Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng

Chương 229


 
Một ngày này, Hoa Hoa với Linh Tu thua rồi, bị thua hoàn toàn, thua làm cho người ta phải rơi lệ.
Vân Diễn dựa vào chuỗi vòng tay Hắc ma thạch loại bỏ một tia không xác định cuối cùng trong lòng Thời Oánh. Dưới ánh trăng, bầu không khí rất tốt, đôi bên đều ước định xong.
Vị trí Hoàng phu đã là vật nằm trong túi.
Vân Diễn cười nói đi chuẩn bị dược thiện với Thời Oánh, vô cùng rộng rãi nhường không gian lại cho hai thiếu niên và Thời Oánh.
Hoa Hoa giống như đã bị đả kích hoàn toàn, hắn ta hít mũi, lúc cúi đầu giống như đang đè nén nước mắt.
Hắn ta yên lặng từ trong nhẫn trữ vật lấy ra túi thơm thêu hai con ngỗng mập đánh nhau, tiến lên đưa cho Thời Oánh.
"Bệ hạ, đây là túi thơm ta thêu cho ngài, bên trong có bỏ một ít dược thảo ngủ ngon." Giọng nói mềm mại cũng có chút nức nở.
Ở trong tiểu đội Hoa Hoa là nhỏ tuổi nhất, thiếu niên mười bảy tuổi, được người nhà cưng chiều ra tính cách ngây thơ.
Giờ phút này đang cố nén khổ sở, cúi thấp đầu rơi nước mắt.
Lúc đưa túi thơm mặc dù xấu xí đến không nỡ nhìn, nhưng đầu ngón tay trắng noãn của thiếu niên mơ hồ lộ ra vết thương bị kim đâm.
Không chỉ có một chỗ.
Thời Oanh than thở một tiếng.
nàng ấy gặp nhiều nam nhân ưu tú, nhưng loại mèo con dính người như thiếu niên này, đây vẫn là lần đầu tiên nàng ấy gặp phải.
Thật giống như tiện tay là có thế nhét người vào địa vực bảo vệ của mình. Mèo con nhỏ sẽ không rơi xa dùng đầu cọ nàng ấy, ngước đôi mắt to tròn m.ô.n.g lung, l.i.ế.m tay nàng ấy.
Trong lòng Thời Oánh sinh ra một chút thương tiếc khó hiểu.
Tóc của nàng ấy xõa sau lưng, ngón tay nắm lấy cằm của mèo con Hoa Hoa để cho hắn ta nâng mặt lên.
Quả nhiên thiếu niên giống như mèo con nghẹn ngào một tiếng, lộ ra đôi mắt ngây thơ ngậm nước.
Thời Oánh cảm giác bây giờ mình giống như biến thành nguyên thân đại ma long, dùng cái đuôi nhẹ nhàng ôm lấy thiếu niên mèo con này.
"Túi thơm rất đẹp. Đừng khóc." Thời Oánh nhận lấy túi thơm đồng thời cũng hiếm khi nói lời trái lương tâm.
Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ thật sự động lòng, thiếu niên Hoa Hoa bị trêu chọc bị sắc đẹp bạo kích ở khoảng cách gần, gương mặt ửng đỏ, nhanh chóng rũ mi xuống.
Hắn ta nhẹ gật đầu, tiếng nói dịu dàng còn mang theo chút giọng mũi: "Bệ hạ thích là được rồi."
"Rất thích." Thời Oánh khắc chế thu tay lại.
Linh Tu đặt hộp thức ăn xuống, từ bên trong lấy ra một đĩa bánh nếp: "Chắc bệ hạ chưa ăn sáng, lúc nãy Linh Tu ở phòng bếp làm một ít bánh ngọt."
Thời Oánh nhìn bánh nếp mà mình thích ăn nhất, tâm trạng càng phức tạp.
Bọn họ chỉ ăn cùng nhau một bữa cơm thôi, thiếu niên tên Linh Tu này đã chú ý đến rồi.
Thời Oanh lấy một miếng bánh nếp, ăn thử, tuy mùi vị không bằng đầu bếp trong cung làm, nhưng cũng được xem là ngon.
Trên khuôn mặt trầm ổn của Linh Tu hiện ra vẻ thấp thỏm: "Bệ hạ, trước kia Linh Tu chưa từng xuống bếp, có lẽ mùi vị của bánh nếp không được ngon..."
"Không cần tự coi nhẹ mình, mùi vị rất ngon." Giống như để chứng minh mình không nói dối, Thời Oánh lại ăn liên tiếp mấy miếng.
Linh Tu lại lấy một ly trà nóng từ trong hộp thức ăn đưa đến.
Bởi vì tự thân Thời Oánh quá mạnh mẽ, chưa bao giờ được chăm sóc như vậy, nhất là thiếu niên nhỏ tuổi như thế.
Trong nháy mắt tâm trạng của nàng ấy càng phức tạp hơn.
Nhất là khi Vân Diễn tươi cười xách dược thiện về, lần đầu tiên Thời Oánh sinh ra một chút chột dạ.
Lúc này hai thiếu niên cũng không dây dưa nhiều, ngoan ngoãn, vô cùng thức thời lui xuống.
Giống như tình lang nhỏ nàng ấy nuôi bên ngoài, gặp chính phu, không thể không rời đi.
Trước khi rời đi, Hoa Hoa còn rất luyến tiếc quay đầu lại ba lần, ánh mắt đỏ như con thỏ.
Thời Oánh: "..."
Nàng ấy chỉ cảm thấy mình đã đến lúc nên nói yêu đương, cho nên tìm một Hoàng phu thật sự thích mình, mình cũng thích đối phương, cảm thấy cũng đã đến lúc thành thân tạo gia đình.
Sao lần này, lại đến ba người?!
Nhất là lúc chính phu dịu dàng đối xử với nàng ấy, trong tay Đại Ma vương còn cầm túi thơm Hoa Hoa thêu, trong lòng càng chột dạ.
Ở xa xa hai người kia thân mật ngọt ngào như phu thê mới cưới, Hoa Hoa và Linh Tu rời khỏi phạm vi của Ma long điện, rất nhanh thiết lập nhân vật đã trở về bình thường.
"Linh huynh, ta cảm thấy chờ hai ta trở về, có thể ở Học phủ Thánh địa mở một lớp dạy kỹ thuật diễn xuất, đặc biệt đào tạo diễn xuất cho các tu sĩ, để cho bọn họ ở trong các loại tu luyện như cá gặp nước, cũng không cần lo lắng kỹ thuật diễn không được không thể hoàn thành nhiệm vụ!" Hoa Hoa lấy khăn lau đôi mắt đỏ của mình, truyền âm than thở, "Ngay cả Đại Ma vương cũng có thể lừa gạt được, chúng ta quá trâu bò.”
Linh Tu không lên tiếng, truyền ấm nhắc nhở: "Nhắc tới kỹ thuật diễn, nhiều lắm chúng ta cũng chỉ được xem như là ám chỉ mãnh liệt là mình thích Đại Ma vương, lấy đạt thành mục đích lộ ra chân tình, vị tiền bối Vân Diễn kia mới là kỹ thuật diễn lợi hại!"
Hoa Hoa không có hảo cảm với Vân Diễn, rất không phục: "Ta không tin."
Linh Tu cũng không giải thích quá nhiều, chỉ nói một câu làm cho Hoa Hoa khiếp sợ tại chỗ.
Hai người vội vàng trở về Triều Hoa cung.
Tổ võ công còn đang vui vẻ ngủ chưa dậy.
Bởi vì thân ở bên trong tinh phách của Ma vương, quanh thân Lạc Vân Dã có vô số ma khí trào ra, ý đồ làm cho hắn tiến hành đột phá tu vi đang cố gắng áp chế.
Một khi huyết mạch của Ma bị dẫn ra, tu vi bị áp chế giống như hồng thủy bùng nổ, thiên lôi xuất hiện.
Vốn dĩ Lạc Vân Dã định lúc đám người mình chiến đấn với Đại Ma vương, có lẽ có thể dẫn động thiên lôi đến thử một chút.
Ai ngờ lúc này nhiệm vụ lịch luyện rất kỳ lạ, Đại Ma vương lại thành tổ tông của hắn và Bạch Vũ, cho nên Lạc Vân Dã chỉ có thể tiếp tục áp chế tu vi.
Ở chỗ này không có cách nào tu luyện, nếu không ma khí sẽ càng liều mạng chui vào trong cơ thể, dẫn động ma huyết.
Vừa lúc Lạc Vân Dã có thể ăn rồi ngủ, thỉnh thoảng vẽ một ít phù triện, vui vẻ nghỉ phép với Ngu Tri Dao.
Thời Việt thì hoàn toàn ngược lại với Lạc Vân Dã, tới chỗ này giống như trở về nhà của mình, cả ngày cả đêm đều liều mạng hấp thụ ma khí, trong âm thầm tu vi cũng nhanh chóng tăng lên.
Vì vậy, Linh Tu và Hoa Hoa trở về, tổ võ công vẫn còn đang ngủ, Thời Việt đã xếp bằng ngồi dưới đất, liều mạng tu luyện.
Bên kia Kỷ Phù thì đang thoăn thoắt viết tiểu thuyết.
Linh Tu được xem như đội trưởng, vô cùng có trách nhiệm đánh thức hai con võ công, gọi mọi người đến đến bàn bạc tin tức quan trọng lấy được.
"Vị Vân Diễn kia, đúng là tiền bối của Vân Cảnh thánh địa chúng ta." Câu nói đầu tiên của Linh Tu làm cho Hoa Hoa đã hoảng sợ càng run rẩy hai cái.
Lúc trước những người còn lại cũng đã có suy đoán, trái lại không ngạc nhiên quá lớn.
Năm người bình tĩnh, Tiểu Hoa khiếp sợ.
Linh Tu nói tiếp: "Vị Vân Diễn tiền bối kia, cũng không phải thật lòng với Ma vương. Hoặc là nói, không có thật lòng như vậy. Hắn muốn có một đứa bé có huyết mạch của Ma vương, hơn nữa hình như cho rằng mục đích ta và Hoa Hoa lấy lòng Ma vương cũng giống mình."*
Bạn cần đăng nhập để bình luận