Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1002: Ta không biết gì cả

Nhìn pháo hoa xinh đẹp mắt thường trông thấy dần tan biến trước mắt, Lâm Phàm rất vừa lòng, thỏa mãn về mặt tinh thần.
Lâm Phàm phủi tay, pháo hoa đến nhanh, đi cũng nhanh, nhưng ít ra trong thời gian ngắn ngủi này để lại nét mực đậm, rực rỡ.
Về sau ai nói kẻ xâm nhập vô dụng là hắn lên tiếng phản đối ngay.
Lâm Phàm thấy sắc mặt của đám người Tần Phong khác lạ, tái nhợt và ngẩn ngơ, hắn hỏi:
- Ủa? Các ngươi bị sao vậy?
Tần Phong lắc đầu nói:
- Không . . . không có gì.
Tần Phong không thể nói mình đã bị hù dọa, một nam nhi không làm gì, chỉ xem cái gọi là pháo hoa đã bị hù sợ muốn khóc.
Nếu như Lâm huynh là kẻ thù của gã thì không dám tưởng tượng.
Có lẽ tự sát còn tốt hơn rơi vào tay Lâm huynh nhiều.
Lâm Phàm mỉm cười hỏi:
- Tần huynh thấy sao? Pháo hoa vừa rồi khá quá chứ? Ta nói cho huynh biết, đây là lần ta bắn pháo hoa rực rỡ nhất và nhiều nhất.
Đã lạc đề.
Tần Phong muốn khóc.
Giờ là giây phút đối mặt kẻ xâm nhập, chúng ta có thể đừng bàn về pháo hoa, nói chuyện khác được không?
Nhưng gã phải trả lời Lâm huynh.
Tần Phong gật đầu nói:
- Đúng là không tệ, sắc màu rất lộng lẫy.
Tuy không cách nào thưởng thức vẻ đẹp bên trong nhưng Tần Phong công nhận đúng là sắc màu lộng lẫy.
- Hu hu.
Phương xa có tiếng động.
Là Nghê Phượng Tuyết đã hoàn toàn thay đổi, nàng đang khóc, Cung ca làm tan nát trái tim của nàng.
Không còn khuôn mặt thì chẳng phải Tuyết Nhi trong lòng gã nữa.
Nghê Phượng Tuyết rất đau lòng.
Vì sao nam nhân đều nông cạn như thế? Không cảm giác tâm hồn xinh đẹp của nàng sao?
Lâm Phàm đi tới trước mặt Nghê Phượng Tuyết, hắn không để bụng kẻ xâm nhập này, đã không còn mặt nghĩa là nàng đã mất ưu điểm duy nhất, làm hắn không có hứng bắn phóa hoa, không đạt tới yêu cầu thấp nhất.
Nghê Phượng Tuyết ngước khuôn mặt hoàn toàn biến dạng lên, tức giận quát:
- Nhà ngươi! Ta . . .
Bùm!
Không đợi Nghê Phượng Tuyết nói xong, Lâm Phàm trực tiếp đá ngang trúng bụng nàng.
Răng rắc!
Bên trong vỡ nát, thân thể hóa thành luồng sáng đập vào tảng đá ở phía xa, ọc từng bãi máu, nửa bên người máu thịt bầy nhầy, xương trắng hếu thò ra, đã gặp trùng kích mạnh.
- Khủng khiếp quá.
Nhóm kẻ xâm nhập quỳ tại chỗ không dám chống đối Lâm Phàm, cảnh tượng vừa rồi hù sợ bọn họ.
Dân bản xứ này là sát thần, ác ma, giết người không nương tay.
Đối xử với nữ giới cũng không mềm tay, rất mất tính người.
Cô nương chết, điểm về tay.
Lâm Phàm nhấc ngón tay, trữ vật giới chỉ của kẻ xâm nhập bị đánh chết bay lên, rơi vào tay hắn.
Khả năng kiểm soát lực lượng của Lâm Phàm càng cường đại hơn.
Mới rồi hắn rất hưng phấn nhưng khi xuất hiện chợt nhớ trữ vật giới chỉ, nên khống chế sức mạnh, không thương tổn đến trữ vật giới chỉ, hoàn mỹ giữ lại.
Lâm Phàm đi tới trước mặt đối phương, đánh giá đối phương, mỉm cười hỏi:
- Ngươi là điện chủ Dương Thần Điện đúng không?
Hơi thú vị.
Tạm thời không giết.
Mang về tông môn cho Phong Thiếu Liệt có bạn, xem như đủ bộ.
Điện chủ Dương Thần Điện sợ gần chết, không dám to tiếng:
- Đúng vậy!
Lão chỉ muốn quỳ trước Lâm Phàm hô to gia gia tha mạng.
Nhưng lão là người có nguyên tắc, tạm thời đối phương chưa muốn lấy mạng của lão, cho nên tuyệt đối không thể hô gia gia, kêu quá sớm sẽ không có tác dụng, phải giữ lại đòn sát thủ.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua, không nói gì thêm, hắn bước tới chỗ Hàn Bích Không:
- Sư đệ có chắc không? Vẫn muốn ở lại đây?
Hàn Bích Không rất không tệ, là một sư đệ có đầu óc.
Nhưng thực lực của gã quá yếu, không theo kịp tiết tấu của hắn, nên mới bị người ức hiếp ra nông nỗi này.
- Ta chắc chắn, thưa sư huynh.
Hàn Bích Không không muốn trở về, trở về làm gì? Chẳng có việc gì để làm. Gã biết tông môn có sư huynh che chở, vẫn luôn bình yên.
Nhưng Hàn Bích Không suy nghĩ xa hơn.
Sư huynh đi trước mọi người, rất khó nói về sau sư huynh sẽ không rời đi.
Nên Hàn Bích Không muốn ở đây, trải qauh trắc trở, tăng tu vi lên.
Nếu như có một ngày sư huynh đột nhiên rời đi, ít ra tông môn còn có gã.
Lâm Phàm nói:
- Được rồi, sư đệ thấy vui là được. Có sư huynh che chở, gặp chuyện đừng sợ, nhưng nhất định phải chờ tới khi sư huynh đến.
Hàn Bích Không trong lòng ấm áp, mặc dù gã lớn tuổi hơn sư huynh nhiều nhưng từ khi trở thành sư huynh thì cảm giác được sư huynh che chở rất tuyệt, sung sướng khó tả.
Hàn Bích Không gật đầu nói:
- Vâng thưa sư huynh, sư đệ ghi nhớ trong lòng.
Tần Phong hỏi:
- Lâm huynh định đi?
Lần này gã vô cùng biết ơn Lâm Phàm, nếu không thật khó tưởng tượng hậu quả.
Lâm Phàm nói:
- Ngươi có thời gian rỗi tán dóc với ta thì sao không đi xem phụ thân của ngươi? Ta thấy vết thương của phụ thân ngươi hơi nặng.
Tần Dật Thiên rất không tệ, dễ bị đẩy ra đánh thay, trước kia bị hắn lợi dụng một lần, rất dễ dùng.
Tần Phong vô tình nói:
- Không sao, số của phụ thân ta rất cứng, không chết được.
Tần Dật Thiên nằm ở nơi đó, muốn mắng chửi người. Đồ con rùa, nuôi cũng như không, sao hồi xưa lão không một thương đóng đinh Tần Phong vào tường cho rồi. Không nhìn xem lão bị thương ra nỗng nỗi nào, còn bảo là số cứng, không sao đâu, tức quá đi!
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Tốt lắm, phụ thân của ngươi thấy tự hào vì ngươi.
Có nhi tử như vậy cũng tốt.
Tần Phong cười nói:
- Lâm huynh nói đùa, thật ra ta luôn là niềm tự hào của phụ thân, bây giờ ta thành lập Hải Quân, cũng nhận được công nhận của phụ thân rồi. Tất cả nhờ có Lâm huynh chỉ điểm, nếu không thì ta làm sao được trình độ như hiện nay.
Lâm Phàm tỏ vẻ đồng ý điều này, nếu không có hắn chỉ điểm Tần Phong dựng lên Hải Quân thì làm gì được quy mô như hiện tại.
Lâm Phàm nhớ đến Huyết Luyện Tôn Giả Từ Hàn Minh.
Không biết tên này thế nào rồi, từ lần trước đi ngang qua gặp được một lần thì không còn nghe tin tức của Huyết Luyện Tôn Giả nữa.
Nhưng với khả năng chịu đựng của Huyết Luyện Tôn Giả rất có thể sẽ sống sót trong tay kẻ xâm nhập.
Tần Phong hỏi:
- Có phải Lâm huynh còn gì chỉ điểm cho ta không?
Tần Phong cực kỳ tin tưởng Lâm Phàm, hy vọng hắn lại cho chỉ điểm.
Lâm Phàm lắc đầu, dứt khoát phủ định:
- Không.
Chỉ điểm khỉ mốc, một Hải Quân đã gây ra chuyện thế này, nếu kể cho nghe về Thất Vũ Hải thì vực ngoại giới này có lẽ sẽ biến thành phim hoạt hình.
Về sau lỡ khi hắn đập người, người ta nói một câu ta là một trong Thất Vũ Hải, hợp tác với Hải Quân, xem như bằng hữu, người mình, xin đừng đánh.
Vậy thì hắn lỗ to.
Tần Phong hơi tiếc nuối, nhưng cũng thỏa mãn, có thể thành lập Hải Quân đã rất tuyệt, không nên tham lam.
Lâm Phàm phất tay:
- Đi đây.
Hắn nhẹ gật đầu với sư đệ, ra hiệu gã chú ý an toàn.
Lâm Phàm quay qua nhìn nhóm kẻ xâm nhập còn quỳ tại chỗ:
- Còn đứng ngây đó làm gì, đều theo bản phong chủ. Yên phận đi theo, đừng tụt lại phía sau, nếu ai muốn chạy thì tự tưởng tượng hậu quả.
Lâm Phàm không muốn nhốt nhóm kẻ xâm nhập, rắc rối.
Hơn nữa hắn có chút hối hận.
Tuy không quá ưa thích chém giết người thành thật nhưng toàn là điểm, bỏ qua như vậy làm Lâm Phàm bứt rứt.
Nhưng hắn là ai?
Phong chủ của Vô Địch phong Viêm Hoa tông.
Lời đã nói ra dù trời sập đất nứt cũng phải thực hiện.
Nhóm kẻ xâm nhập ngoan ngoãn theo sau, hoàn toàn không có ý định chạy trốn.
Bọn họ thật sợ hãi.
Cảnh tượng dữ dội kia còn rõ rành rành trước mắt, khó thể quên, máu me, khủng bố, nếu ai muốn chạy mới là đồ ngu.
Phương xa xăm.
Tịnh Thánh trốn thoát một kiếp, ngực hơi nhức, đây không phải tổn thương bình thường mà là bị mảnh vỡ thế giới của cường giả Thế Giới cảnh đâm thủng, nếu bản thân gã không mạnh thì đã chết rồi.
Đại Thiên Vân Phật Điện cái gì đều thiếu nhưng không thiếu đan dược chữa thương.
Một viên Phật đan vào người, bắt đầu trị thương.
Từng đốm sáng thế giới bay ra khỏi miệng vết thương, đó là mảnh nhỏ mang theo lực lượng thế giới, nếu không thanh lọc kịp lúc sẽ để lại bệnh ngầm.
Rất nhanh, lỗ máu trước ngực Tịnh Thánh dần khép lại.
Tịnh Thánh thở phào nhẹ nhõm:
- Thật là nguy hiểm, nếu bần tăng không đọc thuộc lòng phật kinh, trí tuệ thông thiên thì đã chết tại đây.
Tịnh Thánh đi vào vực ngoại giới cũng có mục tiêu như kẻ xâm nhập khác.
Không Gian Thần Trụ.
Giờ đã biết Không Gian Thần Trụ nằm trong tay ai, nhưng Tịnh Thánh không dám hành động.
Tịnh Thánh ngồi xếp bằng, miệng niệm kinh văn. Kinh văn rực rỡ sắc vàng bay ra khỏi người gã, hòa vào hư không, mở con đường ánh sáng vàng.
Con đường này không biết kết nối nơi nào, nhưng loáng thoáng có lực lượng mạnh hơn từ đường hầm lao đến.
Một giọng nói hùng hồn truyền đến từ đường hầm:
- Tịnh Thánh, gặp được chuyện gì?
Đường hầm không gian mặc dù không ổn định nhưng đủ sức kết nối hai giới.
Tịnh Thánh báo cáo:
- Tổ Phật, vực ngoại giới ghi chép sai lầm, có cường giả.
Gã phải báo cáo tình huống, nếu không thì sự việc không giải quyết xong lại trách tội gã.
Vực ngoại giới hiện giờ có cường giả kinh người, trách ai được?
Dù nhiệm vụ không hoàn thành cũng không thể trách gã.
Giọng nói phát ra từ đường hầm hơi không vui nói:
- Cường giả? Tịnh Thánh, người xuất gia không nói dối.
Tuy y không đến vực ngoại giới nhưng ghi chép sao có sai sót gì được?
Trừ mấy thứ có thể nhảy nhót ra thì vực ngoại giới có bao nhiêu cường giả?
Tịnh Thánh nói:
- Tổ Phật, thật sự không lừa người, đúng là có cường giả. Rõ ràng chỉ là Đế Thiên cảnh nhưng bộc phát ra lực lượng dù là đệ tử cũng không bằng. Cung Hàn Vũ đã chết trong tay dân bản xứ kia, thế giới trong người bị đánh nát, tin tức rất nhanh sẽ truyền ra trong thượng giới.
Tịnh Thánh thề tuyệt đối sẽ không chạm mặt với dân bản xứ kia, hễ thấy người này là gã sẽ chạy thật xa, không liều mạng với đối phương.
Khi Tịnh Thánh kể ra tình huống, giọng nói trong đường hầm tỏ vẻ không tin nổi:
- Không thể nào!
Không phải nghi ngờ lời của Tịnh Thánh.
Tịnh Thánh là một trong những người thừa kế Tổ Phật Đại Thiên Vân Phật Điện, có đại trí tuệ, đại cơ duyên, sẽ không nói bậy.
Tình huống này đúng là đáng để suy nghĩ ngẫm.
Tổ Phật:
- Tên của hắn là gì?
Tịnh Thánh lắc đầu nói:
- Không biết.
- Bề ngoài thế nào?
Tịnh Thánh vẫn lắc đầu:
- Không rõ.
Giọng nói trong đường hầm ngừng bặt.
Từng có mấy dân bản xứ nhờ cách đặc biệt đi vào thượng giới, tiềm tu trả thù, cuối cùng bị trấn áp, đánh vào luân hồi.
Trong đó có hai người để lại ấn tượng khắc sâu.
Một người trong đó tên là Vạn Quật lão tổ, tài phong ấn hơi khó chơi, tu vi dù không bằng bọn họ nhưng có thể gây chút bọt nước.
Còn một người nữa khiến họ nhức óc.
Khôi Lỗi lão tổ.
Không biết giới tính, không biết khuôn mặt, thậm chí chưa thấy người thật.
Nhưng gây rắc rối lớn cho thượng giới.
Nếu là cường giả thì có lẽ là một trong hai người này.
Không thể nào, vực ngoại giới mạnh nhất là Đạo cảnh, không thể ra người vượt qua tu vi Đạo cảnh được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận