Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng

Chương 299


 
Ở đây ngoại trừ Kỷ Phù và Hoa Hoa ăn dưa đến nghẹn, Linh Tu rũ mắt trầm tư, trên mặt Lạc Vân Dã là sự chán ghét không chút che dấu, trong mắt Thời Việt lại vô cùng phức tạp.
Ngu Tri Dao nhìn quần chúng ăn dưa, lại nhìn người trong cuộc, trực tiếp chọc thủng: "Chẳng lẽ mọi người không cảm thấy có một việc rất kỳ quái hay sao?"
Tầm mắt của mọi người đồng loạt hướng về phía nàng.
Ngu Tri Dao nhún vai: "Nếu nói ma tộc công kích toàn diện lần này là vì muốn mài giũa Tiểu Vân. Vậy trận tập kích điên cuồng mười chín năm trước là vì điều gì?
Khi đó Tiểu Vân mới hai tuổi, sống cùng nương ở thôn Thanh Sơn. Cho dù muốn tiến hành Ma tộc công kích hai mươi năm một lần, nhưng nữ nhân mình yêu nhất sống tại địa giới của Nhân tộc, quan tâm một chút không được sao? Ngược lại còn tăng mức độ lên?"
"Thực ra trận công kích kia cũng chẳng tính là gì, ông ta cho nương ta một chuỗi huyết châu được ngưng tụ từ m.á.u của ông ta, trong lúc tập kích, có thể bức lui bất kỳ Ma tộc nào." Lạc Vân Dã nhắm hờ mắt, nhớ lại những hình ảnh kia: "Cũng vì thế mà ta và nương mới có thể thành công chạy khỏi thôn Thanh Sơn."
Thời Việt gật đầu nói: "Có lẽ mẫu hậu ta cũng vì lần tập kích này mới biết được hành tung của Tiểu Vân và nương Tiểu Vân."
Ngu Tri Dao không ngờ cái tên tiểu tử ngốc này lại chạy tới ôm nồi, liền nói đỡ.
Nàng hỏi: "Nhưng vì sao gã lại phát động trận công kích lớn như vậy? Gã yêu nương Tiểu Vân như thế, có phải cách làm này có hơi không ổn không?"
Thời Việt híp mắt nhớ lại: "Ta nhớ năm đó, Thận ma g.i.ế.c hại Ma tộc một cách trắng trợn, ý đồ mưu nghịch, Phụ vương vô cùng tức giận, phái rất nhiều ma tru truy sát tộc Thận ma. Một vài Thận ma sau khi chạy trốn, Nhân tộc Yêu tộc cảm thấy việc này là giả, không đồng ý cho quân đội Ma tu thông hành. Vì để tiêu diệt toàn bộ, Ma tộc ta đã triệu tập một trận tập kích lớn như thế."
Ngu Tri Dao: "..."
Quân đội Ma tu truy sát Thận ma?
Khá lắm, đúng là dám nghĩ, là người hay yêu cũng đều sẽ không cho ngươi thông hành.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ cho Lạc Lăng, đảm bảo sự an toàn của nàng ấy, sau lại vì muốn tiêu diệt toàn bộ bọn mưu phản nên phát điên công kích toàn diện.
Dường như mọi việc đều liên kết với nhau.
Nhưng Ngu Tri Dao vẫn cảm thấy kỳ quái.
Giống như mọi chuyện đã được bố trí xong xuôi, ngoại trừ "thiên cơ" mà Tiểu Vân chủ động phá vỡ, còn lại thuận lợi đến nỗi mỗi một chuyện mỗi một bước đều không có sơ hở.
Mọi người phân tích chuyện này xong, tạm thời nhận định Ma long là một tên điên không sợ chết, chỉ một lòng muốn cứu người.
Sau khi thả lỏng thần kinh căng thẳng khi phải gặp Ma vương, những người còn lại cũng tìm mấy gian tĩnh thất dưới lòng đất để nghỉ ngơi.
Mà Thời Việt thì âm thầm quỳ gối bên ngoài tĩnh thất chuộc tội thay nương.
Lạc Vân Dã giấu chuyện cuốn sách nói về việc g.i.ế.c Thiên Nhân cảnh thể chất may mắn, đoạt lấy khí vận, có thể hồi sinh người đã chết.
Mỗi người đều có lòng riêng, hắn không dám đặt cược vào chút lương thiện bên trong lòng người hiểm ác.
Lạc Vân Dã lại thẳng thắn không chút giấu diếm với Ngu Tri Dao.
Ngu Tri Dao lẳng lặng lắng nghe.
"Tiểu Ngư, cái gã điên kia, nếu không đạt được ước muốn, chắc chắn sẽ công bố thể chất của ngươi ra ngoài." Lạc Vân Dã nói với nàng toàn bộ nội dung trong sách, tiếp tục truyền âm nói, "Ông ta ký gửi hy vọng trên người ta, là bởi vì ta g.i.ế.c ngươi nhất định có thể cứu được nương ta. Nhưng nếu người của ông ta g.i.ế.c ngươi, chỉ là có khả năng hồi sinh. Không đến giây phút cuối cùng, ông ta sẽ không đánh cược khả năng này."
Lạc Vân Dã nhìn vào mắt nàng, nói từng chữ: "Cho nên, chúng ta có thể diễn một tuồng kịch, để ông ta cam tâm tình nguyện đưa chúng ta ra khỏi Ma vực."
Nếu đã quyết định diễn kịch lừa Ma vương, Ngu Tri Dao quyết định sẽ làm dấy lên một con sóng lớn trước khi rời khỏi Ma vực.
Thế là, sau hôm rời khỏi Ma vương cung đó, Lạc Vân Dã bắt đầu sáng nắng chiều mưa, thoạt đầu Ngu Tri Dao còn dính lấy hắn, về sau thấy hắn càng lạnh nhạt cũng quay ra hờn dỗi.
Đám bạn nhiều lần hợp tác, phối hợp ăn ý, nhanh chóng nhập cuộc, thường xuyên khuyên nhủ cặp đôi giận dỗi kia.
Bên trong Bạch phủ có người của Ma vương Thời Diễm, ngày ngày báo cáo cho gã tình trạng của tất cả mọi người trong phủ.
Nghe được Lạc Vân Dã và Ngu Tri Dao bất hòa, ban đầu Thời Diễm cũng không thèm để ý, chỉ là kéo dài hơn mười ngày, quan hệ của hai người không chỉ không hòa hoãn đi chút nào, ngược lại còn có chút dấu hiệu đi đến kết thúc.
Thời Diễm có chút đứng ngồi không yên.
Si tình với nhau là chuyện xấu, nhưng cũng là chuyện tốt.
Lạc Vân Dã đã thấy rõ tương lai Ngu Tri Dao sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t mình, gã rõ ràng có thể lợi dụng điểm này, khiến Ngu Tri Dao ngày càng yêu sâu đậm Lạc Vân Dã, đợi thời cơ chín muồi, là có thể tùy ý lấy mạng nàng.
Nhưng giờ bởi vì chuyện này mà ngược lại, Lạc Vân Dã biểu lộ thứ cảm xúc không thể khắc chế được kia ra bên ngoài, trực tiếp sinh ra khoảng cách với Ngu Tri Dao.
Cuối cùng vẫn là còn quá trẻ.
Chỉ một chút tình cảm vỡ vụn đã làm loạn bước chân.
Thời Diễm thở dài.
Gã để Lạc Vân Dã thấy rõ, nhưng không hề muốn hai người cạch mặt nhau lúc này.
Vốn dĩ người có thể chất xui xẻo chẳng có mấy phần thắng khi đối đầu với người có thể chất may mắn, cuối cùng cần phải tập kích bất ngờ mới có khả năng chiến thắng.
Cho nên, Thời Diễm không thể để bọn họ nảy sinh khoảng cách, còn phải ra sức tác hợp cho hai người.
Gã tính tới tính lui, lại sai người gọi sáu người vào Ma vương cung lần nữa.
Lúc vào điện, Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã người đứng ngoài cùng bên trái, người đứng ngoài cùng bên phải, không ai nhìn ai.
Kỷ Phù kéo tay thiếu nữ áo xanh, cúi đầu nhỏ giọng an ủi nàng.
Thời Diễm phát hiện hốc mắt Ngu Tri Dao đỏ ửng, rõ ràng là vừa mới khóc.
Gã lại di dời ánh mắt sang bên kia, chỉ thấy thiếu niên áo đen lạnh lùng, mái tóc được buộc lên cao bằng một dải gấm màu đen, không nhìn bên kia được một cái.
Thời Diễm: ?
Thằng ngu này!
"Vân Dã, tiểu cô nương kia là đạo lữ của ngươi à? Sao lại khóc?" Thanh niên ngồi bên trên nhàn nhạt hỏi thăm.
Lạc Vân Dã còn nghi ngờ nhìn gã một cái, giống như cũng không hiểu vì sao gã lại nói thay cho Ngu Tri Dao.
Thời Diễm bị cái nhìn kia chọc cho xém hộc máu.
Thằng nhóc này còn nghi ngờ?
Nó nghi ngờ cái gì?!
Muốn g.i.ế.c được, đầu tiên phải giữ gìn mối quan hệ đã, cái đồ ngốc này!
Thời Diễm đè nén cảm xúc tức giận xuống, thấy bộ dạng chực khóc lã chã bởi hai câu nói vừa nãy của gã của Ngu Tri Dao, nhíu mày hỏi: "Vân Dã, ngươi không qua xem đạo lữ của mình sao?"
Lạc Vân Dã như bị gã hỏi đến phiền, trực tiếp ném cho gã một ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc, kích thích Thời Diễm bí mật truyền âm cho hắn---
"Nếu ngươi không muốn bị giết, thì hãy đối xử với nàng ta như yêu nàng ta sâu đậm, lúc tu vi đạt đến Thiên Nhân cảnh, chính là thời cơ tốt nhất để ra tay!"
Truyền âm kết thúc, Lạc Vân Dã như suy nghĩ gì đó. Giây sau, hắn liền cất bước đi sang bên kia.
Dường như thiếu nữ áo xanh rất đau lòng, khóc đến mức cả mặt đều là nước mắt.
Tim Lạc Vân Dã rung lên, suýt nữa thì bị lộ.
Hắn quay lưng về phía Thời Diễm, cúi người dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho nàng, khẽ nói: "Là lỗi của ta. Khoảng thời gian trước tâm trạng không được tốt lắm, cáu kỉnh với ngươi, ta không nên như thế."
*
Bạn cần đăng nhập để bình luận