Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng

Chương 221


 
Kỷ Phù cầm chén trà điêu khắc từ cẩm thạch, cười truyền âm trêu chọc: “Hai vị tiểu điện hạ? Công chúa Ma tộc này sẽ không phải là tổ tông của các ngươi chứ?”
“Không.” Ngu Tri Dao đột nhiên đáp lời.
Chỉ thấy nàng cầm thẻ lệnh đỏ, vẻ mặt nghiêm trọng truyền âm nói: “Thiếu nữ Thời Oanh đó không phải công chúa Ma tộc, nàng ấy là Ma vương.”
“Phụt......” Kỷ Phù và Hoa Hoa đồng loạt phun nước trà ra ngoài.
Ngu Tri Dao đứng dậy, chuyển giao thẻ lệnh đỏ.
Chỉ thấy trên thẻ lệnh đỏ, bên cạnh chữ viết “lời nguyền của Đại Ma vương” xuất hiện một hàng chữ nhỏ nhiệm vụ.....
[Tiêu trừ thù hận của Ma vương Thời Oánh, ngăn cản Ma vương Thời Oánh phát tán lời nguyền.]
Mọi người yên lặng.
Thiếu nữ kiều diễm như hoa hồng đó là Đại Ma vương?
Hơn nữa còn ôm oán hận trong lòng?
Thù hận c.h.ế.t sớm sao?
Sáu người nhớ đến lúc mới gặp thiếu nữ, biểu cảm vui vẻ đung xích đu, cũng không giống mức độ thù hận đầy lòng muốn hạ lời nguyền.
Ngu Tri Dao cảm thấy cái này hơi giống giải câu đố.
Chẳng qua là không phải nhất định phải giải được câu đó, lần này bọn họ đến Ma giới du lịch, tâm trạng không giống, giải câu đố hoàn toàn xuất phát từ sự tò mò và hứng thú thôi.
Vì thế nàng lấy ra một tờ giấy trắng và một cây bút, khoanh chân ngồi xuống truyền âm trao đổi với đồng bọn, chuẩn bị liệt kê ra những khả năng thù hận lên giấy.
Hoa Hoa vừa nhớ đến ban nãy mình thoát được một kiếp dưới mí mắt Đại Ma vương, hận không thể cuộn tròn mình lại.
Lúc này hắn ta nơm nớp lo sợ vắt hết đầu óc, dường như muốn đào rỗng đầu mình, dẫn đầu truyền âm nghiêm túc nói: “Thân là Ma vương, người thống nhất Ma tộc, bởi vì chinh chiến nhiều năm thân thể không tốt, quả thật có khả năng. Không phải đã bắt đầu xây lăng mộ địa cung rồi sao? Nhất định là mạng còn không lâu! Nhưng hùng tâm tráng chí của nàng ấy còn chưa phát huy toàn bộ, cho nên thù hận hạ lời nguyền, tương tự như ta nhất định sẽ quay lại!”
Nhưng người khác cảm thấy cũng có lý, nhưng lại hơi kỳ lạ.
Sau khi mọi người đồng ý, Ngu Tri Dao viết xuống điều thứ nhất.
Thứ nhất, thân thể không thể chống đỡ tiếp nữa, thù hận hạ lời nguyền rủa.
“Nếu như dựa theo theo những gì Hoa Hoa nói thân thể không tốt mà suy luận, Ma vương còn có một khả năng hạ lời nguyền rủa. Bởi vì thân thể gần đất xa trời, cho nên bị người thân cận đ.â.m sau lưng đoạt ngôi, có khả năng là thần tử, cũng có khả năng là người thân. Cho nên Ma vương mới sinh ra thù hận, nổi giận nguyền rủa.” Ngu Tri Dao dùng đầu bút chống cằm.
Lý do này càng chu đáo hơn lý do thứ nhất, giành được sự đồng ý của mọi người.
Vì thế Ngu Tri Dao cũng viết điều thứ hai.
Thứ hai, bị người thân cận (người thân, thần tử) phản bội đoạt quyền, Ma vương sinh hận hạ lời nguyền rủa.
Trong đầu Kỷ Phù đột nhiên chợt lóe linh quang, hưng phấn dơ tay nói: “Căn cứ vào tình thân, tình bạn mà Tiểu Ngư nói, ta còn nghĩ ra được một điều... tình yêu! Ma vương cũng có khả năng bị người yêu phản bội, thân chịu đau khổ tổn thương tình cảm. Vì yêu sinh hận, lập tức hận thù nguyền rủa!”
“Tiểu Phù tỷ nói cũng có lý.” Ngu Tri Dao gật đầu.
Những người còn lại cũng thấy có khả năng, điều này cũng thống nhất qua cửa.
Vì thế Ngu Tri Dao viết xuống khả năng thứ ba.
Thứ ba, bị người yêu phản bội, vì yêu sinh hận, lập tức nguyền rủa.
“Còn có những điều khác không?” Ngu Tri Dao hỏi.
Sáu người nhìn mặt nhau, sau đó đồng loạt lắc đầu.
“Được, vậy nguyên nhân dẫn tới lời nguyền tạm thời có thể là ba điều này.” Ngu Tri Dao nhét tờ giấy vào nhẫn trữ vật, rồi lấy ra một tờ giấy khác: “Chúng ta nói lại vấn đề thứ hai, bàn bạc hỗ trợ lẫn nhau.”
“Tiểu Vân, ngươi và Bạch Vũ có thể cảm nhận được huyết mạch của Thời Oánh không? Nàng ấy thật sự là tổ tông của các ngươi?” Ngu Tri Dao vừa hỏi, vừa dùng sức nắm chặt ngón tay của Lạc Vân Dã.
Ban nãy chuyện này đã bị Thời Oánh vạch trần trước mặt mọi người, cũng không cần thiết phải che giấu nữa.
Lạc Vân Dã yên lặng nắm lấy tay Ngu Tri Dao, nghênh diện ánh mắt không hề khác thường của mọi người, nhíu mày do dự nói: “Huyết thống chỉ có huyết mạch tương liên mới có thể cảm ứng mãnh liệt, nhưng ở trước mặt nàng ấy, huyết mạch của ta quả thực có kích động.”
Thời Việt không chắc nói: “Ta giống ca ca, một bộ phận huyết mạch Ma tộc trong thân thể có kích động, người này có lẽ thật sự là một trong những lão tổ tông của bọn ta.”
“Vậy thì tốt.” Ngu Tri Dao cong môi: “Nếu như Ma vương không phát hiện, vậy chúng ta có thể lợi dụng điểm này để giải mã.... không phải, đi điều tra chân tướng lời nguyền có liên quan. Tiểu Phù tỷ, đành nhờ vào tỷ thôi!”
Kỷ Phù hoang mang: “Dựa vào ta?”
“Đúng vậy.” Ngu Tri Dao tin tưởng: “Chuyện này chỉ có tỷ có thể đảm nhiệm.”
Kỷ Phù: “?”
“Lúc muốn điều tra chân tướng cùng lúc sẽ bị ngăn trở, chủ yếu chính là đánh vào nội bộ Ma vương.” Ngu Tri Dao đề nghị: “Tiểu Phù tỷ, lúc này tỷ phải nhanh chóng viết ra một bản thảo có tên ‘Xuyên về quá khứ gặp lão tổ’, sắp xếp cho mỗi người bọn ta một thân phận. Bối cảnh chính là chúng ta từ mấy ngàn năm sau ngoài ý muốn trở về Ma giới lúc Sơ Đại Ma vương thống lĩnh Ma tộc, lát nữa sau khi Tiểu Vân và Bạch Vũ biết được thân phận của Ma vương Thời Oánh, nhớ biểu diễn khoa trương chút.”
Lạc Vân Dã và Thời Việt gật đầu.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã nắm tay nhau, cười khen hắn: “Rất giỏi!”
Đối mặt với ánh mắt lấp lánh cần khen thưởng của Thời Việt, Ngu Tri Dao nói: “Tiểu Vũ cũng rất giỏi!”
Thời Việt vui vẻ: “Cảm ơn Tiểu Ngư tẩu tẩu.”
Ngu Tri Dao bây giờ đã sắp quen với việc lâu lâu Thời Việt sẽ gọi một tiếng Tiểu Ngư tẩu tẩu, nàng ra vẻ bình tĩnh vừa nắm tay Lạc Vân dã, vừa nghiêng đầu dùng truyền âm bàn bạc với Kỷ Phù đang hưng phấn muốn viết bản thảo.
Sau một phen thảo luận kịch liệt, nhóm kịch sáu người “Xuyên về quá khứ gặp lão tổ” chính thức mở màn.
Khi Ngu Tri Dao quyết định đánh vào nội bộ, còn kết hợp ba khả năng nguyền rủa nhắc nhở Kỷ Phù.
Vì thế, vai diễn có khả năng liên quan đến tình yêu của sáu người họ tạm thời để đó.
Sau khi mỗi người nhận được vai diễn mình sắm vai tương ứng và hiểu rõ, thì không lâu sau Thời Oánh nhấc Thời Lưu cuộn thành bánh tét quay về Ma vương cung.
Nàng ấy kéo người ở phía sau, đi thẳng hướng Triều Hoa cung.
“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ ruột! Ta thật sự không có con mà!” Thời Lưu ở phía sau bị oan uổng cực kỳ tủi thân: “Ban nãy ta dùng thuật huyết mạch điều tra rồi, ta thật sự không có để nòi giống gì đó ở ngoài!”
Thời Oánh vẫn cảm giác gã đang già mồm.
Vì thế đến cửa Triều Hoa cung, Thời Oánh cũng chẳng thèm gõ cửa, trực tiếp đá văng cửa, lớn tiếng nói: “Hai nhóc con, ta đưa phụ thân các ngươi về đây.”
Sáu người đang ăn bánh tét nhân thịt ống trúc đặc sản của Ma giới do đám thị nữ mang tới, sau đó nhìn thấy Đại Ma vương xách một cây bánh tét đỏ bước vào.
Sáu người: “..........”
A, người không biết còn tưởng Đại Ma vương đi đâu lấy bánh tét đỏ đặc sản về.
“Hu hu hu! Tỷ tỷ, ta thật sự không có con mà!” Thời Lưu phản kháng mệt c.h.ế.t đi được.
Gã liếc sáu người đang ăn phía trước, ánh mắt quanh quẩn dừng lại trên người Lạc Vân Dã và Thời Việt.
Khí tức huyết mạch tiếp xúc, làm Thời Lưu không nhịn được cảm thán nhẹ.
Thời Oánh tưởng là gã nhận ra con của mình, thả lỏng vải đỏ trên tay, lùi qua bên cạnh mấy bước, để lộ Thời Lưu phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận