Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng
Chương 226
Bên trong Bách Hương các oanh thanh yến ngữ, các cô nương cùng khách nhân cười nói vui đùa, giờ phút này nam nam nữ nữ men say chìm trong mộng, phía trong góc khuất còn có nội dung không nên nhìn.
Năm chú gà con như lạc vào động Bàn Tơ, không dám chớp mắt, cúi người, chuẩn bị sẵn tư thế chỉ cần nói đi một cái là tạm biệt.
Kỷ Phù và Thời Lưu ngồi chung một bàn ở phía trước, đều là tiêu sái trái ôm phải ấp.
Thời Lưu đang bị cô nương trong lòng đút rượu, Kỷ Phù thì không biết đang nói gì mà lại khiến mỹ nhân lạnh lùng trong n.g.ự.c cười khúc khích.
Năm người không hòa nhập được: "..."
Lạc Vân Dã nói: "Lão tổ tông, bọn ta muốn về!"
Thời Việt cũng nói: "Lão tổ tông, ta với ca ca, còn có các bạn nữa đều muốn về rồi!"
Ánh mắt Thời Lưu đang có hơi mê ly, nghe bọn họ nói muốn về lập tức tỉnh hơn một nửa, nhìn hai cô nương trong lòng, có chút không nỡ nói: "Vậy... Vậy ta đưa các ngươi trở về?"
Miệng thì nói là đưa về nhưng m.ô.n.g thì không xê dịch chút nào.
Thời Việt lắc đầu: "Ngài cứ chơi đi, bọn ta tự về là được."
"Cái này..." Thời Lưu liền tháo yêu bài của mình xuống, đưa cho Lạc Vân Dã, ý vị sâu xa nói: "Vân à, ngươi phải chăm sóc thằng nhóc ngốc kia đấy! Tuyệt đối không được để hắn đi lạc."
Nói xong, Thời Lưu vẫn không yên tâm nói: "Nhóc ngốc, phải ngoan ngoãn đi theo ca ca, có biết chưa?"
"Nếu các ngươi không biết đường, cứ vào đại một cửa hàng nào đó, đưa lệnh bài cho chưởng quỹ xem, để hắn dẫn các ngươi đến Ma vương cung, biết chưa?" Thời Lưu càng nói càng không yên lòng, cuối cùng lại đẩy hai cô nương trong n.g.ự.c ra, nắm c.h.ặ.t t.a.y Lạc Vân Dã và Thời Việt, lời nói lộ ra chút nghẹn ngào: "Mấy đứa à! Ta lo cho các ngươi quá đi mất! Còn nhỏ thế này, đừng để người xấu lười bắt đi đấy nhé!"
Ngu Tri Dao bị hình mẫu v.ú em lải nhải xuất hiện bất thình lình này của gã làm cho tê hết cả đầu, nói thẳng: "Nếu tiền bối không yên lòng, vậy không bằng đưa bọn ta trở về đi."
"À, vậy không sao đâu." Thời Lưu buông tay, lùi về sau tựa vào ghế, lau nước mắt ở khóe mắt, buồn bã nói: "Đi đi."
Kỷ Phù ngồi bên cạnh nháy mắt, phất tay với bọn họ.
Thế là mọi người lại nhờ Thời Lưu chăm sóc cho Kỷ Phù, sau đó xông ra khỏi Bách Hương các bằng tốc độ nhanh nhất.
Mùi phấn son nồng nặc nơi chóp mũi lập tức tan biến đi.
Năm người đứng trên đường phố tấp nập, hít thở không khí trong lành, cảm giác như sống sót sau đại nạn.
Trông Ma vương thành cũng không khác gì thành trì của Nhân tộc, Yêu Tộc ở Vân giới là mấy, chỉ có đồ vật buôn bán ở các quầy tương đối kinh dị.
Như một vài quầy bán đồ ăn kia, bày ra từng đôi nhãn cầu đen kịt, một đôi tai, miệng, còn có các loại nội tạng, nghe nói đều là dùng thịt dã thú mô phỏng lại, là đồ ăn vặt chuyên bán cho Nhân Ma.
Còn có sạp hàng bày bán các loại đồ mô phỏng theo tai, đuôi, móng vuốt, áo khoác lông của Ma tộc.
Đồ được làm rất chân thật, Ngu Tri Dao mua một vài món, nhét vào trong nhẫn trữ vật.
Mọi người vừa dạo chơi vừa theo phương hướng lúc đến để về Ma vương cung.
Linh Tu mua một đống tiểu thuyết của Ma tộc, chuẩn bị cùng Hoa Hoa bổ xung kiến thức, lấy lòng Đại Ma vương.
Trong đống thông tin bọn họ nghe ngóng được từ chỗ Thời Lưu, biết được người mà tỷ tỷ của Đại Ma vương coi trọng là một Kiếm tu. Không lâu trước đây một thân một mình vượt ngàn dặm đến tìm Đại Ma vương tỉ thí.
Tu vị của vị Kiếm tu kia rất mạnh, sau khi bại dưới tay của Đại Ma vương Thời Oánh, thỉnh thoảng lại tìm đủ loại lý do luận võ cùng Thời Oánh.
Dần dà, song phương đều có chút tình ý với đối phương, có điều không ai đ.â.m xuyên qua tầng giấy mỏng kia.
Thời Oánh từng âm thầm ám chỉ bằng cách nói về Hắc ma thạch biểu tượng cho tình yêu chung thủy của Ma tộc, sau đó vị Kiếm tu kia không còn đến tìm Thời Oánh tỉ thí nữa, nghe Thời Lưu nói hình như là đi tìm Hắc ma thạch rồi.
Nghe giống như một đoạn giai thoại không đánh không quen biết.
Bên này thân thể Thời Oánh rất khỏe mạnh, người thân cận duy nhất là đệ đệ lại là một tên ngốc thích chơi đùa, nhưng trước mắt thời gian tiếp xúc còn tương đối ngắn, vẫn chưa thể xác định hoàn toàn.
Có điều dựa theo những tin tức được biết trước mắt loại trừ ra, nguồn cơn của lời nguyền rất có thể là vị Kiếm tu đã lọt vào mắt của Ma vương kia.
Một thân một mình vào ma địa tỉ thí với Đại Ma vương, không phải kẻ tài cao gan lớn thì cũng não có vấn đề.
Dĩ nhiên là Kiếm tu này thuộc về vế trước, sau một thời gian tỉ thí, cuối cùng hình như dây dưa không dứt với Ma vương.
Lâu ngày sinh tình, cũng có chút hợp tình hợp lý.
Có điều đặt vào trong nhiệm vụ lịch luyện thì vẫn rất đáng nghi.
Thế là năm người vừa đi vào Ma vương cung vừa thương lượng đối sách.
Ngu Tri Dao nói: "Mặc dù giá trị vũ lực của chúng ta không bằng Kiếm tu kia nhưng chúng ta có miệng nha! Bọn họ còn chưa xác lập quan hệ, chúng ta có thể nhiệt tình chủ động, thay thế vị trí."
"Quả thực là một đối thủ mạnh." Hoa Hoa lật tiểu thuyết của Ma tộc, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng đồng ý: "Chắc chắn là ta đánh không lại hắn."
"Nhưng ngươi chủ động hơn hắn nhiệt tình hơn hắn, dùng sự quan tâm và ân cần của ngươi đả động đối phương." Ngu Tri Dao chắc chắn: "Tiểu Hoa, dựa vào miệng ngươi là có thể thắng."
Linh Tu trầm tư nói: "Có thể bất phân thắng bại với Đại Ma vương, tu vi hẳn là đã đến Thiên Nhân cảnh rồi. Tiền bối như thế, sao có thể làm Hoàng phu của Ma vương? Chẳng lẽ muốn hiến thân cho Ma vương, khiến Ma vương vì Hoàng phu, ngăn cản Ma tộc tập kích Vân giới trong tương lai?"
Dứt lời, cách đó không xa truyền đến tiếng phì cười.
Năm người đồng loạt nhìn sang.
Chỉ thấy phía sau bọn họ vài bước có một thanh niên mặc đồ trắng đang cười cong mắt nhìn bọn họ.
Hắn ta chậm rãi tiến lên, thiện ý hỏi: "Nhân tộc?"
Thanh niên có dung mạo tuấn tú như một bức tranh thủy mặc, khắp người tỏa ra khí tức ôn nhu cực kỳ dễ chịu, còn có mùi thuốc như có như không quanh quẩn bên người.
Không còn gì nghi ngờ nữa, là một Đan tu.
Mọi người hơi thả lỏng cảnh giác, hỏi thăm: "Tiền bối cũng là Nhân tộc sao?"
"Đúng thế." Thanh niên áo trắng mỉm cười nói, "Không ngờ có thể nhìn thấy đồng tộc ở chỗ này, ta là Ma dược sư trong cung, hôm nay tiến cung là vì muốn đưa đan dược đã luyện xong cho bệ hạ, không biết các ngươi đến đây làm gì?"
"À, chúng ta là Phù sư mới được mời về cung, chuyên chế bùa pháo hoa cho Ma vương bệ hạ." Ngu Tri Dao lại bắt đầu nhắm mắt nói bừa.
Quả nhiên thanh niên nghi ngờ nói: "Bùa pháo hoa là gì?"
"Chính là sau khi đốt nó sẽ bay lên trời, nổ một cái trên không trung tạo thành từng đóa hoa pháo sáng chói. Còn có bùa pháo, cháy nổ lốp bốp, bệ hạ còn khen bùa này rất thú vị." Ngu Tri Dao nói dối không đỏ mặt, cực kỳ lưu loát.
Đám bạn cũng hết cả hồn.
Thanh niên giật mình.
Sau khi hoàn hồn, hắn ta chớp đôi mắt xinh đẹp, lộ ra ý cười, giống như nắm được trò mèo của tụi nhỏ: "Nhưng vừa nãy rõ ràng là ta nghe các ngươi nói làm cách nào để bệ hạ yêu thích, còn nói vị tiền bối Nhân tộc kia muốn hiến thân cho Ma vương."
"À, cái đó ấy hả." Ngu Tri Dao không chút hoảng hốt, nàng vỗ vai Linh Tu và Hoa Hoa, giới thiệu với thanh niên, "Hai người bạn Phù sư này của ta đã ngưỡng mộ bệ hạ từ lâu. Người ta nói rồi, thích thì phải dũng cảm theo đuổi, ban nãy ta đang dạy bọn họ cách khiến bệ hạ vui vẻ. Dù sao thì bọn họ cũng có một tình địch là một Kiếm tu cường đại mà! Ai!"
Thanh niên áo trắng nhịn không được bật cười, sau đó đè nén tiếng cười gật đầu: "Hóa ra là thế. Ta ở trong cung hầu hạ bệ hạ đã nhiều năm, có cần ta nghĩ kế cho các ngươi không?"
Ngu Tri Dao chắp tay: "Được thế thì tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận