Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng

Chương 55


 
Thị nữ Tiểu Hà và thị vệ Lạc Nhị ngồi chồm hổm trên đất, cùng nhau vui vẻ tận hưởng cơm trưa. Hai người ăn cay đến mức miệng hồng hồng, thị vệ bên trái thỉnh thoảng liếc trộm hộp đựng thức ăn mở ra, hầu kết không ngừng lăn lộn.
 
Bên trong phòng trên thủy kính hiện rõ ràng hình ảnh này.
 
Ma Vương Diễm bình luận chính xác: "Hai tên này hơi ngốc một chút, còn tên đứng bên cạnh chính là một tên ngốc."
 
Lạc Lăng bị chọc cười, cười cong mắt nhìn thị nữ vấn tóc song nha kế váy màu xanh và thị vệ quần áo màu đen ngồi chồm hổm ăn uống, nhất thời cũng cảm thấy những thứ ăn này rất thơm, cho nên lập tức cùng Ma Vương Diễm ngồi xuống dùng cơm.
 
Ngoài phòng, Tiểu Hà bỏ đĩa ăn sạch sẽ vào hộp đựng đồ ăn, giao cho Lạc Nhị: "Thị vệ đại ca, ta không có tiện mang hộp đựng thức ăn này về, ngươi có thể rửa sạch ngay mai trả lại cho tiểu thư giúp ta được không?"
 
Lạc Nhị gật đầu.
 
Thật ra là Tiểu Hà không muốn rửa chén, thấy hắn đồng ý sảng khoái như vậy, rất cảm động nói: "Thị vệ đại ca, ngươi thật tốt. Lần tới nếu may mắn được tiểu thư ban thưởng, ta nhất định sẽ chia sẻ với ngươi! Ta tên là Tiểu Hà."
 
Lúc này Lạc Nhị gật đầu còn dứt khoát hơn: "Cảm ơn, Lạc Nhị."
 
Hai người trao đổi tên, hơn nữa còn vô cùng vui vẻ ước định thành bạn cơm trưa trong tương lai.
 
Bên trong phòng đại ma vương cười ra tiếng: "A Lăng, hai tên ngốc này mới vừa ăn xong bữa này, cũng đã nhớ bữa sau của nàng rồi."
 
Lạc Lăng ăn nhiều hơn nửa chén cơm so với ngày thường, cũng cười: "Bọn họ thật sự thích những linh thực này."
 
Tất nhiên Ma Vương Diễm chú ý đến chút thay đổi này của Lạc Lăng, tâm trạng tốt đề nghị: "Như vậy, ngay sau lại ban thưởng đi."
 
"Ừ." Lạc Lăng cười.
 
Tiểu Hà ăn no xong lắc lư trở về nơi ở của các thị nữ, trong sân đặt nhiều chậu quần áo đầy ắp.
 
Mấy thị nữ bên trong hoặc ngồi hoặc đứng, thấy nàng trở về, trong mắt dâng lên sự ghen tị.
 
Lúc trước cô nương váy vàng thục giục cô nói: "Tiểu Hà, đây là quần áo của đệ tử ngoại môn mà người phụ trách giặt, hôm nay cần phơi khô toàn bộ."
 
Đệ tử ngoại môn?
 
Tiểu Hà suy nghĩ một chút, à đúng rồi, đám thị nữ này vì muốn lấy lòng đám đệ tử ngoại môn, thường xuyên làm chút đồ đưa lên, cuối cùng còn muốn ôm chuyện giặt quần áo bẩn không cần cảm ơn này.
 
Tất nhiên, chuyện giặc quần áo này, rơi vào trên đầu người dễ nói chuyện nhất - Tiểu Hà.
 
Tiểu Hà nhớ tới bộ dạng cố gắng giặc sạch hai chậu quần áo trong trí nhớ, có chút mê mang trừng mắt.
 
Đây là nàng sao?
 
Đây là nàng ngay cả đĩa cũng không muốn rửa sao?
 
Có lẽ là vì cố gắng mười năm trở thành một thị nữ ưu tú nên nhất thời mệt mỏi đi.
 
Trước kia Tiểu Hà cần cù đã chết.
 
Tiểu Hài lười biếng vùng dậy rồi!
 
Tất nhiên Tiểu Hà bây giờ sẽ không làm những chuyện không thuộc trách nhiệm của mình, vì vậy Tiểu Hà vô tội nhún vai, không hiểu nói: "Quần áo của đệ tử ngoại môn? Nhưng ta là thị nữ của tiểu thư mà?"
 
Nói ra lời nghi ngờ, giống như là đang cố gắng khoe khoang mình được tiểu thư cưng chìu, đám thị nữ trong viện giận đến mức ánh mắt của từng người đều đỏ lên, n.g.ự.c phập phồng không ngừng.
 
"Tiểu Hà, ngươi đừng vui vẻ quá sớm!" Thiếu nữ áo hồng cầm đầu phất tay áo rời đi.
 
Không lâu lắm, nàng ta từ trong phòng lại ôm ra một chậu quần áo lớn: "Đây là quần áo mùa xuân và mùa hạ của tiểu thư, ngươi đều phải giặt. Còn có mấy món quần áo mùa đông, cũng giặt đi."
 
Thiếu nữ áo hồng là đại nha hoàn Hồng Hạnh bên cạnh tiểu thư Lạc Lăng, cũng là thủ lĩnh đám thị nữ hầu hạ tiểu thư. Trong ngày thường đã quen hất hàm sai khiến, lúc này bị Tiểu Hà làm cho tức giận, trực tiếp ném chậu quần áo xuống bên chân nàng: "Những quần áo này đều dùng thiên tàm ti thượng hạng làm ra, quần áo mùa đông còn là dùng lông thú trân quý, giặt cho sạch, giặt hư thì hỏi tội ngươi!"
 
Tiểu Hà à một tiếng.
 
Sau đó nàng hỏi: "Chỗ này của chúng ta đều là thị nữ của tiểu thư đi?"
 
Hồng Hạnh là đại nha hoàn, ghét nhất là người khác xem mình mà tiểu nha hoàn đệ tiện như nhau, tức giận nói: "Ngươi đây là có ý gì?"
 
Tiểu Hà bình tĩnh nói: "Ta chỉ là muốn xác nhận một chút."
 
Trong ngày thường tiểu nha hoàn hèn nhát mặc người ta khi dễ, hôm nay ỷ vào sự sủng ái của tiểu thư mà phách lối, quả thật chính là bộ dạng tiểu nhân đắc ý!
 
Hồng Hạnh giận đến mức đôi mắt muốn toát ra lửa, từ trong kẻ răng nặn là một chữ: "Ừ."
 
Tiểu Hà gật đầu.
 
Sau đó khom người từ trong chậu ôm ra bốn năm bộ quần áo, bắt đầu phát cho mỗi một thị nữ trong viện một bộ.
 
Tổng cộng mười sáu bộ, vừa khéo, không nhiều không ít.
 
Tiểu Hà đặc biệt giữ lại cho mình quần áo mùa hè dễ giặt nhất, còn là váy màu đen.
 
"Tiểu Hà, ngươi có ý gì?" Hồng Hạnh giận đến mức siết chặt áo choàng dài lông chồn trong tay.
 
Tiểu Hà vội vàng nhắc nhở: "Hồng Hạnh tỷ, ngươi phải cẩn thận một chút nha! Đây chính là lông của linh thú trân quý, nắm hư tiểu thư sẽ hỏi tội ngươi đó!"
 
Hồng Hạnh tức chết, nhưng ngón tay không dám dùng lực nữa.
 
"Hồng Hạnh tỷ, mới vừa rồi ngươi cũng nói, chúng ta đều là thị nữ của tiểu thư, những bộ quần áo trân quý kia của tiểu thư, tất nhiên là chúng ta cùng nhau giặt rồi. Một người một bộ, phân phối thích đáng, ai cũng không thiếu ai. Mỗi người đều có, cũng không sợ ai đoạt công lao giặt quần áo của tiểu thư." Tiểu Hà nói rất chính xác, làm cho thị nữ ở chỗ này đều giận đến mức thay đổi sắc mặt.
 
Chúng thị nữ: Ngươi nào muốn công lao giặt quần áo?
 
Công lao này cho ngươi, đều cho ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận