Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng
Chương 235
"Không thể nào." Vân Diễn không chút nghĩ ngợi từ chối: "Đây là con cháu của Ma vương, Ma vương không thể nào đối xử với nó như vậy."
"Một con nối dõi tất nhiên không thể nào." Linh Tu khẽ mỉm cười: "Nhưng nếu có hai đứa ba đứa, thậm chí là bốn đứa thì sao? Nhất là đứa con này có người cha phản bội Ma vương, hoàn toàn đứng về phía đối lập của Ma vương thì sao?"
"Đến lúc đó, Ma vương nhìn thấy đứa trẻ này sẽ nghĩ ngay đến người cha phản bội của nó, ma cha của đứa bé thứ hai thứ ba lại một lòng ở bên cạnh Ma vương.
Tiền bối, ta sẽ đợi ở bên cạnh Ma vương, khắc khe với đứa con nối dõi đầu tiên, tất cả Ma tu trong cung Ma vương cũng sẽ khắc khe không nuôi chiều ma chủng này, để cho ma chủng bị đồng tộc lạnh nhạt từ nhỏ. Đệ đệ muội muội sống có bao nhiêu sung sướng, ma chủng này lập tức có bấy nhiêu đau khổ."
Linh Tu vuốt vẻ ống tay áo: "Hành động này sẽ để cho ma chủng hận Ma tộc trước, đợi thời cơ đến, ta lại truyền tin cho tiền bối ngài.
Tiền bối g.i.ế.c vào Ma tộc, dùng khổ nhục kế dẫn ma chủng đi. Đến lúc đó bịa ra một lý do nên đến sớm để chăm sóc cho ma chủng, ở bên cạnh quan tâm, cho ma chủng ấm áp, để ma chủng lệ thuộc vào ngài, thân thiết với Nhân tộc, hận Ma tộc."
"Nếu người của Vân Cảnh thánh địa đối tốt với ma chủng, so sánh hai bên, ma chủng kia nhất định sẽ càng hận Ma tộc!"
Muốn phát triển kế hoạch này cũng phải cần mấy năm, càng nghe trong mắt Vân Diễn càng sáng.
Quả thật kế hoạch này rất khả thi.
Chẳng qua trong kế hoạch này cần Linh Tu phối hợp hoàn toàn, nếu hắn ta sinh ra dị tâm, chuyện này sẽ thất bại trong gang tất.
Vân Diễn híp mắt lại, thử thăm dò: "Nếu ngươi và Ma vương sinh con nối dõi, ngày sau ma chủng trở lại, hủy diệt Ma tộc, trong đó bao gồm con của ngươi, ngươi bằng lòng?"
Linh Tu giống như nghe được một chuyện rất buồn cười, trên mặt lộ ra sự lạnh nhạt và đùa cợt: "Tiền bối, đều là ma chủng, tại sao gọi là con? Đứa con cùng Nhân tộc, mới được gọi là con."
Vân Diễn nhìn chằm chằm Linh Tu, Linh Tu cũng không tránh tầm mắt của hắn ta.
Đột nhiên Vân Diễn cười một tiếng, vang lên rất rõ ràng bên trong phòng yên tĩnh này.
"Quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi." Vân Diễn nói: "Chúng ta đều là Nhân tộc."
Những lời này của hắn ta chứng tỏ tạm thời tin tưởng.
Nhưng Linh Tu là một người lùi một bước để đánh trả đối phương. Hắn ta cười thử thăm dò: "Vẫn là tiền bối lợi hại, chuỗi vòng tay Hắc ma thạch của Ma vương kia, ta không có cách nào lấy được."
Vân Diễn nheo mắt: "Khi tu vi của ngươi đến tất nhiên có thể lấy được."
Linh Tu mỉm cười, tiếp tục ám chỉ: "Vãn bối cũng không dám."
Vân Diễn suy một tiếng, hào phóng thừa nhận: "Ta đúng là thích Thời Oánh, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta."
Lúc này Linh Tu nghi ngờ nhìn hắn ta: "Chứng minh như thế nào?"
Vân Diễn hơi rũ mi mắt, che giấu tâm trạng bên trong, trầm giọng nói: "Nàng là ma, không thể thích."
Không phải không thích, là không thể thích.
Vân Diễn nhắc nhở Linh Tu: "Linh Tu, ta biết Thời Oánh là một nữ tử rất dễ dàng làm người khác động lòng. Nhưng mỗi giây mỗi phút phải nhớ, ngươi là người. Có lẽ một giây không nhịn được động lòng của ngươi, sẽ đổi thành từng thanh đao tàn sát vào Nhân tộc, làm cho vô số người bỏ mạng."
"Ma, đáng chết!" Vân Diễn căm hận nghiến răng nói những chữ này.
Linh Tu đỏ hốc mắt giống như bị tâm trạng của Vân Diễn ảnh hưởng, gật đầu mạnh: "Ta hiểu, tiền bối!"
Hai người kiên định nhìn vào mắt nhau, Vân Diễn đi lên vỗ vai của hắn ta, nhỏ giọng nói một câu, sau đó rời đi.
Chẳng qua Vân Diễn chưa có hoàn toàn tin lời một phía của Linh Tu, hắn ta còn lặng lẽ đi tới chỗ Kỷ Phù, Ngu Tri Dao và Hoa Hoa, thăm dò chuyện liên quan đến Vân Sinh.
Kết quả thăm dò nhiều lần, đều là câu trả lời giống nhau. Ngay cả Yêu tộc Hoa Hoa kia cũng biết Vân giới có một người tên Vân Sinh - là người duy nhất phi thăng.
Nhưng trước đó, hắn ta chưa từng nói tên Vân Sinh với Yêu tộc này.
Lúc này Vân Diễn mới tin chắc.
Cũng càng nghiến rắng nghiến lợi đối với đứa con ma chủng vô dụng này.
Cho dù mang về tỉ mỉ bồi dưỡng, cũng là ma chủng vì lợi ích của Ma tộc!
Sau khi Vân Diễn trở về, nghiêm túc suy nghĩ kế hoạch mà Linh Tu nói. Mang ma chủng về vô dụng, không bằng để lại chỗ này của Ma vương, bị đối xử lạnh nhạt khắc khe, chế nhạo vô tận, có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn.
Hơn nữa trước mặt Vân Cảnh thánh địa bị nội loạn, Vân Diễn phải sớm trở về chủ trì công việc, có lẽ có thể mượn chuyện này tương kế tựu kế, loại trừ được phe cánh của Ma tộc!
...
Bên trong phòng hơi sáng một chút, Linh Tu ở một mình tiêu hóa lượng tin tức khổng lồ.
Hắn ta hơi cúi đầu, nhíu mày, ngồi bên cửa sổ, cho đến khi chân trời có tia sáng đầu tiên dâng lên.
Thù oán của Nhân tộc và Ma tộc kéo dài đã mấy ngàn năm, là ngăn cách dùng vô số m.á.u tươi chồng lên.
Còn về một chút yêu thích trong lòng kia?
Hoàn toàn không đủ sức nặng để đột phá ngăn cách này.
Trời sinh đối lập, không có cách nào hóa giải được.
Giống như Vân Diễn tiền bối vậy.
Linh Tu hiểu, nhưng trong lòng hắn ta lại không có cách nào đồng ý. Có thể nói cuộc sống ở Vân giới của hắn ta và đồng bạn bên trong đội ngũ giống như bên trong tháp ngà voi, chưa từng thấy quá nhiều chuyện đau thương, ngay cả trận Ma tộc công kích mỗi hai mươi năm xảy ra một lần cũng chưa từng tham gia chiến đấu.
Cho nên, hắn ta hận ma, nhưng chỉ hận những tà ma g.i.ế.c người làm loạn, cùng với ma vật cấp thấp chỉ biết g.i.ế.c hại.
Tiểu Vân và Bạch Vũ đều là ma, nhưng trái lại bọn họ giúp đỡ Nhân tộc và Yêu tộc chống lại sự xâm nhập của Ma tu.
Tĩnh Xu sư tỷ cũng là ma, nhưng trong trận chiến bảo vệ biên giới Nhân tộc, uy danh của nàng trở nên hiển hách.
Linh Tu cảm thấy, ma cũng chia tốt xấu.
Chuyện bọn họ phải làm, có lẽ không phải hủy diệt toàn bộ Ma tộc, mà là tìm được phương pháp nhân ma yêu có thể hài hòa cùng nhau tồn tại.
Có lẽ suy nghĩ này rất non nớt ngây thơ. Hơn nữa đặt vào tình hình trước mắt, Linh Tu cũng không có cách nào tìm được phương pháp hiệu quả cả.
Hắn ta giơ tay hơi xoa cái đầu hơi đau của mình.
Đợi cho trời sáng choang, hắn ta đứng dậy, rời khỏi phòng.
Linh Tu đánh thức mấy đồng bạn, nói hết những tin tức đêm qua lấy được chỗ Vân Diễn. Kỷ Phù và Ngu Tri Dao, Hoa Hoa cũng nói chuyện Vân Diễn có ghé qua, sáu người tiếp tục truyền âm bàn bạc kế hoạch tiếp theo.
Vân Diễn đồng ý với kế hoạch của bọn họ, gần như là chuyện ván đã đóng thuyền.
Bởi vì đại nghiệp Ma vương sẽ không bỏ qua cơ hội tốt công hãm Vân Cảnh thánh địa, nếu không đêm qua Vân Sinh cũng không tức giận mắng Kỷ Phù.
Cũng giống Vân Diễn thích Thời Oánh nhưng cũng sẽ không dừng kế hoạch của mình lại. Ngược lại Thời Oánh cũng sẽ không bởi vì một Hoàng phu Nhân tộc mà từ bỏ đại nghiệp.
Hai bên đều không phải người yêu vào thì trở nên ngu ngốc, thậm chí còn là nhóm sự nghiệp.
Ngu Tri Dao chống mặt than thở: "Chờ Vân Diễn rời đi, ba vở kịch của chúng ta có thể triệt để bố trí xong. Chỉ cần Đại Ma vương không phát ra lời nguyền rủa, chúng ta chắc thắng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận