Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng
Chương 146
Thiếu niên áo hoa giống như một đóa hoa nhỏ trắng tràn đầy kiên cường, không, là một đoá hoa đỏ, bị Người điên cao lớn từng bước ép sát, giống như một giây sau có thể diễn ra một màn không thương tiếc đập chậu cướp hoa.
Toán trường càng phát ra tiếng cười thật to.
Ngu Tri Dao: "..."
Cay mắt! Đây thật sự là đại đấu trường mà nàng nhìn thấy vào ban ngày sao?
Thiếu niên áo hoa giống như một bông hoa màu đỏ yếu ớt lúc nào cũng có thể bị gió mưa thổi bay đi, hắn ta thấy tình hình không đúng, chân dài vươn ra, muốn nhảy xuống.
Ai ngờ, Thời Việt trực tiếp kéo chân của hắn ta, thiếu niên áo hoa dứt khoát nhắm mắt lại, nằm thẳng đơ giả chết.
Hắn ta hô to: "Ai, ta nhận thua!"
"Đứng lên!" Thời Việt cả giận nói.
Ở trong nhận thức của Thời Việt, không chiến mà bại, là sỉ nhục nhất.
"Ta không." Thiếu niên áo hoa nghiêng đầu hô lớn về phía người phụ trách, "Tiểu gia thua rồi, tinh thần và thân xác đều bị thương nặng, còn không nhanh khiêng tiểu gia xuống!"
Người phụ trách vội vàng tuyên bố kết quả tỷ thí.
Thời Việt mang mặt nạ lông chim trắng, mê mang đứng ở nơi đó, giống như một đứa trẻ bị người khi dễ.
Hắn ta nhìn về phía nơi cảm ứng được huyết mạch tương liên ở phía xa xa kia, hai tay có chút căng thẳng nắm chặt vạt áo trước người.
Không biết nên làm thế nào mới để cho ca ca hài lòng...
Lạc Vân Dã hơi nhướng mày, trong lòng đột nhiên dâng lên một cổ cảm giác quái dị sai tuổi tác.
Thiếu niên áo hoa cách gần, rõ ràng thấy được bộ dạng này của Thời Việt. Người này trong ngày thường đều lạnh lùng xa cách, hôm nay rõ ràng người bị khi dễ là hắn ta, lại còn giả làm bộ đáng thương!
Thật đáng ghét!
"Ai, chờ một chút!" Thiếu niên áo hoa gọi người mang mình xuống lại, kiêu ngạo nâng cằm, nói với Thời Việt đang nắm vạt áo: "Ngươi muốn so đấu với ta đúng không?"
Thời Việt nghe được tiếng, dời chú ý đến người Hoa Hoa, gật đầu.
Thiếu niên áo hoa nằm trên đất, ngửa đầu, lộ ra đường cong kiêu ngạo: "Nhìn vào mặt mũi ngươi rất muốn cùng ta thi đấu, như vậy phải đấu theo phương thức của ta, ngươi có thể đồng ý không?"
Thời Việt: "Có thể."
Ca ca không rời đi, ca ca đang nhìn mình, phải để cho ca ca hài lòng.
Thiếu niên áo bông chống cùi chỏ xuống đất, từ dưới nhảy lên, sau lớp mặt nạ mẫu đơn đỏ thẫm là nụ cười tràn đầy đắc ý: "Sảng khoái!"
Hắn ta kéo ra một khoảng cách với Thời Việt, lại bắt đầu một trận đấu vũ.
Vừa làm động tác vừa nói: "Ngươi muốn đấu với ta thì phải làm động tác giống nhau, đuổi theo ta, ai bất động trước thì coi như người đó thua."
Thời Việt gật đầu.
Sau đó mọi người lập tức thấy được Người điên Bá chủ đài đấu cuồng duệ khốc huyễn giờ lại càng giống như người điên, đi theo Bá vương Hoa Hoa cùng nhau vặn eo đá chân vỗ tay.
Thiếu niên áo hoa cũng trực tiếp cười ra tiếng ngỗng.
Toàn trường đều là tiếng cười, bầu không khí rất là sung sướng.
Ở bên cạnh nữ tu cũng vừa cười vừa cảm thái: "Hoa Hoa không hổ là đại sư vũ học! Ngay cả Bá chủ Người điên cũng không chống đỡ nổi mị lực vũ học này."
Ngu Tri Dao: "..."
Mị, lực, vũ, học?
Mắt thấy vào ban ngày nhìn thấy Người điên kia g.i.ế.c người đập nát xương lúc này lại trở thành một học sinh tiểu học ngoan ngoãn nhảy điệu nhảy thể thao theo radio, Ngu Tri Dao cũng thật muốn đưa cho hắn ta chín bài nhảy thể dục nhịp điệu của thế giới hiện đại.
Sao nhìn có chút ngu vậy?
Lạc Vân Dã: "..."
Hắn yên lặng giơ tay bưng kín mắt, xuyên qua khẽ hở ngón tay xem biểu diễn.
Đúng vậy, đây không phải là thi đấu, là biểu diễn.
Lúc này thiếu niên áo hoa lại chuyển đổi phong cách nhảy, hai tay hai chân bắt đầu nhảy về phía trước, vô cùng có sức sống, cuối cùng còn b.ắ.n một trái tim về phía khán đài, nháy mắt, "Yêu các ngươi~"
Thời Việt thân cao chân dài, làm động tác cũng rất đẹp mắt. Trong đầu hắn ta đều là tỷ thí để cho ca ca vui vẻ, cho nên lúc mới bắt đầu nhảy động tác còn có chút không quen, nhưng sau đó ngày càng quen thuộc, thậm chí trong lòng cũng không cảm thấy mất tự nhiên.
Hắn ta b.ắ.n tim về phía hướng của Lạc Vân Dã, vì vậy một nhóm những người ái mộ trên khán đại lại điên cuồng thét chói tai.
Trận chiến sinh tử chảy m.á.u sờ sờ biến thành một hội biểu diễn minh tinh.
Ngu Tri Dao cách Lạc Vân Dã gần, bị cái b.ắ.n tim kia làm hoảng hốt: "..."
Nàng sai rồi, nàng thật sự sai rồi.
Đây không phải là có chút ngu, đây thật sự ngu rồi.
Ngu Tri Dao lại nhìn hai lần, hơi đến gần Lạc Vân Dã nói: "Tiểu Vân, ta cảm thấy chúng ta không cần trói lại đâu."
Lạc Vân Dã hơi nhúc nhích ngón tay: "Ừ?"
"Hắn có chút ngu." Ngu Tri Dao suy nghĩ một chút, lại nói tiếp một câu, "Hơn nữa nhìn đặc biệt dễ lừa."
Lạc Vân Dã cũng cảm thấy như vậy:”Quả thật."
Nếu không cũng sẽ không dùng ánh mắt ỷ lại vào cha huynh nhìn hắn.
Ngu Tri Dao ừ một tiếng: "Vậy chờ hội đấu giá kết thúc, chúng ta lại hẹn hắn, hỏi rõ một ít chuyện."
"Được."
Lúc hai người đang trao đổi, trên đài bầu dục, vẫn đang tiến hành đấu vũ không ai đụng chạm ai, tư thế khiêu vũ của thiếu niên áo hoa trở nên phức tạp chồng chất, luân động theo tiếng hô tiết tấu, đồng thời cũng thở hổn hển nói: "Mặc dù mới vừa rồi ta lãng phí rất nhiều thể lực, nhưng ta tuyệt đối không nhận thua!"
Thời Việt thuộc loại người ác không nói nhiều, mắt thấy tối nay ca ca không lộ ánh mắt tức giận và chán ghét giống như ban ngày với mình, đột nhiên hắn ta nghĩ ra cái gì đó, bừng tĩnh hiểu ra—
À! Thì ra ca ca hài lòng với tỷ thí như vậy!
Thời Việt kịp phản ứng, giống như được đánh thông hai mạch nhâm đốc, đồng tác mơ hồ còn nhanh hơn cả thiếu niên áo hoa, trò giỏi hơn thầy, thậm chí động tác dáng múa còn mềm mại hơn.
Thiếu niên áo hoa: "..."
Không phải, sao ngươi lại tăng độ khó cho mình rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận