Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng

Chương 298


 
Từ đầu tới đuôi, không có một chút biểu hiện rụt rè hay hoảng hốt gì cả.
Trấn tĩnh đến nổi Thời Diễm hoàn toàn không phát hiện ra chút gì cho thấy là hắn đang nói dối.
Giờ phút này, người đang đi ra khỏi Ma long điện vẫn không nói lời nào. Ngu Tri Dao cũng không hỏi, cứ như vậy bị thiếu niên mặt lạnh dắt ra khỏi Ma vương cung.
Bốn người bạn đang đứng chờ ở cửa cung.
Thời Việt chỉ mặc một bộ trung y đơn giản, sau lưng đeo một thanh trường đao và một nhánh sợi mây, quỳ xuống trước mặt Lạc Vân Dã: "Tiểu Vân, ta nhận lỗi thay cho nương ta. Nếu ngươi vẫn chưa hết giận, có thể g.i.ế.c ta."
Lạc Vân Dã nhíu mày: "Đứng lên."
Thời Việt bất động.
Thậm chí người trong cuộc còn chủ động rút thanh trường đao phía sau ra, cung kính cúi đầu dâng cho đối phương bằng hai tay.
Lạc Vân Dã: "..."
Kỷ Phù: "..."
Không cứu nổi, đợi c.h.ế.t đi!
"Đừng để ta nói lần hai!" Lạc Vân Dã lạnh giọng nói, "Một là đứng lên, hai là ta và ngươi chỉ tới đây thôi."
Vừa dứt lời, Thời Việt liền đứng lên với tốc độ chóng mặt, đi theo sau Lạc Vân Dã.
Sáu người đi đến xe ngựa của ma loan điểu.
Bước vào trong xe, ngoại trừ việc Lạc Vân Dã khẽ ra hiệu với Ngu Tri Dao bên dưới ống tay áo, ngoài mặt vẫn là bộ dạng không mặn không nhạt kia.
Mọi người cảm thấy có gì đó bất thường, đến thở mạnh cũng không dám.
Hoa Hoa nhích m.ô.n.g sát về phía Linh Tu, có chút hốt hoảng hỏi: "Tiểu Vân ca ca, ngươi sao thế?"
"Không có gì." Lạc Vân Dã nói: "Chỉ là thấy rõ vài chuyện."
Hắn lại bắt đầu trầm mặc không nói chuyện.
Mọi người im lặng.
Bên trong xe, bầu không khí cả một đường đi đều cực kỳ áp lực.
Sau khi trở về Bạch phủ, tám con ma loan điểu bị gọi về Ma vương cung, Lạc Vân Dã đưa mắt nhìn chúng bay đi xa hồi lâu, mới chậm rãi vuốt vuốt khuôn mặt không biểu cảm đến sắp cứng đờ của mình.
Thể chất xui xẻo này của hắn, phải lợi dụng không chút sai sót mới được.
Thời Diễm muốn lợi dụng hắn làm việc, vậy hắn cũng có thể lợi dụng ngược lại gã, bảo vệ tất cả mọi người an toàn, dẫn họ rời khỏi cái nơi Ma vực này!
Lạc Vân Dã lấy cớ muốn nghỉ ngơi, bảo Thời Việt tìm một chỗ yên tĩnh không bị ai quấy rầy trong Bạch phủ.
Sau khi Thời Việt dẫn hắn vào tĩnh thất nơi mình bế quan, những người còn lại cũng theo cầu thang dẫn xuống, vào mật thất dưới lòng đất.
"Ca ca, đây là tĩnh thất mà bình thường ta vẫn hay dùng ma khí để niêm phong lại, không ai có thể nhìn trộm." Thời Việt vẫn còn ngây ngốc đeo theo nhánh dây mây và trường đao, lúc nghiêng người giới thiệu cho Lạc Vân Dã, mũi đao suýt nữa thì đ.â.m vào cánh tay của hắn.
Lạc Vân Dã: "..."
Gân xanh trên thái dương hắn nổi lên, phất tay dùng một luồng linh khí đánh nát nhánh mây,trường đao rơi loảng xoảng xuống đất.
"Việc này vẫn chưa có kết luận." Lạc Vân Dã nói, "Chúng ta ngồi xuống nói chuyện trước."
Thời Việt gom thanh đao kia lại rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.
Linh Tu dùng pháp bảo che giấu chỗ này, Lạc Vân Dã và Ngu Tri Dao cũng lấy ra pháp bảo dùng để làm nhiễu sự do thám của tu sĩ Thiên Nhân cảnh, bao bọc hoàn toàn căn mật thất này.
Sau khi mọi người hai mắt nhìn nhau, cực kỳ ăn ý ngồi xuống vây quanh một chỗ, mở một cuộc trò chuyện bằng truyền âm.
Linh Tu mở đầu ném ra một quả bom: "Tỷ tỷ vừa nói với ta, cơ thể của tên Ma vương này đã dần mục rữa rồi, có lẽ không sống được bao lâu nữa."
"Sao có thể?" Thời Việt siết chặt tay: "Tộc Ma long của ta là tộc mạnh mẽ nhất Ma tộc, cho dù linh hồn tiêu vong, cơ thể cũng sẽ không thối rữa."
"Tỷ tỷ cũng nói thế, nhưng đây là do tỷ ấy tận mắt nhìn thấy, không thể là giả được. Tỷ tỷ còn cảm thấy việc này rất kỳ quái, bởi vì tu vi và sức mạnh của tên Ma vương này thậm chí còn vượt qua tỷ ấy ở thời đỉnh cao. Cường đại như thế, không nghĩ ra rốt cuộc là trải qua chuyện gì, vậy mà cơ thể lại thối rữa, cách cái c.h.ế.t không còn xa nữa." Linh Tu không ngừng truyền đạt thay Thời Oánh thông qua sự tâm linh tương thông của khế ước.
"Chắc chắn chứ?" Thời Việt nhẹ giọng hỏi.
Linh Tu gật đầu: "Tỷ tỷ nói, không nhìn lầm."
Câu chắc chắn này khiến Thời Việt cúi thấp đầu, chớp mắt, hắn ta hô hấp rất khẽ, vành mắt bất giác phiếm hồng.
Kỷ Phù yên lặng khoác áo lại cho hắn ta.
Lạc Vân Dã trầm mặc một lúc, tiếp lời: "Ông ta có đề cập chuyện này với ta, nói là xem trộm thiên cơ, tổn thương đến căn cơ, sống không lâu nữa."
Đại Ma vương trốn trong dưỡng hồn ngọc như có điều suy nghĩ, nàng ấy từng nghe nói xem trộm thiên cơ sẽ tổn thọ, chứ không hề biết việc xem trộm thiên cơ lại phải trả một cái giá đắt như thế.
"Xem trộm thiên cơ là thật hay giả thì ta không biết. Nhưng liên quan đến thiên cơ của ta chắc chắn là giả." Lạc Vân Dã kể lại những gì mình đã nhìn thấy bên trong "thiên cơ", sau cùng nói, "Ta chỉ thử ông ta một chút, không ngờ ông ta tin Tiểu Ngư g.i.ế.c ta thật."
"Ông ta nói đó là hình ảnh ông ta xem trộm được từ trong thiên cơ, nhưng bên trong xảy ra chuyện gì ông ta cũng không biết." Lạc Vân Dã giễu cợt cười một tiếng, "Suy nghĩ kỹ, có lẽ đây là hình ảnh mà ta cảm thấy ít có khả năng xuất hiện nhất. Ta chắc chắn Tiểu Ngư sẽ không g.i.ế.c ta, nên ta chọn tự g.i.ế.c bản thân mình."
Đám bạn ngồi nghe mà ngu người.
Ngu Tri Dao cũng ngơ ngác.
Cho nên lúc đó nàng ngồi trong Ma cung, nồi lại từ trên trời rơi xuống sao?
Nàng biết ngay cái gã Thời Diễm đó không phải thứ gì tốt lành mà!
Ngu Tri Dao thả tay hắn ra, duỗi ngón tay ra sức chọt vào cánh tay mạnh mẽ của hắn, lập tức lựa chọn giải thích
"Tiểu Vân, sao ngươi lại nghĩ ta sẽ vì cứu sư tôn mà g.i.ế.c ngươi?" Nàng có chút buồn bực: "Nói đùa cái gì thế? Hai người đều rất quan trọng với ta, chắc chắn là ta muốn cả hai! Nếu không ta tu luyện ngày đêm làm gì chứ?"
Lạc Vân Dã ngẩn người.
Hắn cúi đầu khẽ nói: "Ta tưởng, sư tôn quan trọng hơn ta."
"Hai người đều quan trọng như nhau." Ngu Tri Dao nắm lấy tay hắn, "Sư tôn nuôi ta lớn, giống như cha của ta vậy. Ngươi là đạo lữ tương lai của ta, sau này còn phải đi theo ta mấy ngàn năm đó."
Lạc Vân Dã nhìn vào đôi mắt long lanh của nàng, cổ họng lăn tăn, nếu không phải vì không đúng thời điểm... Hắn thật sự muốn hỏi một câu, hắn có thể hôn nàng không.
Lạc Vân Dã ho khan hai tiếng, dời ánh mắt khỏi mặt Ngu Tri Dao.
"Dường như ông ta rất chắc chắn Tiểu Ngư sẽ g.i.ế.c ta. Nếu không phải ta tin tưởng Tiểu Ngư sẽ không g.i.ế.c ta, lựa chọn tự sát, chỉ sợ là đã bị ông ta lừa thật rồi." Lạc Vân Dã thẳng thắn: "Quyển sách ông ta đưa cho ta kia, mục đích đúng là muốn ta g.i.ế.c Tiểu Ngư, tạo thành thể chất hỗn độn, muốn cứu nương ta sống lại."
Linh Tu cau mày: "Tiểu Vân, tỷ tỷ vừa nói, ngươi đề cập đến chuyện liên quan đến thể chất may mắn và thể chất xui xẻo, tỷ ấy nhớ ra một số thứ."
“Tỷ ấy nói khi cả hai tàn sát nhau, đúng là người có thể chất xui xẻo sẽ thay đổi vận mệnh của mình, tạo thành thể chất hỗn độn. Còn lại thì nghĩ không ra. Cho nên có vẻ cuốn sách này là thật, thiên cơ liên quan tới việc này cũng có lẽ là thật."
Lạc Vân Dã không có chút hảo cảm nào với Thời Diễm, nhíu mày nói: "Tên Ma long này, luôn nửa thật nửa giả, nói dối hết lần này tới lần khác."
Thời Việt rất muốn giải thích thay Thời Diễm, há miệng nhưng lại chẳng nói được gì.
Phụ vương phát điên muốn phục sinh Lạc Lăng, dường như ngoại trừ Lạc Lăng, ngài không hề quan tâm đến những người còn lại, hoàn toàn không nhìn thấy những khó khăn mà Tiểu Vân đã phải một thân một mình đối mặt.
Cho dù là con trai của người mình yêu, cũng vẫn có thể lợi dụng triệt để.
Phụ vương đối xử với một đứa con phụ trách kéo dài huyết mạch như hắn ta như thế cũng không có gì kỳ lạ.
Có điều trong ấn tượng của Thời Việt, lúc hắn ta còn nhỏ, Phụ vương từng ôm hắn ta. Cho dù chỉ là một hai lần, cũng khiến cho hắn ta nhớ đến tận bây giờ.
Sau này Phụ vương ngày càng lạnh lùng. Hắn ta cứ tưởng Ma tu có tu vi cao thâm vốn là như thế, có lần thậm chí còn cực kỳ chán ghét mà từ bỏ tu luyện, lại không ngờ rằng Phụ vương thầm chấp nhất và điên cuồng vì một người như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận