Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng
Chương 127
Lần thứ mười, Ngu Tri Dao đặt lớn. Bọn họ không dám đặt theo, những người còn lại phần lớn đều theo Ngu Tri Dao, hung hăng ăn được nhà cái một trận.
Lúc này mồ hôi nhà cái đã nhỏ xuống rồi.
Xúc xắc lại không khống chế được theo suy nghĩ của gã!
Gã chưa từng thấy chuyện tà môn như vậy!
Nhà cái cảm thấy quỷ dị, nhưng lại không tìm được lý do nào khác, gã có thể nhận ra được tiểu cô nương mang mặt nạ cá chép đỏ cũng không có bất kỳ động tác nhỏ nào.
Trước đó mặc kệ cô nương này có động tác nhỏ hay không, cho dù là có, trong âm thầm điều khiển linh khí, nhưng lấy tu vi Khai Thiên cảnh yếu ớt của nàng cũng không thể làm nổi!
Xúc xắc của Kim Ngân phường được làm đặc biệt, cần phải là người có tu vi Thiên Nhân cảnh mới có thể phá được, nếu cưỡng ép phá vỡ trong nháy mắt sẽ biến thành phấn vụn, người ngoài hoàn toàn không có khả năng ăn gian.
Tổng kết các loại khả năng, đây là chỗ nhà cái cảm thấy quỷ dị nhất!
Xúc xắc không thành vấn đề, nhưng rõ ràng gã cảm giác đã lắc đúng ý của mình rồi, nhưng sau khi lấy chén ra, số điểm lại thay đổi?
Gã chắc chắn không bị điên.
Chắc chắn mình không điếc cũng không mù.
Chắc chắn lúc lắc xúc xắc không xuất hiện ảo giáp.
Vậy cũng chỉ có môt loại khả năng!
Xúc xắc này điên rồi!
Nhà cái xoa mồ hôi trên trán, cảm thấy nếu nói lời này ra cho chủ nhân nghe, chủ nhân khẳng định sẽ cảm thấy gã còn điên hơn cả xúc xắc
Còn chuyện gì quỷ dị hơn chuyện mà mình không biết nguyên nhân?
Trong mấy trăm năm làm Yêu, đây là lần đầu tiên gã gặp chuyện này!
Chẳng qua còn may, tiểu cô nương mang mặt nạ cá chép đỏ cả người đầy quỷ dị này đặt đến lần thứ mười, thì thu tay lại, không tiếp tục đặt nữa.
Nhà cái yên tâm tiếp tục lắc xúc xắc.
Một giây sau, lớn nhỏ của xúc xắc thay đổi theo ý muốn, mặc cho gã không chế.
Nhà cái hăm hở, tự tin mở chén ra.
Ngu Tri Dao không đặt, nàng thí nghiệm mười lần, cuối cùng cũng đoán được tỷ lệ thắng của mình đại khái là 80.
Thắng tiền rồi, thắng tiền rồi!
Có vận may này, vậy chẳng phải ở Nhạn thành muốn chơi bao lâu thì chơi bấy lâu sao?
Nàng hơi cong môi mỉm cười, nhét ngân phiếu hơn một ngàn lượng mình mới thắng được vào trong tay của Lạc Vân Dã.
"Tiểu Vân, ngươi chơi đi, tùy tiện đặt."
Người bên cạnh vô cùng hâm mộ! Hắn ta cũng muốn trở thành nam sủng của đại lão, sau đó đại lão sẽ vung tiền để cho hắn ta tùy tiện chơi!
Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, Lạc Vân Dã ừ một tiếng, hắn cầm ngân phiếu trong tay, yêu lặng bỏ vào nhẫn trữ vật.
Sau đó lấy ra mười lượng bạc tiền đặt cược, vẫn là tư thái bảo vệ Ngu Tri Dao, cánh tay dài của Lạc Vân Dã duỗi ra, vững vàng đặt vào chữ "Lớn"
Người bên cạnh cảm thấy người có thể là đi theo đại lão còn được cưng chiều, về mặt đánh bạc nhất định rất tốt. Vì vậy lặng lẽ theo Lạc Vân Dã, đặt một trăm lượng. Những người khác cũng có suy nghĩ như vậy, yên lặng đặt theo.
Nhà cái giở chén.
"Nhỏ!
Bầu không khí gần như trở nên ồn ào!
Trên mặt nhà cái lại hiện ra nụ cười quen thuộc, gã tiếc tục lắc xúc xắc.
Lần thứ nhất Lạc Vân Dã thua, những người đi theo cũng thua.
Lần thứ hai, người bên cạnh nửa tin nửa ngờ, nhưng từ sự tín nhiệm với đại lão, vẫn đặt theo.
Sau đó!
Vẫn thua! Vốn dĩ người nhiều chuyện kia theo đại lão thắng nhiều, thật lòng khâm phục, bây giờ cũng có chút tê dại.
Sao lại như vậy.
Người bên cạnh của đại lão cá chép đỏ chính là một tên nam sủng phế vật sao!
Chẳng lẽ đây chính là âm dương điều hòa trong truyền thuyết!
Mấy người nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra.
Lúc này Lạc Vân Dã đã thua đến lần thứ năm.
Sau đó mọi người thấy được hắn thua đến lần thứ sáu, lần thứ bảy, lần thứ tám...
Bị đại lão cá chép đỏ chấn nhíp, vào lần thua thứ chín, rốt cuộc người đứng nhìn xung quanh đều nhất trí đặt ngược lại với Lạc Vân Dã.
Sau đó lần thứ chín, trừ Lạc Vân Dã ra, những người khác đều thắng.
Vốn dĩ nhà cái càng lắc càng tự tin, lúc này trên trán lại xuất hiện mồ hôi lạnh!
Chuyện gì xảy ra!
Xúc xắc lại điên rồi?!
Lần thứ mười Lạc Vân Dã đặt lớn.
Những người còn lại dồn dập đặt nhỏ.
Nhà cái vừa lau mồ hôi trên trán vừa đếm số mà mình lắc trong lòng, lúc này gã chắc chắn mình tuyệt đối không sai!
Vì vậy gã tự tin đặt chén xuống, mở ra.
Một hai ba, nhỏ!
Toàn trường hoan hô, nhà cái trực tiếp ngây ngốc.
Rõ ràng gã lắc là lớn mà!
Chuyện này sao có thể chứ!
Lần thứ mười, lấy mười lượng bạc đã thua của Lạc Vân Dã, nhà cái thua lỗ muốn chết, lấy sự vui vẻ thắng của mọi người mà chấm dứt.
Trong lúc mọi người đang hoan hô, Lạc Vân Dã quay đầu lại nói: "Tiểu Ngư, ta thua một trăm lượng."
Ánh mắt Ngu Tri Dao sáng lên, thật lòng khen ngợi hắn: "Tiểu Vân của chúng ta thật giỏi! Vận may thật tốt!"
Người bên cạnh: ???
Má nó! Đại lão cá chép đỏ, ngươi không thể bị tình yêu che mù mắt được? nam sủng phế vật này thua liền mười lần, đây là vận may tốt!
Sau đó hắn ta chỉ thấy nam sủng phế vật mang mặt nạ cá chép đen cười cong mắt, không có chút xấu hổ gật: "Ừ, quả thật vận may của ta rất tốt."
Người bên cạnh: "..."
Đại lão cưng chiều ngươi, nhắm mắt lại khen ngợi cũng được đi, nhưng ngươi lại không biết xấu hổ thừa nhận?
Hắn ta cảm giác mắt của mình bị ánh sáng tình yêu này chiếu mù rồi.
Ngu Tri Dao cười nói: "Vận may của Tiểu Vân còn tốt hơn ta."
Lạc Vân Dã lắc đầu: "Vẫn là vận may của Tiểu Ngư tốt hơn ta một chút."
Hai người ta một lời ngươi một lời, người bên cạnh nghe được rõ ràng, thật sự hận không thể che lại lỗ tai của mình!
Trời ạ! Đại lão cá chép đỏ vì làm cho nam sủng phế vật cá chép đen vui vẻ, há miệng chính là một chuỗi lời nói dối, lại nhìn nam sủng phế vật cá chép đen bị cưng chiều đến choáng váng, cũng nói mê sảng.
Đáng ghết! Chẳng lẽ đây chính là khuynh hướng sở thích đặc biệt của đại lão sao?!
Xung quanh vẫn là một mảnh náo nhiệt lắc xúc xắc, sau khi nhà cái khống chế được mấy lần, lại khôi phục tự tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận