Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng

Chương 206


 
Hoa Hoa hoàn toàn ngơ ngác nhìn trái một chút rồi lại nhìn phải một chút, tuy nhiên cơ thể hắn ta chẳng có gì bất thường cả, nhưng dường như hắn ta cũng cảm nhận được khí độc của ma vật này đang tăng lên trong m.á.u mình, kiểu như sắp khiến hắn độc phát tử vong vậy.
 
Thế là hắn ta vội vàng thu hồi roi, nằm trên mặt đất ho sù sụ vài tiếng, không còn gì luyến tiếc nói: "Ta cảm giác như ta sắp c.h.ế.t rồi. Các bạn, kiếp sau chúng ta lại là bạn tốt!"
 
Sau đó hắn ta bắt đầu co ro cơ thể đang run rẩy, trông như bị giật kinh phong.
 
Năm người: "..." Suýt nữa thì đồng loạt bật cười thành tiếng.
 
Bạch Tịch: "..."
 
Bạch Tịch: ???
 
Hắn ta nảy sinh nghi ngờ trong lòng, chẳng lẽ ma khí của con Thận ma này thật sự có độc?
 
Thấy sáu vị đạo hữu xung quanh đều thi nhau té ngã, Bạch Tịch cũng yên lặng buông lò luyện đan biến lớn xuống.
 
hắn ta khẽ run rẩy môi, nói: "Ta, hình như ta cũng trúng độc..."
 
Khí độc truyền từ người này sang người kia, cuối cùng cũng truyền đến chỗ Bạch Tịch. Hắn ta ngã khuỵu xuống, té sấp về phía trước.
 
Cái thứ hỗn độn bảy màu mình đầy vết thương kia không quan tâm bọn họ có trúng độc hay không, liên tục giẫm mạnh tiến về phía trước, giống như muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả bọn họ.
 
Sau đó sáu người vốn dĩ không cử động nổi lại chạy nhanh hơn bất cứ ai khác, Hoa Hoa thậm chí còn lập tức phi lên chổi, lúc bay lên không trung còn lớn tiếng kêu khóc bản thân sắp c.h.ế.t rồi.
 
Chỉ có Bạch Tịch thành thật chịu một đòn của Thận ma, bị đánh đến ngu người.
 
Chờ đến khi Bạch Tịch bị đánh cho mấy cái, cuối cùng cũng hoàn hồn, hắn ta trông thấy sáu vị đạo hữu đã không thấy bóng dáng đâu nữa, lúc này mới bắt đầu chạy.
 
Bạch Tịch co giò chạy điên cuồng vẫn không thấy sáu vị đạo hữu.
 
Ma vật hỗn độn đủ màu kia lắc lư cơ thể, nó không quan tâm đến những vết cắt trên người, loạng choạng chạy về ngồi trước sơn động, ma khí đen kịt quanh người nó vẫn tỏa ra bốn phía.
 
Ngu Tri Dao lượn quanh sườn núi một vòng rồi lại kéo Lạc Vân Dã chạy về chỗ cũ.
 
Nàng lấy ra viên Thận châu sáng bóng kia, đứng trước con Thận ma này, nó vẫn nóng hổi như cũ, thậm chí là ngày càng nóng.
 
Con Thận ma này thấy hai người bọn họ còn dám trở về, hung hăng nhe hai hàm răng đầy máu, run rẩy đứng dậy, muốn g.i.ế.c bọn họ.
 
Ngu Tri Dao lại kéo Lạc Vân Dã bắt đầu chạy.
 
Lúc này bọn họ đang phi hành gần mặt đất, bay lên phía trước Bạch Tịch, hội họp với mọi người.
 
Sau khi Hoa Hoa hạ xuống, sáu người bắt đầu vai kề vai với nhau, giống như những nhân sĩ ốm yếu tàn tật, đi một bước là run một cái.
 
Hoa Hoa cảm giác mình sống không được bao lâu nữa, sợ đến òa khóc.
 
"Hay là chúng ta bóp nát thẻ lệnh xanh quay về đi? Tranh thủ thời gian tìm các tiên sinh của học phủ chữa trị, cố gắng còn có thể cứu được!"
 
Linh Tu bắt đầu nói bừa: "Rời khỏi nơi nguy hiểm, ta có thể cảm giác được khí độc này sẽ không làm tổn thương đến nội tạng, chỉ khiến cơ thể suy yếu, không thể sử dụng được linh khí. Đợi trở về nghỉ ngơi nửa ngày, có lẽ sẽ khôi phục thôi."
 
Kỷ Phù phụ họa thêm: "Không sai, ta cũng cảm thấy thế."
 
Hai người nhóm võ công và cả Thời Việt đều gật đầu.
 
Hoa Hoa thở dài một hơi như thể vừa sống sót sau đại nạn, vẫn còn sợ hãi nói: "Con Thận ma này đúng là đáng sợ! May mà chúng ta chạy nhanh, lần sau có đi thì phải chuẩn bị trước đồ phòng độc mới được."
 
Năm người cố gắng nhịn cười, đồng thanh ừ một tiếng.
 
Ngu Tri Dao dẫn đầu phối hợp diễn kịch với hắn ta, nói: "Tiểu Hoa nói đúng."
 
Lạc Vân Dã: "Nói quá đúng."
 
Kỷ Phù: "Đúng vậy đúng vậy, lần sau phải làm tốt công tác chuẩn bị cho việc phòng độc."
 
Thời Việt gật đầu.
 
Linh Tu nhịn cười đến sặc: "Tiểu Hoa nói không sai, đúng là phải chuẩn bị đồ phòng độc."
 
Hoa Hoa làm ra bộ dạng hao tâm tổn sức vì mọi người, hắn ta vươn một tay ra, đỡ lấy Linh Tu, lắc đầu cảm thán nói: "Không có ta, các ngươi phải làm sao bây giờ đây!"
 
Lúc này người chịu mấy đòn đánh là Bạch Tịch cũng chạy tới.
 
Hắn ta sờ cái đầu còn đang choáng hỏi: "Chẳng phải, chẳng phải mọi người trúng độc sao? Sao chạy nhanh thế?"
 
Hoa Hoa nói với vẻ có lỗi: "Ôi! Thế mà bọn ta lại quên mất ngươi! Xin lỗi nhé Bạch Tịch đạo hữu, vừa rồi tình thế nguy cấp, ta và các bạn bộc phát chút linh khí cuối cùng, nhanh chóng chạy trốn. Ngươi không biết đó thôi, sáu bọn ta đều biết bay, hơn nữa bay vô cùng nhanh!"
 
Bạch Tịch: "...?"
 
"Bay?" Bạch Tịch đưa tay áo lên lau vết m.á.u trên trán: "Nếu ta không nhìn lầm, sáu vị đạo hữu có Đao tu, Cầm tu còn có Thuẫn tu, với ngươi sử dụng roi, bay như thế nào?"
 
Hoa Hoa không ngờ hắn ta lại tụt hậu như thế, cảm khái chậc chậc hai tiếng, lại nhìn lò luyện đan trong tay hắn ta, lắc đầu thở dài nói: "Bạch Tịch đạo hữu, ngươi có chỗ không biết, thời đại đã thay đổi rồi! Hiện giờ mọi người bên ngoài đều có thể bay! Chỉ cần ngươi muốn bay, không cần biết là ngươi học gì, ngươi đều có thể bay!"
 
Bạch Tịch ngơ ngác.
 
Hoa Hoa vẫn đang nói: "Ngươi từng thấy cưỡi kèn lên trời chưa? Ngươi từng thấy dùng trống dạo chơi bốn phương chưa? Ngươi từng thấy Phù tu chân đạp hai lá bùa bay lượn trong mây chưa? Không, ngươi chưa từng thấy! Nếu không thì ngươi sẽ không thể nào đưa ra câu hỏi ngốc thế này!"
 
Bạch Tịch choáng váng hết cả người.
 
Hắn ta đờ đẫn nói: "Cái này... Ta vừa trở về không lâu, thế giới bên ngoài, đều đã thay đổi long trời lở đất thế này sao?"
 
Hoa Hoa nặng nề gật đầu, nghiêm mặt khẳng định: "Đúng! Hiện giờ ở Vân giới, chỉ cần ngươi muốn bay là có thể bay! Ta còn từng thấy một tu sĩ phóng lò luyện đan lớn lên, ngồi trên lò luyện đan bay lên trời, ngẫu nhiên còn đánh vào lò luyện đan phát ra như tiếng chuông, liền có thể tấu lên một bản nhạc tuyệt vời! Thật sự là đỉnh cực kỳ!"
 
Hắn ta vừa nói vừa lộ ra vẻ mặt hoài niệm.
 
Bạch Tịch nhìn chằm chằm Hoa Hoa, lại nghe thêm câu nói chắc như đinh đóng cột này, hắn ta bắt đầu dần hoài nghi nhân sinh.
 
Bạch Tịch cúi đầu, nhìn vào lò luyện đan trong tay, giọng nói có chút run rẩy: "Một Đan tu như ta cũng bay được sao?"
 
"Có thể!" Hoa Hoa cực kỳ kiên định.
 
"Ta hiểu rồi!" Bạch Tịch chắp tay hành lễ nói, "Bạch Tịch thụ giáo."
 
Bảy người trở về nhà trúc.
 
Thái Lam và Tiểu Thù thấy Bạch Tịch bị thương, vội vàng mang băng gạc và thuốc đã chuẩn bị tới, muốn bôi thuốc cho Bạch Tịch.
 
Bạch Tịch cười nói: "Hai người quên ta là Luyện Đan sư à? Trên đường về ta đã ăn đan dược rồi."
 
Nói xong, như là sợ hai người lo lắng, hắn ta lại lấy một viên thuốc từ trong nhẫn trữ vật nuốt xuống.
 
Thái Lam hai mắt đẫm lệ lau vết m.á.u trên trán cho hắn ta, tiểu cô nương áo đỏ cũng thút thít, Ngu Tri Dao kiệt sức lảo đảo, ngã về phía tiểu cô nương.
 
Tiểu cô nương bị dọa sợ, đỡ Ngu Tri Dao trong vô thức: "Đạo trưởng sao thế?"
 
Ngu Tri Dao nắm chặt cánh tay nàng, ho khan nói: "Không sao, chỉ là trúng khí độc của ma vật, nghỉ ngơi một lát là được."
 
Tiểu cô nương cau mày tức giận nói: "Đều là do con ma vật đáng ghét kia!"
 
Ngu Tri Dao trực tiếp được Lạc Vân Dã bế lên.
 
Tiểu cô nương đứng phía sau đỏ mặt.
 
Mắt thấy Lạc Vân Dã cũng đi run run, Tiểu Thù vội vàng đi qua đỡ hắn, để hắn không bị ngã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận