Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1001: Sư đệ, đã xem pháo hoa bao giờ chưa?

Lâm Phàm nhìn hư không phương xa:
- Muốn xem thì quang minh chính đại, lén lút rất xấu xa.
Nơi đó có người nhìn lén, hắn đã sớm phát hiện, có chút quen thuộc, chắc là hòa thượng kia.
Hiếm khi gặp kẻ xâm nhập hòa bình, nên Lâm Phàm chấp nhận cho đối phương một cơ hội.
Đặc biệt là đã xem qua, sau trận chiến chính nghĩa tâm lý của hòa thượng đã thăng hoa, biết việc gì nên làm, chuyện gì không nên làm.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Ài, quả nhiên người lương thiện chính nghĩa luôn thích cho người cơ hội.
Hy vọng đối phương quý trọng cuộc sống mới không dễ có này.
Trong khi Lâm Phàm suy nghĩ mấy chuyện đó thì hiện trường xôn xao, tiếng hoan hô không ngừng.
- Thắng, quá lợi hại, sư huynh của Hàn phó nguyên soái thật sự là quá mạnh!
- Kinh khủng thật, chiến đấu bộc phát ra uy thế đủ để chúng ta không cách nào ngăn cản.
Các thành viên Hải Quân sống sót sau tai nạn, đột nhiên phát hiện đầu óc tỉnh táo, một số việc ngày xưa không thể quên giờ bình tĩnh quên hết.
Cảm giác không có gì lớn lao, ghi nhớ chi cho mệt.
Có lẽ vì đối mặt cái chết, cảm nhận sự khủng bố chết chóc, tâm linh được thanh lọc, cái nhìn về sự thật thay đổi nhiều.
Điện chủ Dương Thần Điện bàng hoàng:
- Không thể nào!
Núi dựa lớn nhất của lão cứ chết như thế sao?
Hơn nữa còn là chết không toàn thây, không có một tia hy vọng.
Sao có thể như vậy? Rõ ràng kẻ xâm nhập rất cường đại nhưng sao bị người đánh chết?
Điện chủ Dương Thần Điện muốn chạy trốn, có lẽ không ai phát hiện ra lão, họ coi lão như luồng khí, thả ra khỏi người rồi bay theo gió.
Nhưng điện chủ Dương Thần Điện dợm bước định chạy thì một giọng nói vô cùng khủng bố với lão vang bên tai:
- Nếu ngươi dám nhúc nhích sẽ đánh chết ngươi.
Điện chủ Dương Thần Điện nghe câu này thì khóc ròng, muốn chết. Lão chỉ là con kiến, không đáng để người khác chú ý.
Điện chủ Dương Thần Điện lắc đầu nói:
- Không dám nhúc nhích, không dám.
Lão ngoan ngoãn đứng im, trong lòng bồn chồn, không biết kết cục của mình sẽ thế nào.
Chết là đáng sợ nhất, lão thật sự không muốn chết.
Hơn nữa thủ đoạn của đối phương cực kỳ tàn nhẫn.
Nhìn Cung Hàn Vũ là biết, bị đập không ra hình người.
Có mấy người trong lúc chiến đấu đánh người ra nông nỗi đó? Cực kỳ tàn ác.
Điện chủ Dương Thần Điện rất sợ đối phương một đấm cho lão giống như Cung Hàn Vũ, đánh lão ngay cả người phe mình cũng không nhận ra.
Kẻ xâm nhập Đế Thiên cảnh, Đạo cảnh đi theo Cung Hàn Vũ đến đây thì run sợ.
Khoảnh khắc Cung Hàn Vũ thua là họ biết tiêu đời rồi.
E rằng lần này đá trúng miếng sắt, không có cơ hội xoay người.
Kẻ xâm nhập sống sót rối rít xua tay, cam đoan sẽ đứng im như tượng:
- Chúng ta cũng không nhúc nhích, không dám nhúc nhích!
- Chúng ta đầu hàng.
Lâm Phàm kinh ngạc, không ngờ trong kẻ xâm nhập cũng có cách nói đầu hàng.
Đáng tiếc.
- He he, dù các ngươi không nhúc nhích thì kết cục vẫn là chết.
Lâm Phàm tuyệt đối không bỏ qua mớ điểm này.
Khi đột phá đến Đế Thiên cảnh thì Lâm Phàm nghĩ rằng lên Thế Giới cảnh cũng không thành vấn đề.
Điểm là cơ sở.
Công pháp cũng là cơ sở.
Cho nên hắn sẽ không bỏ qua số điểm đáng yêu này.
Nhìn xem!
Khi bọn họ nghe nói mình chỉ có đường chết thì lộ ra biểu tình hết sức đáng yêu.
Một kẻ xâm nhập Đế Thiên cảnh cầm roi dài hét to một tiếng:
- Các vị, đối phương khinh người quá đáng, căn bản không cho chúng ta cơ hội sống sót! Liều mạng thì còn một chút hy vọng sống!
Gã muốn thôi thúc đoàn người dấy lên hy vọng liều mạng với đối phương.
- Tốt!
Đều bị buộc đến tuyệt cảnh, không chống cự là chết không có chỗ chôn, chẳng bằng liều một phen với đối phương, có lẽ sẽ có cơ hội sống sót.
- Lên!
Kẻ xâm nhập cầm đầu hô hào liều mạng bỗng quay đầu bỏ chạy, không thèm nhìn ai.
Gã sợ nhìn một cái sẽ là vực sâu.
Nhưng trong kẻ xâm nhập cũng có người thành thật, bọn họ đôi mắt đỏ rực gầm rống, người tỏa ánh sáng xông thẳng vào Lâm Phàm.
- Đám khốn các ngươi dám lật lọng!
Đám kẻ xâm nhập xông lên chợt nhận ra sao ít người quá, ban đầu mọi người hứa với nhau cùng xông lên, nào ngờ đa số tản ra bốn phương tám hướng.
Hiển nhiên bọn họ đã sẵn sàng chạy thoát được người nào hay người đó.
Các thành viên Hải Quân ngước đầu nhìn, vừa lòng thỏa ý.
Với họ thì cũng có ngày thấy kẻ xâm nhập vô địch bỏ chạy.
Trước thực lực tuyệt đối thì dù là kẻ xâm nhập cuối cùng cũng vì giữ mạng mà vứt bỏ tất cả.
- Tiện chưa từng thấy, các ngươi yên tâm, thù này bản phong chủ sẽ báo cho các ngươi!
Lâm Phàm nói xong bay lên cao, tốc độ siêu mau. Đám người thành thật thấy dân bản xứ lao đến thì sợ teo tim, cho rằng mình sẽ chết, bên tai chợt nghe tiếng nói:
- Mấy người các ngươi thành thật quỳ, cho các ngươi cơ hội biểu hiện.
Mục tiêu của hắn là những kẻ chạy trốn.
Đám kẻ xâm nhập thành thật rùng mình, cảm giác như lướt qua cái chết, bọn họ nhanh chóng đáp xuống đất, quỳ thẳng, không có chút ý nghĩ vượt rào nào.
Ai muốn chết?
Không người nào muốn chết.
Dân bản xứ cường đại như thế đã mở miệng, nếu bọn họ còn không biết nên làm như thế nào thì ngu hết thuốc chữa.
Bọn họ ngẩng đầu, bóng dáng chạy trốn của đám người kia không chọc giận họ.
Bọn họ đã đoán được hậu quả của đám người kia sẽ vô cùng thê thảm.
Thôi, cứ nhìn vậy, ai kêu các ngươi hố người, khi dễ người.
Chúng ta xông lên mà các ngươi thì chạy trốn, chết cũng xứng đáng.
Những kẻ xâm nhập chạy trốn cảm giác uy thế kinh khủng ập đến từ sau lưng thì sợ hãi túa mồ hôi lạnh, kinh hoàng, chỉ muốn tìm một chỗ an toàn trốn đi.
Khi có người quay đầu nhìn lại, nhìn thấy những tên kia quỳ ở nơi đó, không bị dân bản xứ chém giết thì tim họ giật thót.
Chuyện gì vậy?
Đám người kia không chết sao?
Lâm Phàm lơ lửng trên cao:
- Muốn chạy? Các ngươi chạy đi được sao?
Hắn không đuổi theo mà giơ cao tay, năm ngón chộp bầu trời.
Lực lượng ngưng tụ trên đầu ngón tay hóa thành sợi tơ khuếch tán bốn phía.
Lâm Phàm vung tay lên, lôi kéo thiên địa, hư không như tấm lưới lớn bị hắn chộp vào trong tay.
- Cái gì?
Nhóm kẻ xâm nhập chạy trốn phát hiện phía trước con đường ngăn chặn, có tấm lưới lớn vô hình ngăn cản đường đi, không thể đi tiếp.
- Đây rốt cuộc là thứ gì?
Có kẻ xâm nhập chống cự, phá hoại lưới lớn vô hình trước mặt, nhưng mặc cho lực lượng mạnh bao nhiêu vẫn vô ích.
Hàn Bích Không ngẩng đầu lên:
- Thủ đoạn của Lâm sư huynh đúng là khó thể tưởng tượng.
Đúng vậy, sự cường đại của sư huynh không thể xem thường, như chiêu này rất kinh người, tu vi hiện giờ của Hàn Bích Không không thể tưởng tượng sao sư huynh làm được.
Tâm tình của Lâm Phàm khá tốt, lực lượng cường đại là sung sướng nhất, việc trước kia không làm được hiện tại dễ như trở bàn tay.
- Đều đến đây đi.
Giống như ném lưới bắt cá, năm ngón tay siết lại, hư không tách một lớp da bị hắn rút về, nhóm kẻ xâm nhập như con cá mắc lưới không vùng thoát được, chỉ có thể không ngừng lùi lại.
Bộp!
Cuối cùng lưới lớn bị gom lại.
Người ngoài nhìn nhóm kẻ xâm nhập hành vi quái dị, phía trước không có chướng ngại vật nhưng bọn họ quơ quào tay chân như bị thứ gì chặn lại.
Điện chủ Dương Thần Điện ngã quỵ, không còn có ý tưởng gì:
- Trời ạ!
Ngoan ngoãn quỳ là hơn, nếu muốn chạy e rằng chết cũng không biết chết như thế nào.
Kẻ xâm nhập giãy dụa rống giận:
- Thả chúng ta ra!
Kẻ xâm nhập Đế Thiên cảnh thì đã suy sụp.
Dân bản xứ này rốt cuộc mạnh mẽ tới trình độ nào? Sao hắn có lực lượng mạnh đến thế?
Cái này là khống chế hư không trong lòng bàn tay, mặc kệ cách bao xa.
Bọn họ cũng có thể nắm hư không trong lòng bàn tay, nhưng không thể làm đến trình độ như đối phương.
Những kẻ xâm nhập đã quỳ dưới đất vui sướng khi người gặp họa nhìn nhóm người kia:
- Ai cho các ngươi hố người, hiện tại hối hận cũng không kịp.
Cho các ngươi vênh váo, láo toét.
Bọn họ đều là người thành thật, người khác nói cái gì là họ tin cái này.
Hứa với nhau cùng xông lên liều mạng một lần.
Nào ngờ đám người kia lật lọng, bây giờ bị bắt cũng xem như báo ứng.
Lâm Phàm bật cười:
- Ha ha ha!
Nhóm kẻ xâm nhập bị gom lại một chỗ, chút nữa đấm một phát chắc sẽ rất thoải mái.
Lâu rồi không ngắm pháo hoa nam.
Hắn có thể nói rõ với bất cứ ai là loại pháo hoa nam cũng đẹp không kém.
Lâm Phàm quay đầu lại hỏi:
- Sư đệ, ngắm pháo hoa bao giờ chưa?
Hàn Bích Không và hắn theo cùng lão sư, tuy chỉ trên danh nghĩa nhưng với Lâm Phàm thì không liên quan gì. Lúc vực ngoại giới chưa xuất hiện, Hàn Bích Không hủy bỏ tu vi vì tông môn, thậm chí hủy luôn khuôn mặt, nhẫn nhịn núp trong Nhật Chiếu tông.
Chỉ riêng hành vi này đã tính là Viêm Hoa tông nợ gã.
Hắn là phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông, càng là sư huynh của các sư đệ, sư muội, hắn có trách nhiệm che chở bọn họ.
Hàn Bích Không nhớ lại:
- Pháo hoa? Có xem, nhưng lâu rồi, khi đó còn nhỏ.
Khi còn bé gã từng ngắm pháo hoa, từ đó về sau không được dịp xem nữa.
- Vậy thì tốt, hôm nay sư huynh cho ngươi xem pháo hoa rực rỡ nhất cõi đời. Nhìn kỹ nhé, đừng chớp mắt.
Lâm Phàm vung cánh tay ném nhóm kẻ xâm nhập lên trời, nắm tay đặt bên hông, hai chân hơi cong.
Bắn pháo hoa là môn kỹ thuật, không phải bắn người nào đều được.
Hàn Bích Không rất thắc mắc, sư huynh muốn làm gì? Gã không xem hiểu.
Những kẻ xâm nhập không bị khống chế đều hoảng hốt, không rõ dân bản xứ này là muốn làm gì.
Lâm Phàm tung nắm đấm, cách không nổ, lực lượng cuồng bạo, một vòng lại một vòng đánh tới, nháy mắt bao vây nhóm kẻ xâm nhập.
- Không . . .!!!
Ầm!
Pháo hoa lộng lẫy, ánh sáng đỏ tô điểm hư không.
Trong con ngươi của Lâm Phàm phản chiếu đốm sáng màu đỏ, môi treo nụ cười:
- Hôm nay thật tốt, cố lên, thật tốt!
Nhưng không phải mọi người đều giống như Lâm Phàm có chất nghệ thuật vượt mức.
Khi bọn họ thấy cảnh này thì bị hù sợ tê liệt ngã xuống đất.
Lâm Phàm hỏi:
- Sư đệ, thế nào? Tạm được hả?
Hàn Bích Không á khẩu không trả lời được, bần thần nhìn sư huynh:
- Cái đó . . . đẹp.
Hàn Bích Không bị sư huynh làm trợn tròn mắt.
Sư huynh nói pháo hoa là cái này?
Quá kinh khủng.
Sợ ướt quần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận