Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 779 - Triệu Nhất Tửu trong màn đêm (2)



Chương 779 - Triệu Nhất Tửu trong màn đêm (2)




Chương 779: Triệu Nhất Tửu trong màn đêm (2)
Triệu Nhất Tửu liếc mắt nhìn anh ta một cái, hai tay vẫn còn đang đút túi.
Vì thế, Triệu Mưu lại nói thêm vài câu, rồi để Triệu Nho Nho quay về chỗ ở của mình. Xong xuôi anh ta lập tức chĩa mũi giáo về phía Triệu Nhất Tửu. Đầu tiên, anh ta đưa tay gỡ chiếc mũ lưỡi trai có phần nữ tính trên đầu Triệu Nhất Tửu xuống, sau đó nắm lấy cằm hắn ta, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ngầu. Một lúc sau, anh ta nghiến răng ken két, quát rằng: “Cũng may là Dư Hạnh phản ứng nhanh, nếu không thì cậu định làm gì? Để cho tất cả khán giả biết trong người cậu đang cất chứa một con lệ quỷ hả?”
Bàn tay bóc hạt dưa của Dư Hạnh khựng lại, hắn nhướng mày, đánh mắt nhìn hai người kia.
Triệu Nhất Tửu cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, bèn hất mặt, thoát khỏi bàn tay đang nắm cằm mình của Triệu Mưu: “Đủ lắm rồi đấy, anh tưởng mình là giáo viên chủ nhiệm thật hay sao?”
Từ trước đến nay, hắn ta chưa bao giờ khách khí với anh trai mình, điệu bộ ngoan ngoãn để mặc cho anh mình dạy dỗ ban nãy cũng chỉ là diễn cho Triệu Nho Nho xem. Dù sao Triệu Nho Nho cũng không phải người của chi nhánh bọn họ, trước những người đến từ chi nhánh khác, vẫn nên duy trì cho Triệu Mưu hình tượng uy tín và có quyền uy thì hơn.
Nhưng bây giờ Triệu Nho Nho đã rời đi, Triệu Nhất Tửu cất bước tới gần, ngồi xuống bên cạnh Dư Hạnh, uống ly nước ấm chưa có ai động qua, cặp chân dài ngoằng bắt thành chữ ngũ, thái độ chẳng khác nào “Dù anh có nói gì đi chăng nữa thì tôi cũng không sai”.
“Này này này, cậu làm gì thế, nước đó là tôi rót đó.” Triệu Mưu “hừ” một tiếng: “Để đề phòng mắng người đến mức mất giọng luôn!”
“Ngay bây giờ, hai phút, nói nhanh lên.” Triệu Nhất Tửu nhìn chằm gương mặt mình trong hình ảnh phản chiếu của ly nước, nhắm mắt lại.
“…” Triệu Mưu giận điên lên được… Tức giận đến nỗi chẳng làm được gì cả, anh ta ngồi xuống phía đối diện Triệu Nhất Tửu: “Cậu là anh tôi hay tôi là anh cậu? Sao cậu chẳng bao giờ tôn trọng tôi như anh trai hết vậy?”
Triệu Nhất Tửu: “Một phút bốn mươi giây.”
“Được được được, để tôi nói cho nhanh vậy.” Bất tri bất giác, ngữ khí của Triệu Mưu đã hòa hoãn trở lại, anh ta thật sự hết cách với đứa em trai này rồi. Hơn nữa, ở đây còn có Dư Hạnh cái rõ ràng đáng hóng hớt, mà lại còn không sợ to chuyện, anh ta thở dài: “Sao lần này cậu lại thiếu lý trí như vậy?”
“Thiếu lý trí?” Triệu Nhất Tửu lặp lại một lần, đôi mắt ánh lên vẻ mơ hồ.
Triệu Mưu vừa nhìn đã biết bản thân hắn ta không hề nhận ra được: “Cậu không cảm thấy từ giai đoạn thứ hai, cậu đã bắt đầu trở nên kỳ lạ hay sao? Không phải bình thường cậu lý trí lắm hay sao? Bao nhiêu lâu nay lúc nào cũng khư khư cái mặt lạnh, vào lúc mấu chốt, cậu nhiệt tình như vậy làm gì? Ở giai đoạn thứ hai, phát hiện đại sư kia có vấn đề, cậu còn chủ động theo sau quan sát làm gì?”
Triệu Nhất Tửu khẽ nhíu mày, hai hàng lông mi hơi run rẩy.
“Có lẽ người khác không cảm nhận ra được, nhưng tôi chính là anh trai của cậu, tôi hiểu cậu hơn bất cứ ai.” Triệu Mưu mỉm cười nhìn Triệu Nhất Tửu, chỉ thiếu điều xắn tay áo đánh người, nhưng cũng không biết là thương xót hay thực sự không đánh lại, cuối cùng anh ta cũng chỉ đành trách cứ hắn ngoài miệng: “Thường ngày cậu sẽ chẳng bao giờ làm như thế, tốt nhất không nên có bất cứ thứ gì tới quấy rầy cậu, đây mới là điều cậu muốn nhất.”
“Dựa theo tính cách của cậu thường ngày, nếu thức thời chạy đi xa một chút, cậu cũng sẽ không bị trọng thương như vậy. Sao thế, cậu thấy dè chừng vì mắt đỏ khó coi, nên định khoét mắt ra luôn à?”
Vừa nói đến đề tài này, trong mắt Triệu Mưu thoáng hiện lên vẻ xót xa, nhưng sợ Triệu Nhất Tửu ngó lơ, ngữ khí của anh ta lại càng nghiêm khắc hơn.
Khi trước, anh ta luôn xuất hiện bên cạnh Triệu Nhất Tửu với bộ dạng lười biếng, chuẩn phong cách “kẻ sĩ hư hỏng”. Nhưng lần này lại là một trong những hiếm hoi Triệu Mưu tỏ ra lạnh lùng với Triệu Nhất Tửu. Nhìn Triệu Mưu, Triệu Nhất Tửu đột nhiên cảm nhận được áp lực anh ta, thứ mà trước đây chưa từng trải qua.
Chỉ trong nháy mắt, Triệu Nhất Tửu cảm nhận được, người trước mắt không chỉ là người anh trai mà ngày bé hắn ta không đánh bại được, mà còn là một suy diễn giả tài ba, có thể gây dựng danh tiếng của gia tộc với thực lực của chính mình.
Nhưng hắn ta cũng không dễ bị hù dọa, sau hai giây im ắng, hắn ta quay đầu hỏi Dư Hạnh: “Có phải Linh Nhân có năng lực bị động gây ảnh hưởng đến cảm xúc của người khác không?”
Dư Hạnh khẽ “ồ” một tiếng, tựa lưng vào ghế, khóe môi khẽ cong lên: “Có lẽ vậy, bất kể là kẻ hiểu biết con người của hắn hay không đi chăng nữa, đều sẽ vì những nguyên nhân khác nhau mà bị hắn dắt mũi, suy đoán của cậu cũng có lý đấy. Cho nên, lúc ấy cậu không đưa ra được phán đoán chính xác, cũng có khả năng là do ảnh hưởng của Linh Nhân.”
Hắn phát hiện ra, vừa nói đến Linh Nhân, Triệu Mưu và Triệu Nhất Tửu đều im bặt, bọn họ đều nhìn hắn bằng ánh mắt mong đợi, những hắn lại nhún vai: “Chuyện này có thể giao cho Viện Nghiên Cứu lo liệu, hiện giờ hai người có thể mắng cho hết một phút còn lại rồi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận