Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng

Chương 257


 
Mọi người vây xem bất ngờ bị nhét vào miệng một dưa lớn kinh thiên động địa, từng người đều ngây ngẩn. Ai cũng đứng thẳng ở đó, giống như cây bạch dương đung đưa trong gió.
"Tiểu Ngư Ngư, đi, chúng ta về nha! Không được nhịn phần uất ức này! Toàn bộ Vân giới thanh niên tài giỏi đẹp trai mặc cho ngươi lựa chọn!" Minh Lê thả cổ áo sau của Lạc Vân Dã, chuẩn bị dắt Ngu Tri Dao rời đi.
Lạc Vân Dã lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Chờ một chút!"
"Chó má, ngươi còn muốn nói cái gì." Minh Lê tức giận đến mức cười ra tiếng: "Biết Tiểu Ngư Ngư lợi hại như vậy, muốn quay lại? Chậm rồi."
"Ta, ta vẫn chưa trả lời, trả lời câu của Tiểu Ngư." Lạc Vân Dã bất đắc dĩ đỏ mặt, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.
Nhất thời Minh Lê có một dự cảm không tốt.
"Tiểu Ngư, ngươi hôn ta, còn không chịu trách nhiệm với ta, ngươi thật quá đáng!" Lạc Vân Dã đỏ mặt tới mang tai, giọng nói cực lớn.
Ngu Tri Dao cũng đỏ mặt.
Hình như Minh Lê nghe được tiếng rắc rắc vang lên, y trực tiếp sụp đổ tại chỗ.
"Hôn ngươi”, "Không phụ trách", "Quá đáng"... Đây chính là chuyện các ngươi cao giọng cãi nhau.
Đây chính là trò lừa gạt của tiểu tình nhân chua thối.
Minh Lê trơ mắt nhìn đồ đệ ngoan ở bên cạnh yên lặng di chuyển đến bên cạnh Lạc Vân Dã, còn ôm lấy hắn, thấp giọng nói mấy lời chịu trách nhiệm gì đó.
Minh Lê: ?
Mặc dù hình ảnh này nhìn vào giống như không có chỗ nào không đúng, nhưng mới vừa rồi chính là trò lừa gạt của tình nhân nhỏ.
Đáng ghét.
Ân ái chua thối này đập đầy vào mặt của y!
Bây giờ Minh Lê thật muốn quay ngược thời gian trở về trước lúc nãy, sẽ không để mình một mình tĩnh mịch cô đơn ở chỗ này, hơn nữa còn mất thể diện.
Chẳng qua cũng may, rất nhanh có người chủ động giải vây giúp y.
Phong chủ Kiếm Hoa phong bị ép ăn dưa lớn, không thể tin đi về phía trước, run rẩy vươn một ngón tay ra.
Gần như ông ấy dùng hết sức, khống chế đầu ngón tay của mình chỉ vào Lạc Vân Dã, hít một hơi lạnh: "Hắn, hắn là Lạc Vân Dã?"
"Đúng vậy." Minh Lê thuận miệng trả lời, tiếp đỏ bừng tình hiểu ra: "À đúng rồi, Lão Kiếm, vậy là ngươi lại thiếu ta mấy triệu linh thạch hạ phẩm rồi, khi nào trả?"
"Ha ha ha ha! Quả nhiên mầm non lười ta coi trong là Nhân tu của Thiên Bảng!" Phong chủ Thổ Linh Phong vui vẻ sắp huơ tay múa chân, giọng nói vang dội: "Lão Kiếm, đừng quên mấy triệu hạ phẩm của ta nữa nhé!"
Hai chủ nợ vô tình ép đến cửa, Phong chủ Kiếm Hoa phong đau khổ hít một hơi thật sâu, đôi mắt hơi trợn trắng, dùng ngón tay ấn mạnh vào nhân trung, nhưng không chịu đựng được nữa, trực tiếp ngất xỉu tại chỗ.
Hiện trường lại có chút hỗn loạn. Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã đoán Linh Tu đã trở lại tiểu viện, hai người chuẩn bị lén chạy, lại trực tiếp bị sư tôn Minh Lê bắt lại từng người một.
Giống như gà con bị bắt, một tay một con.
Minh Lê bắt được hai con võ công, lấy tốc độ nhanh nhất xông thẳng vào tầng cao nhất của Thiên lâu.
Sao mọi người có thể để cho Minh Lê ăn dưa một mình, trừ Cung chủ Thủy Ngô cung và trưởng lão Thần Loan cung tự nguyện ở lại trước kính trừ ma, cùng với ba thiếu niên tiến vào trạng thái giác ngộ ra, những người khác dồn dập quay đầu cũng nhanh chóng đến tầng cao nhất Thiên lâu ăn dưa.
Tầng cao nhất của Thiên lâu.
Thủy kính hình vuông dán vào vách tường đã biến mất, Minh Tiêu tôn giả ngồi xếp bằng trước giường, hơi khép đôi mắt bĩnh tĩnh lại.
Nhưng sau một giây, ngài hơi nhíu mày.
[Nhiệm vụ lịch luyện lời nguyền của Ma vương đời đầu bị xóa bên trong kính trừ ma.]
Kết quả như thế, chỉ có một khả năng.
Bọn họ thức tỉnh được tinh phách Ma vương chân chính.
Minh Tiêu tôn giả là chủ nhân hiện tại của kính trừ ma, ở trong phạm vi nhất định, ngài có thể câu thông với kính linh.
Khoảng cách bây giờ này, có thể.
Minh Tiêu tôn giả hờ hững hỏi kính linh: "Kinh linh, tinh phách Ma vương biến mất rồi?”
Kính linh không trả lời.
Minh Tiêu tôn giả mới hơi nhíu mày, chỉ nghe được đột nhiên kính linh phát ra một tiếng ho khan quái dị, sau đó một giọng nói giống như bị bóp cổ uốn éo vang lên: "Đúng vậy nha đúng vậy nha ~ Tinh phách của Ma vương không còn ở đây nữa rồi!"
Minh Tiêu tôn giả: "..."
So sánh giữa giọng nói của đại thúc và giọng nói của một cô nương vị thành niên bị kẹp cổ, có bao nhiêu đáng sợ?
Minh Tiêu tôn giả không kịp phòng bị bị giọng nói này bạo kích, thật lâu còn chưa phục hồi tinh thần lại.
Kính linh thấy chủ nhân hiện tại đột nhiên yên lặng, vẻ mặt hơi có chút đắc ý giống như trong dự liệu.
Xem đi!
Nó yên lặng khổ luyện nhiều lần, hơn nữa còn tiến hành luyện tập giọng nói đáng yêu nhất mà mình từng nghe qua bên trong kính trừ ma, cuối cùng luyện ra được một giọng nói hoàn mỹ không có chỗ nào chê.
Không ai là không bị giọng nói dễ nghe này của nó chấn trụ!
Không một ai!
Kính linh vô cùng đắc ý, bây giờ thật muốn đi tới bên tai con nhóc kia, dùng giọng dễ nghe này hát cả một ngày cho nàng nghe, để cho nàng say ngã dưới giọng nói tuyệt vời của mình, ôm kính trừ ma, khóc lóc nói xin lỗi.
Hừ.
Minh Tiêu tôn giả dừng lại một lúc lâu, rốt cuộc hơi mở đôi môi mỏng.
Kính linh kích động.
Tới rồi tới rồi.
Rốt cuộc chủ nhân cũng hiểu được giọng nói dễ nghe của nó, muốn khen nó!
Mới vừa rồi Minh Tiêu tôn giả nhiều lần xác nhận giọng nói đáng sợ này là đến từ kính linh, nói thẳng: "Ngươi bình thường một chút đi."
Mặc dù ngài không hiểu gì, nhưng cách một khoảng cách xa như vậy, lời tràn đầy ghét bỏ cũng sắp xuyên qua mặt kính truyền vào trong.
Bốn chữ hờ hững này, trực tiếp đánh nát đắc ý của kính linh.
Kính linh: ?
Meo meo meo? Tại sao?
Chẳng lẽ không dễ nghe sao?!
Minh Tiêu tôn giả tiếp tục hỏi: "Tinh phách của Ma vương, là tiêu tán hay là biến mất?"
Kính linh uể oải đáp lại: "Ta không biết."
Minh Tiêu tôn giả không có cách nào thăm dò hoàn toàn tình huống bên trong của kính trừ ma, chỉ có kính linh dùng linh lực mới có thể thăm dò được rõ ràng.
Chẳng qua kính linh này rất là keo kiệt, ngày thường dùng một chút linh khí cũng vô cùng đau lòng. Có lúc đầu óc của nó xảy ra chút vấn đề, bị kích thích gì đó, mới có thể làm việc đứng đắn được.
Minh Tiêu tôn giả suy nghĩ, suy nghĩ nên làm thế nào để chọc giận nó.
Trong đầu ngài đã hiện ra kế, một giây sau nhìn nó thành nghịch tử Minh Lê của mình, lời giễu cợt không tự chủ bật thốt ra: "Ai, tu luyện mấy ngàn năm, vẫn yếu như gà."
Kính linh: "..."
Kính linh: !!!"
Ai, cho dù nó không có giọng nói dễ nghe, cũng phải làm rõ chuyện này đã!
Vì vậy kính linh tức giận không tiếc dùng lượng lớn linh lực, nhớ lại một đoạn cảnh tưởng cuối cùng trong nhiệm vụ lịch luyện của tiểu đội trừ ma Thiên Bảng phát cho Minh Tiêu tôn giả.
Cuối cùng tức giận để lại một câu: "Ta không phải yếu như gà."
Minh Tiêu tôn giả xem được cảnh tượng rõ ràng kia, thuận miệng nói: "Ừ, làm không tệ."
Kính linh được khen ngợi, đắc ý hừ một tiếng.
Hoàn toàn bị dắt mũi mà không biết.
Minh Tiêu tôn giả còn chưa xem xong, cửa bị đóng đã bị người ta đẩy mạnh ra.
Chỗ cửa vang lên giọng nói miễn cưỡng của Minh Lê: "Tôn giả, ăn dưa, ăn dưa! Là dưa mới nhất, đến biếu ngài! Để tránh sau này ngài không ăn được."
Trán của Minh Tiêu tôn giả giật giật không ngừng.
Cái gì gọi là ngày sau không ăn được? Ngài cũng không có chết.*
Bạn cần đăng nhập để bình luận