuyện gì, thì anh cứ việc gọi tôi.”
“… Chuyện này thì không trách cô được, tôi thừa nhận mình đã xem nhẹ cái năng lực của thằng nhóc này, đây đã không còn là A Tửu mà đi đâu, làm gì tôi cũng phải ra sức bảo vệ nữa rồi.” Triệu Mưu nói chuyện bằng giọng điệu ôn hòa, vừa ngắt lời, anh ta lại quay đầu, trợn mắt lườm Triệu Nhất Tửu đang thong dong đứng ở một phía, chẳng có vẻ gì là kinh hoàng, sợ hãi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận