Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1000: Không hiểu liền tự mình thực tiễn

Các thành viên Hải Quân hoảng hốt kêu gào:
- A! Chúng ta chết mất!
Bọn họ sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía hư không.
Thứ kéo dài đuôi lửa rất khủng bố, lửa đen nóng cháy như vực sâu nuốt mặt đất.
Càng ngày càng gần.
Bọn họ cảm giác uy áp đè xuống bao phủ lên người mình, mặt đất chìm xuống, nứt rạn li ti lan tràn bốn phương tám hướng.
- Hoảng cái gì?
Lâm Phàm không đánh với Cung Hàn Vũ nữa, hai đầu gối gấp khúc vọt lên cao, lực lượng cực mạnh, mặt đất dưới chân bị sức mạnh làm lõm hố to sâu hoắm.
Cung Hàn Vũ ngẩng đầu, không biết đối phương muốn làm gì.
Nhưng khi thấy rõ mục đích của đối phương thì gã cười phá lên:
- Ha ha ha ha ha ha! Ngu xuẩn, đúng là đồ ngu, ngươi nghĩ bằng vào thân thể có thể ngăn cản thứ đó sao? Đừng nằm mơ!
Cung Hàn Vũ không ngăn cản việc làm của Lâm Phàm.
Đây là mình tự tìm cái chết, không ai ngăn được.
Huống chi Cung Hàn Vũ muốn xem dân bản xứ này có năng lực gì chặn lại Đại Thiên Tinh Vẫn Lạc.
Nếu thành công ngăn được thì gã dám ăn phân.
Lâm Phàm ngước đầu, kẻ xâm nhập chơi chiêu này khá thú vị, dù là hắn cũng không có năng lực làm ra kỹ năng hiệu ứng phẩm chất cao như thế. Nhưng hắn không ghen tỵ, hiệu ứng thôi mà, đều là giả dối, chỉ có thể đánh lừa mắt người, tìm hiểu sâu sẽ phát hiện chẳng có gì lạ.
- Để bản phong chủ nhìn xem thứ này mạnh đến cỡ nào!
Lâm Phàm lơ lửng, tinh khí thần lên đến đỉnh, cơ bắp thay đổi, màng mỏng màu bạc bám lên da.
Tịnh Thánh ngơ ngác nhìn:
- Hắn muốn làm gì?
Tịnh Thánh luôn ẩn trong hư không, chẳng hề muốn ra ngoài vẫy vùng.
Trốn qua một kiếp thì nên biết quý trọng, nếu tham dự vào sẽ là thật vạn kiếp bất phục.
- Không thể nào, dân bản xứ này muốn cứng rắn cản Đại Thiên Tinh Vẫn Lạc của Cung Hàn Vũ? Đó là năng lực diệt thế, ẩn chứa tinh hoa của Thế Giới cảnh, có lực lượng quy tắc không thể chống lại, sức người không vượt qua Thế Giới cảnh thì sao ngăn được?
Tịnh Thánh rất rành về năng lực của Thế Giới cảnh.
Dù là gã khi đối mặt thủ đoạn giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm của Cung Hàn Vũ cũng chỉ có thể né tránh, không dám cứng rắn đỡ.
Lúc này, Lâm Phàm gầm nhẹ một tiếng, toàn bộ công pháp mở ra, hai mắt bắn ra tia sáng kinh người, đôi chân gấp khúc. Mắt hắn nhìn chằm chằm đá lửa rơi nhanh xuống đỉnh đầu, giang rộng hai tay đón.
- Dừng lại cho ta!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khi đôi tay Lâm Phàm đụng vào đá lửa to thì vang tiếng nổ trầm đục, hắn bị ngọn lửa đen hoàn toàn phủ lên.
Răng rắc!
Mười ngón tay của Lâm Phàm bóp nát mép đá, bấm sâu vào.
- Chiến trường viễn cổ, vĩnh viễn không lui ra phía sau.
Buff mở ra.
Lồng ngực bị ngọn lửa đen đốt cháy, máu thịt bầy nhầy, đôi tay dính ngọn lửa.
Sức mạnh cực kỳ khủng bố toàn bộ ép trên người Lâm Phàm.
Lâm Phàm nghiến chặt răng gầm nhẹ, hết sức ngăn cản Đại Thiên Tinh Vẫn Lạc giáng xuống:
- Thú vị, không so đấu lực lượng với người vậy mà khiến ta cảm nhận vô cùng sung sướng. Quả nhiên chỉ có đấu cứng mới là chiến đấu thật sự.
Dòng chảy ngược cuồng bạo như lưỡi dao gió đan xen cắt không gian bốn phía.
Hai luồng lực lượng đụng vào nhau hình thành dao gió đan xen bện ra lưới to càn quét đất đai, nền đất như đậu hũ bị cắt thành từng khối bay lên.
Cảnh tượng này siêu khủng bố.
Các thành viên Hải Quân nhanh chóng lùi về phía sau.
- Đi, chạy mau!
Bọn họ đã sợ choáng váng, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Vốn đã cách chiến trường rất xa, nhưng uy thế va chạm cực kỳ khủng bố, khuếch tán rất nhanh, nếu không chạy, lỡ bị cuốn vào thì khó tưởng tượng hậu quả.
Điện chủ Dương Thần Điện ngây người:
- Trời ạ, dân bản xứ này hung mãnh như vậy sao?
Điện chủ Dương Thần Điện tới đây trừ ra oai còn vì báo thù, nhưng tình trạng điên cuồng hơi lạ.
Cung Hàn Vũ phớt lờ trùng kích, gã ngước đầu, mắt lấp lóe tia kinh sợ.
- Sao có thể như vậy? Dân bản xứ đáng ghét này chặn lại được, nghiền chết hắn đi chứ!
Cung Hàn Vũ nóng nảy, Đại Thiên Tinh Vẫn Lạc vẫn không nhúc nhích, dân bản xứ có thể ghìm lại Đại Thiên Tinh Vẫn Lạc.
- Bà nội nó, dân bản xứ này không biết nóng là gì sao?
Không nói thứ khác, ngọn lửa đen cháy trên Đại Thiên Tinh Vẫn Lạc không phải ai cũng có thể chạm vào, đó là ngọn lửa đốt cháy tất cả.
Giờ dân bản xứ đang chịu đựng bị lửa đốt, còn có khí thế cường đại đè ép, vậy mà không nhăn mặt chút nào, vô lý.
Một tiếng rống vang bên tai tất cả mọi người:
- Thôi không chơi nữa, dừng lại cho ta!
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai.
Mọi người ngước đầu lên, trợn mắt há hốc mồm như gặp quỷ, hóa đá.
Một tay Lâm Phàm nâng Đại Thiên Tinh Vẫn Lạc, vỗ ngực nói:
- Này, ngươi gọi ra quả bóng này hơi thú vị.
Ngực của hắn nát bấy, nhiều máu tuôn ra, đôi tay cũng rách nhiều đường.
Lâm Phàm phát hiện kẻ xâm nhập Thế Giới cảnh đỉnh thật khá, ví dụ như chiêu này, lực lượng rất mạnh, có thể tổn thương hắn, không thoải mái như lúc đánh Đế Thiên cảnh.
Có lẽ đây là biến hóa về chất, khác nhau rất lớn.
Nhưng không ảnh hưởng nhiều đến hắn, Thế Giới cảnh là biến hóa về chất, Đế Thiên cảnh của hắn cũng vậy, khác với Đế Thiên cảnh bình thường như ngày và đêm.
Cung Hàn Vũ không kiềm được lùi một bước, siết chặt hai nắm tay, vừa căm hờn vừa sợ hãi:
- Ngươi . . .!
Chiêu mạnh nhất, vừa diệt thế vừa sáng thế nhưng bị dân bản xứ này chặn lại.
Thứ tinh túy nhất thế giới bị người khống chế trong tay.
- Có lẽ chúng ta có thể tâm sự.
Khi mọi người cho rằng Cung Hàn Vũ sẽ liều mạng một phen với Lâm Phàm thì chẳng ngờ gã xin tâm sự.
Cung Hàn Vũ nhìn Lâm Phàm, mở miệng nói:
- Thực lực của ngươi đã được ta thừa nhận, ngươi có thể ngang hàng với ta, chỉ có cường giả mới có thể trò chuyện với cường giả, ngươi đã có tư cách này.
Lâm Phàm nheo mắt bật cười:
- Ngươi bị ngu à?
Tâm tình của Lâm Phàm đang vui, cảm giác kích tình khi chiến đấu tràn ngập trong lòng.
Cung Hàn Vũ nói chuyện, hắn không hiểu câu nào.
Cung Hàn Vũ sửng sốt, hơi tức giận:
- Ngươi nói cái gì?
Tên này láo quá, và con lừa trọc kia đi đâu rồi?
Nếu có gã ở đây thì sẽ không như vậy.
Khoan, kỳ lạ.
Cung Hàn Vũ nhớ biểu hiện lúc đó của con lừa trọc, rõ ràng giấu cái gì. Lúc ấy gã xem dân bản xứ vực ngoại giới là con kiến, không thèm để bụng, giờ ngẫm lại, mợ, bị hố.
Chắc chắn con lừa trọc biết tình huống không ổn cho nên dứt khoát tránh chiến.
Tên kia thật là nham hiểm.
Quả nhiên không thể tin tưởng người của Đại Thiên Vân Phật Điện, càng không thể làm việc chung với họ.
Trong khi Cung Hàn Vũ suy nghĩ những điều này thì phát hiện bóng đen dưới đất, dường như có thứ gì che trên đầu gã. Cung Hàn Vũ ngước đầu lên, hoàn toàn hoảng hốt.
- Nằm xuống cho ta!
Lâm Phàm cầm quả bóng bằng đá Cung Hàn Vũ triệu ra ném vào đối phương.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Quả cầu đá va chạm với mặt đất phát ra tiếng nổ lớn, vết rạn như con rồng đất lan tràn ra xa.
Cung Hàn Vũ nhanh chóng lùi về, trán rịn mồ hôi, giơ tay lên:
- Chờ chút, có gì từ từ bàn lại, đánh nhau là một loại chào hỏi, không cần như vậy.
Tuy chưa phân ra thắng thua với Lâm Phàm nhưng Cung Hàn Vũ đã thua.
- Đánh nhau là kiểu chào hỏi? Vậy được, bản phong chủ dùng kiểu chào của mình chơi với ngươi.
Năm ngón tay Lâm Phàm bấu sâu, cả cánh tay đâm vào quả cầu đá.
Hai đầu gối gấp khúc, hắn hóa thành luồng sáng xông lên, vung quả cầu đá trên cánh tay ném về phía Cung Hàn Vũ.
- Ngươi . . .
Cung Hàn Vũ muốn nói cái gì, nhưng vừa mở miệng chợt cảm giác uy áp mãnh liệt từ bên cạnh đánh tới.
Tốc độ rất nhanh, khi Cung Hàn Vũ phản ứng lại thì quả cầu đá đã bao phủ gã.
Cung Hàn Vũ chửi thầm:
- Dân bản xứ chết tiệt, ta mà còn sống thì ngươi phải chết!
Quá đáng, gã chỉ có thể bối rối giơ tay đỡ.
Bùm!
Vừa tiếp xúc, sắc mặt Cung Hàn Vũ đỏ rực, máu trong người sôi trào bạo loạn, phun bãi máu, cả người bị đánh bay.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cung Hàn Vũ té xuống phía xa, khung xương toàn thân như vỡ ra, hai tay run bần bật.
Đại Thiên Tinh Vẫn Lạc không còn uy thế như trước nhưng với lực lượng của dân bản xứ vẫn tạo thành sức đập mạnh mẽ.
Thế giới trong người Cung Hàn Vũ dần không ổn định, có dấu hiệu tan vỡ.
Lâm Phàm cười to bảo:
- Ha ha ha, hơi thú vị, mang bóng đụng người rất sướng, tiếp tục!
Lâm Phàm nhảy lên cao, giơ cao cánh tay rồi đập mạnh xuống. Quả cầu đá phá vỡ không gian, ma sát bắn ra tia lửa nóng bỏng.
Không thể tiếp tục như vậy, nếu không sẽ chết thật.
Cung Hàn Vũ muốn né, nhưng gã không còn chỗ trốn. Dân bản xứ này là tên điên, quá điên cuồng.
Ầm!
Đột nhiên đánh xuống.
Cung Hàn Vũ bị đập lún xuống đất, mặt mũi tràn đầy máu, toàn thân sắp nát.
Tịnh Thánh nhìn không chớp mắt, tội nghiệp quá:
- A di đà phật, thật thê thảm.
Tịnh Thánh mừng thầm mình đã trốn qua một kiếp.
Nếu như lúc ấy không tách khỏi nhóm, đi chung với Cung Hàn Vũ thì người nằm dưới đất cũng có phần của Tịnh Thánh.
Vèo!
Một luồng sáng bay ra khỏi quả cầu bắn đi xa, muốn chạy trốn.
- Muốn chạy?
Lâm Phàm nghiêng ra sau rồi vung mạnh, quả cầu đá trong tay bay xé gió, tốc độ nhanh hơn Cung Hàn Vũ.
Ầm!
Quả cầu đá trực tiếp nện trên lưng Cung Hàn Vũ.
Răng rắc!
Có tiếng xương gãy.
- Phụt!
Cung Hàn Vũ không nhịn được phun ra búng máu, thân thể nghiêng về trước, ngã nhào xuống đất, thở hồng hộc.
- Mợ nó, hố!
Ầm!
Lâm Phàm từ phương xa nhảy đến, nâng quả cầu đá lên, bước tới gần Cung Hàn Vũ, giơ cao quả cầu đá chuẩn bị nện xuống.
Cung Hàn Vũ giơ tay lên, hoảng hốt nói:
- Chờ một chút, có chuyện gì từ từ nói!
Nhưng Lâm Phàm không cho cơ hội, đột nhiên đập quả cầu đá xuống.
Tiếng nổ kèm theo tiếng kêu thảm thiết, thật sự là thê thảm vô cùng.
Lâm Phàm giơ cao quả cầu đá.
Cung Hàn Vũ ở phía dưới đã thành người máu, mắt đong đầy bàng hoàng, hai tay bấu mặt đất bò tới trước.
Cung Hàn Vũ sợ chết khiếp van xin:
- Đừng giết ta, ta sai rồi, đừng giết ta.
Lâm Phàm túm Cung Hàn Vũ lên:
- Yên tâm, bản phong chủ cho ngươi một cơ hội sống sót. Bản phong chủ muốn biết là quả cầu đá cứng rắn hay ngươi cứng hơn, chỉ cần ngươi còn sống thì bản phong chủ bảo đảm sẽ thả ngươi.
Lâm Phàm nói xong không đợi Cung Hàn Vũ đáp lại, tay trái và tay phải đụng vào nhau, đập gã vào quả cầu đá.
Bùm!
Xung kích mạnh mẽ bùng nổ, thổi mạnh làm Lâm Phàm không mở mắt ra được.
Quả cầu đá vỡ thành vụn phấn bắn tung tóe.
Cung Hàn Vũ thì thành một đống thịt nát, không nhìn ra hình người.
Lâm Phàm gật gù:
- Độ cứng như nhau, xem ra gặp được điều không hiểu thì phải tự mình thực tiễn.
Tăng thêm tri thức là chuyện tốt.
Bàn tay hắn bị mảnh vỡ đâm xuyên, hắn bình tĩnh rút mảnh vỡ ra, ném xuống đất.
Thứ này vỡ thành mảnh vụn đúng là sắc bén.
Hư không phía xa.
Tịnh Thánh cúi đầu, nhìn lỗ máu trước ngực chảy máu ồ ạt:
- Bần tăng bị thương.
Mới rồi Tịnh Thánh lo xem mê mẩn nên không phản ứng lại.
Một luồng sáng bay tới đâm xuyên bộ ngực của gã.
- Kiếp nạn, đây là kiếp nạn, vì sao bần tăng phải đến đây xem làm gì, rõ ràng đã tính ra kiếp nạn còn đó. Thôi, may mắn không trí mạng.
Tịnh Thánh không tiếp tục theo dõi tình huống nữa, chạy thẳng.
Sau này gặp dân bản xứ này phải trốn.
Không thể trêu vào.
Không thể chọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận