Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng
Chương 315
Lúc trước biên giới Thần Loan cung xuất hiện rãnh di dộng, người ngoài chỉ cho rằng vận may của bọn họ không tốt, bất ngờ đụng phải. Nhưng chỉ có Hoa Hoa biết đây không phải bất ngờ, là kết quả Thần Loan cung tạo ra.
Trăm năm trước, ca ca ruột của hắn ta, trong lần đối kháng với công kích của Ma tộc, trong lúc vô tình rơi vào rãnh di động rồi mất mạng.
Từ đó về sau, ở biên cảnh của Thần Loan cung cha đã thi triển một thuật pháp, phế bỏ nửa đời tu vi mới tìm được rãnh di động kia, phong kín chỗ đó lại, bày phòng ngự phong bế.
Sắp xếp bọn họ đến chỗ đó chống Ma tu, cởi phòng ngự ra, để cho đồng đội của mình té xuống, tạo thành cảnh tượng giả rãnh di động xuất hiện.
Hoa Hoa không biết vì sao cha luôn làm việc thiện của mình lại phải làm như vậy, nhưng sau chuyện đó, trong lòng hắn ta giống như có một cái gai, từ đầu đến cuối cảm thấy thật xin lỗi mọi người.
Hoa Hoa không muốn bị người ngoài nhìn thấu suy nghĩ của mình, sau khi rơi vào Ma vực, trước mặt đồng đội thì cười ha ha như bình thường, lúc nói đến Thần Loan cung, thì tìm cớ không cho bọn họ đến viếng thăm.
Rõ ràng chính Thần Loan cung là người hại bọn họ đến tình cảnh này.
May mắn tất cả đều bình an trở về.
Nhưng Hoa Hoa không có cách nào ở lại Học phủ Thánh địa, cũng không có khả năng đi Vân Cảnh thánh địa với bọn họ, hắn ta nhất định phải về nhà hỏi rõ ràng mọi chuyện, để tránh cho Thần Loan cung len lén hạ thủ sau lưng.
Nhưng Hoa Hoa không ngờ đến là vì sao cha lại trăm phương nghìn kế hại thiên tài của Nhân tộc?
Hắn ta trở lại Thần Loan cung, sau khi ồn ào một trận lớn với cha mình, bị nhốt lại.
Lần đầu tiên Hoa Hoa cắn răng đối nghịch với cha hoàn toàn, không quan tâm đến loại hoa mà mình thích nhất bị làm tổn hại, cũng không nhường bộ.
Hắn ta yêu cầu một chân tướng.
Lão yêu vương lại mở ra tu vi của mình, trước khi tiêu tán, đã dùng lực lượng cuối cùng hoàn toàn đóng kính rãnh di động kia.
Trước khi c.h.ế.t lão nói hết bí mật cho Cung chủ Thần Loan cung, để cho y hoàn thành ước nguyện của mình, nhìn xem tương lai ba tộc Vân giới có sống hòa bình hay không thay mình.
Tất nhiên Cung chủ Thần Loan cung không dám vi phạm di nguyện của lão yêu vương, cho nên cũng tàn nhẫn đối với con trai độc nhất nhà mình, nhốt hắn ta ở trong phòng, trong viện thi triển trận pháp, không để cho hắn ta ra ngoài.
Chỉ mỗi ngày sẽ có người đưa cơm đi vào bằng ngọc bài, đưa thức ăn vào ngưỡng cửa.
Hoa Hoa bị nhốt, cũng không bạc đãi mình, ăn ăn ngủ ngủ, lúc nhàm chán thì chơi kính linh thông. Chẳng qua lúc cha già đến, thì giả bộ thành bộ dạng buồn bưucj không vui.
Chẳng qua cơm nước của Thần Loan cung quá tốt, Hoa Hoa bị nhốt trong phòng không tu luyện không làm gì cả, cuối cùng bị mập lên mấy cân.
Cho nên dù thiếu niên có bày ra bộ dạng mặt mày ưu sầu thế nào đi nữa, thì vẫn là sắc mặt hồng hào mượt mà.
Cung chủ Thần Loan cung còn chế nhạo hắn ta: "Gào thì to hơn người ta, ăn cũng nhiều hơn người ta, thật không chịu thua kém."
Hoa Hoa tức giận bóp thịt mềm ở eo mình, thật sự là bắt đầu nhịn ăn, cho đến khi tuyệt thực.
Hai má của thiếu niên dần gầy xuống, thức ăn dư lại ngày càng nhiều, cuối cùn đưa bao nhiêu thì còn lại bấy nhiêu.
Cung chủ Thần Loan cung có thể tàn nhẫn với đứa con trai không nên lời này, nhưng Cung chủ phu nhân từ trước đến nay sủng ái Hoa Hoa lại không thể nhẫn tâm được.
Từ khi Hoa Hoa bắt đầu ăn không tốt, bà đã bắt đầu lo lắng, trước mắt ba ngày liên tiếp thấy Hoa Hoa đã không ăn bất cứ thứ gì.
Vào đêm ngày thứ tư, bà cởi hoa phục, giả thành đệ tử đưa cơm. Đợi bà nhìn thấy con trai út gầy không còn hình người, chỗ nào còn nhịn được, nói hết những gì mình nghe lén được cho Hoa Hoa.
Sau khi thiếu niên gầy yếu ớt biến chân tướng, giống như sống lại, ăn cơm được bưng đến trước mặt, miệng ngọt trấn an nương, lúc này mới về phòng khẩn cấp thông báo cho Ngu Tri Dao.
Sau khi ốc biển của hai người được kết nối với nhau, Hoa Hoa không kịp chờ mà nói: "Tiểu Ngư! Ta muốn nói một chuyện lớn cho các ngươi!"
"Có phải lúc trước các ngươi gặp chuyện nguy hiểm ở bên trong Huyễn sơn không?" Hoa Hoa hỏi.
Ngu Tri Dao ừ một tiếng.
"Vậy đều là do lão yêu vương của Yêu tộc ta vì muốn ma luyện ngươi và Tiểu Vân mà bày trận pháp! Ba ngàn năm trước, trước khi tiền bối Vân Sinh phi thăng, có nói cho lão yêu vương tương lai sẽ có hai người mang Thiên mệnh có thể làm cho ba tộc sống hòa bình xuất hiện, nói rõ cần phải ma luyện bọn họ, phải để cho bọn họ nhanh chóng trưởng thành. Tiền bối Vân Sinh còn để lại đồ cho người mang Thiên mệnh, cùng với trận pháp ma luyện bọn họ." Hoa Hoa nhỏ giọng nói: "Vì hy vọng này, lão yêu vương cố gắng kéo dài tuổi thọ, kiên trì cả đời, cuối cùng đợi được ngươi và Tiểu Vân."
Ngu Tri Dao vô thức dùng đầu ngón tay gõ lên ốc biển, nàng trầm ngâm nói: "Ý ngươi là, ba ngàn năm trước Vân Sinh để lại tiên đoán về hai người mang Thiên mệnh với lão yêu vương, để cho lão yêu vương cố gắng để cho bọn họ gặp trắc trở!"
"Đúng vậy." Hoa Hoa yên lặng trong chốc lát, cúi đầu: "Thật xin lỗi, chuyện này là Yêu tộc ta---"
"Cảm ơn." Ngu Tri Dao cười cắt đứt lời của hắn ta: "Cảm ơn Hoa Hoa đã kịp thời nói cho ta tin tức hữu dụng này, ngày mai ta và Lạc Vân Dã phải vào bí cảnh lịch luyện thời hạn nửa năm của Vân Cảnh thánh địa, sẽ không thể dùng ốc biển liên lạc với ngươi được."
Hoa Hoa ngẩn ra, cũng quên mất mình muốn nói gì, lắp bắp nói: "À chuyện này... Nửa năm, vậy đoán chừng là rất nguy hiểm đi. Tiểu Ngư, ngươi và Tiểu Vân ca nhất định phải chú ý an toàn nhé."
"Ừ." Ngu Tri Dao lên tiếng đáp lại: "Ngươi cũng phải cố gắng tu luyện chờ Thiên Bảng kết thúc, chúng ta trở về từ tiên cung, sẽ đón ngươi tới chơi."
Hoa Hoa: "Được, còn có Tiểu Bạch Vũ nữa."
Ngu Tri Dao cười ừ một tiếng.
Lạc Vân Dã ở bên cạnh nghe nàng và Hoa Hoa nói chuyện, hạ mắt trầm tư, cuối cùng nói thẳng vào vấn đề chính: "Tiểu Ngư, Vân Sinh là muốn ta hận ngươi."
"Vốn dĩ thể chất của chúng ta sẽ tu luyện rất nhanh. Đối với ngươi mà nói ma luyện thật sự không được xem là ma luyện. Nhưng đối với người xui xẻo như ta, có thể sẽ gặp phải trắc trở càng nghiêm trọng." Lạc Vân Dã nhéo ngón tay: "Hắn ta muốn ta hận ngươi."
"Hận tới mức, ngươi muốn g.i.ế.c ta." Ngu Tri Dao vươn tay cầm bàn tay nắm chặt của hắn, hơi mỉm cười: "Nhưng bây giờ chúng ta sắp thành đạo lữ rồi!"
"Nếu như..." Lạc Vân Dã nhắm mắt lại: "Nhưng nếu không có trận lôi kiếp lúc trước kia, để cho ta nhìn thấy Tiểu Ngư trong mơ, có lẽ ta sẽ sống thành bộ dạng Vân Sinh hi vọng."
"Cho nên nói, " Ngu Tri Dao ôm lấy hắn: "Trời cao chăm sóc cho người tốt là Tiểu Vân đây. Dù số mệnh đã bị sắp xếp xong, cũng sẽ xuất hiện chuyện bất ngờ."
Lạc Vân Dã nghiêm túc nói: "Không phải người khác, cũng không phải trời cao, là Tiểu Ngư cứu ta. Chuyện bất ngờ kia, là Tiểu Ngư cho ta."
Ngu Tri Dao vươn tay bóp má mềm mại trắng như tuyết của hắn, nhìn hàng lông mi dài rậm run rẩy trên đôi mắt đen xinh đẹp: "Vậy vương tử Bạch Tuyết, ngươi phải lấy thân báo đáp nha."
Lạc Vân Dã hơi liếc nhìn Minh Lê đang đưa lưng ngủ ở một góc khác trong sơn động, mặt hơi có chút ửng đỏ.
"Tiểu Ngư, bây giờ không được." Lạc Vân Dã suy nghĩ một chút, đôi mắt đen lấp lành, vô cùng nghiêm túc nói: "Chờ chúng ta thành đạo lữ, ngươi muốn như thế nào cũng được."
Ngu Tri Dao: "..."
Cái gì mà bây giờ không được?
Cái gì gọi là nàng muốn như thế nào cũng được?
Khuôn mặt của nàng cũng hiện lên chút ửng đỏ, xấu hổ thả tay của Lạc Vân Dã ra, ôn lấy gối dài, trực tiếp chui vào trong chăn bên cạnh, bao bọc mình thật kín kẽ: "Ta ngủ rồi!"
Lạc Vân Dã nói được, sau đó lại nói: "Tiểu Ngư, không được che đầu."
Ngu Tri Dao lộ ra cái đầu nhỏ dưới chăn.
Lạc Vân Dã vươn tay ra đắp chăn kỹ cho nàng, sau khi dịch chăn xong thì tắt nén, đi tới chỗ ngủ đối diện nàng.
Mượn ánh trắng từ hang động chiếu vào, Ngu Tri Dao nhẹ nhàng chuyển chăn ra, quay đầu nhìn về phía Lạc Vân Dã.
Trải qua lần trao đổi thuộc về người trưởng thành mới vừa rồi, trên mặt nàng vẫn còn đỏ.
Chẳng qua chỉ là một câu chọc cười hắn, Tiểu Vân lại nghiêm túc nói cho nàng bây giờ không được, còn nói sau khi kết thành đạo lữ, nàng muốn làm như thế nào cũng được?
Hừ Vậy nàng muốn ăn vương tử Bạch Tuyết ngoan ngoãn!
Ngu Tri Dao lẩm bẩm trong lòng, ôm gối dài mềm mại, cọ mặt vào gối, xoay người phía Lạc Vân Dã, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Mà bên trong sơn động Minh Lê - người ngủ sớm nhất, lúc này trong tay cầm roi, hai lỗ tai dựng thẳng nghe ngóng, chờ lúc Lạc Vân Dã có hành vi không đúng với Tiểu Ngư Ngư, trực tiếp dạy hắn làm người.
Minh Lê kích động đợi một hồi lâu, lại chỉ nghe được tiếng hít thở đều đều lần lượt của hai người.
Y nhìn chằm chằm cây roi trong tay, trong mắt dần hiện lên sự đáng tiếc.
Đáng ghét! Không tìm được cơ hội dạy dỗ thằng nhóc kia!
Minh Lê hơi chuyển động con ngươi, đột nhiên lại tức giận.
Đối mặt với Tiểu Ngư Ngư đáng yêu nhà bọn họ, thằng nhóc thối kia lại thờ ơ.
Chẳng lẽ chê Tiểu Ngư Ngư của nhà bọn họ không có mị lực?
Vẫn nên đánh!
Minh Lê tìm được lý do đánh roi Lạc Vân Dã, hài lòng cất roi, chuẩn bị lúc Tiểu Ngư kết đạo lữ, lại dạy dỗ hắn một trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận