Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng
Chương 137
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã bước ra khỏi đổ thạch trường, nàng nói: "Tiểu Vân, hôm nay vận may không tốt, lần sau chúng ta sẽ mua khối mà người thấy thích nhé."
Lạc Vân Dã cười ừ một tiếng.
Đám người đi theo phía sau đại lão thiếu chút nữa đồng loạt trượt té.
"Hôm nay vận may không tốt lắm”?
"Lần sau gặp đá ngươi thích thì lại mua"?
Má nó, đây chính là lời tỏ tình của đại lão đối với nam sủng phế vật sao?
Nói dối là vận may không tốt, dỗ dành nam sủng xui xẻo, còn định dùng nghìn vàng, à không vạn vàng, chỉ vì đổi lấy tiếng cười của nam sủng phế vật.
Trời! Đây là sủng ái của đại lão trong truyền thuyết!
Mọi người hâm mộ đi theo phía sau bọn họ đi vào khu vực bắt tên.
Bên trong khu vực b.ắ.n tên có một bức tường, trên đó có từng đoàn tiểu quang cầu trong suốt, giống như giấy note dán đầy tường của tiệm trà sữa ở hiện đại, những quang cầu này đều bị dán dính vào mặt tường.
Trrong quang cầu nhỏ này có giấu các loại thưởng, thưởng lớn nhất là một trăm linh thạch, thứ hai là năm trăm lượng, còn có các loại đồ vật hiếm lạ cổ quái.
Một mũi tên cần năm lượng, ở trong Kim Ngân phường cũng không được xem là quá đắt.
Bởi vì chỗ này chỉ là trò giải trí thử vận may nhỏ, giống như cạo vé xổ số, không biết lúc nào mới có thể trúng số độc đắc, cho nên khu vực b.ắ.n tên này cũng không có nhiều người.
Chủ quán là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người đến khu vực b.ắ.n tên như vậy, cảm giác mùa xuân kiếm tiền đã đến, vội vàng đứng lên.
Hắn ta nở một nụ cười đúng mực với mọi người: "Các vị đạo hữu, đều là muốn chơi b.ắ.n tên sao?"
Phía sau yên lặng như tờ.
Nụ cười trên mặt chủ quán cứng lại một chút.
Lạc Vân Dã đứng trước nhất đưa tới mười lượng: "Cho ta hai mủi tên."
Mười lượng?
Chủ quán cừng đờ nụ cười, lấy cung tên ra cho hắn.
Mũi tên chỗ này là tên trong suốt, b.ắ.n ra đ.â.m phá quang cầu, mũi tên cũng sẽ vỡ vụn.
Lạc Vân Dã b.ắ.n một mũi tên ra.
Cầm cung lắp tên, rồi đến b.ắ.n ra, động tác tiêu sái may trôi nước chảy, rất có độ chính xác.
Tất cả đều rất tốt, chỉ có kết quả ---
"Chúc mừng nhận được một mồi câu Hỏa ngư ma."
Hỏa ngư ma là một loại ma vật cấp thấp, mồi câu của nó, chính là đồ mà nó thích ăn nhất.
Nhưng người nào rảnh rỗi lại đi đút cho ma ăn?
Vật này hoàn toàn là gân gà.
Chủ quán kiếm được tiền, nhặt vật vô dụng rơi xuống mặt đất cho Lạc Vân Dã, còn nói chúc mừng.
Ngu Tri Dao cũng vỗ tay cười: "Vận may của Tiểu Vân thật tốt! Lần tới chúng ta đi ra ngoài gặp phải Hỏa ngư ma, ném mồi cầu này hấp dẫn sự chú ý của bọn nó, chúng ta có thể thuận lợi chạy đi rồi."
Vốn dĩ Lạc Vân Dã lạnh lùng nhận lấy vật này, nghe được lời của Ngu Tri Dao, hơi lộ ra mỉm cười: "Ừ, Tiểu Ngư nói đúng."
Vẻ mặt của những người xem náo nhiệt sau lưng đột nhiên trở nên phức tạp.
Loại đồ gân gà như mồi của Hỏa ngư ma này mười văn tiền là có thể mua được bên ngoài, ở đây mất năm lượng không nói, đại lão vẫn có thể nhắm mắt thổi phồng vận may tốt!
Còn thổi phồng có lý có chứng, làm cho nam sủng cá chép đen choáng váng, liên tục nói đúng!
Đại lão thật sự thương hắn, thật dụng tâm lương khổ.
Kỷ Phù ngồi xổm ở một góc, cặp mắt đã sớm sáng lên, cầm ra một quyển sổ nhỏ bắt đầu nhanh chóng ghi chép hành động của hai người.
Cuối cùng người viết không nhịn được cảm khái về đại lão cá chép đỏ: "Ngươi thật yêu hắn!"
Lạc Vân Dã thành thạo b.ắ.n ra mũi tên thứ hai.
"Chúc mừng nhận được một bọc phấn ngứa của Hồng vị ma."
Hồng vị ma cũng là một loại ma vật cấp thấp, tốc độ cực nhanh, loại phấn ngứa này có thể làm cho bọn nó tạm thời dừng lại, cũng là hàng gây gà mười văn tiền một bọc, cơ bản đều là Yêu tu mua bên ngoài cho con nhỏ của mình chơi.
Ngu Tri Dao tiếp tục khen: "Tiểu Vân quá lợi hại! Tộc đố của Hồng vị ma đặc biệt nhanh, có phấn ngứa này rồi, sau này chúng ta gặp được Hồng vị ma cũng có thể tùy tiện đối phó."
Con ngươi Lạc Vân Dã sáng lên, hắn gật đầu ừ một tiếng.
Ngu Tri Dao cầm ra một trăm lượng cuối cùng, tìm chủ quán mua hai mươi quang tiễn, đưa cho Lạc Vân Dã, cười nói: "Hôm nay vận may của Tiểu Vân chúng ta tốt, chỉ b.ắ.n hai mũi tên quá ít, lại b.ắ.n thêm chút nữa đi."
Chủ quán thật thích mấy người xui xẻo này, kiếm tiền rất dễ dàng.
Mọi người: "..."
Đã tê dại, cả người đã tê dại rồi.
Đại lão vì khen ngợi nam sủng phế vật mà đảo lộn trắng đen, vắt hết đầu óc.
Bọn họ sai rồi, nam sủng này được đại lão cưng chiều như thế, không xui xẻo chút nào! Trừ về mặt đánh bạc hơi phế vật một chút, nhưng không phải hắn may mắn nhất sao?!
Kỷ Phù hưng phấn, bút trong tay không thể dừng lại được.
Lạc Vân Dã b.ắ.n hết toàn bộ mười chín quang tiển, đều là mồi câu của Hỏa ngư ma và bột phấn của Hồng vị ma rơi.
Trên tường có một trăm quang cầu, sau khi giảm còn một nửa sẽ tự động bổ sung đầy đủ. Bên trong tổng cộng có mười mồi câu Hỏa ngư ma, chính bọc phấn ngứa Hồng vị ma, thuộc về vật không đáng tiền nhất. Giờ phút này đều bị Lạc Vân Dã b.ắ.n sạch hết, ngay cả chủ quán cũng có chút đáng thương người xui xẻo trăm năm khó gặp này.
Một mũi tên cuối cùng, Lạc Vân Dã trúng được mười lượng bạc.
"Wa! Hôm nay vận may của Tiểu Vân thật tốt! Trước đó trúng toàn là vật bảo vệ tính mạng gặp phải ma vật bên ngoài, năm lượng bạc một mũi tên, cuối cùng chúng ta còn lợi được năm lượng bạc!” Ngu Tri Dao thật vui vẻ, vui vẻ đến mức có khí thế nói kiếm được năm lượng bạc giống như kiếm được mười lượng bạc.
Lạc Vân Dã cũng rất vui, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời tràn đầy ý cười. Hắn thả trường xung xuống, nhét toàn bộ mười lượng bạc và mười chín món đồ đã b.ắ.n được vào trong tay Ngu Tri Dao: "Cho Tiểu Ngư."
Ngu Tri Dao vui vẻ nhận lấy, giống như nhận được đồ mình đặc biệt thích.
Lúc này mọi người sau lưng không chỉ tê dại, còn có chút hâm mộ.
Có phải đại lão có chút cưng chiều quá mức con cá chép đen này không?!
Bọn họ cũng muốn làm cá chép đen của đại lão!
Bạn cần đăng nhập để bình luận