Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1003: Ta mà động não thì bọn họ hết chuyện làm

Một đám kẻ xâm nhập đi theo sau.
Bọn họ rụt cổ, không dám hó hé tiếng nào.
Tình trạng thê thảm của Cung Hàn Vũ còn ở trước mắt họ, vô cùng thê thảm.
Thực lực của họ không mạnh bằng Cung Hàn Vũ, chống cự với dân bản xứ chỉ có đường chết.
Huống chi mới rồi họ đã nhận hèn, nghe lời dân bản xứ quỳ dưới đất tránh thoát một kiếp.
Dân bản xứ này rõ ràng nói sẽ không giết bọn họ, nhưng vì sao ánh mắt nhìn họ như muốn nói rất muốn giết các ngươi, lại vì nguyên nhân nào đó mà ráng nhịn.
Điện chủ Dương Thần Điện bàng hoàng thầm nghĩ:
- Tên này nghĩ như thế nào?
Người trước mắt tuy không giết lão, nhưng cứ cảm giác cứ tiếp tục thế này sẽ không may.
Điện chủ Dương Thần Điện muốn tiến lên trao đổi đôi chút với đối phương.
Giao lưu là cách mở ra tâm linh, nhưng chết người là điện chủ Dương Thần Điện không dám giao lưu với Lâm Phàm, sợ bị đánh chết.
- He he.
Tâm tình điện chủ Dương Thần Điện phức tạp, vô tình thấy Lâm Phàm cười với mình, nụ cười hơi lạ, rất âm u, hình như muốn biểu đạt ý gì.
Điện chủ Dương Thần Điện không biết đáp trả thế nào, đành lúng túng cười lại, hy vọng có thể dùng nụ cười của mình đánh tan ý cười khủng bố của đối phương.
Điện chủ Dương Thần Điện biết ngay nụ cười của mình có hiệu quả, đối phương không dám nhìn thẳng lão nữa, quay đầu đi.
Điện chủ Dương Thần Điện thở phào nhẹ nhõm, âm thầm đắc ý.
Lâm Phàm rất phiền.
- Mang về rồi sắp xếp thế nào đây?
Lâm Phàm từng nói sẽ không xếp công tác cho người không phải vực ngoại giới, vì người vực ngoại giới còn thiếu việc nữa là, sao có thể nhường công việc khiến người hạnh phúc vui sướng cho đám người lạ?
Nhưng hết cách, là hắn đã hứa hẹn, quỳ cũng phải thực hiện.
Được rồi, mặc kệ nó, mang về tông môn rồi tính, không chừng sẽ có cách sắp xếp cho họ.
Viêm Hoa tông.
Hai đệ tử ở cửa sơn môn ngẩng đầu nhìn về phía hư không.
- A, hình như sư huynh trở về. Mà sao mang theo nhiều người thế?
- Là sư huynh, tuyệt đối không sai! Nhưng có nhiều người quá, không biết có chuyện gì không.
Lâm Phàm mang nhóm kẻ xâm nhập về, thực lực của đám người kia cỡ Đạo cảnh và Đế Thiên cảnh.
Trong lòng hắn rất muốn giết người, nhưng lời đã nói ra dù thế nào cũng phải thực hiện.
Đệ tử trông coi sơn môn hỏi:
- Sư huynh, những người này là ai?
Lần đầu tiên gã thấy sư huynh mang nhiều người như vậy trở về, hơn nữa cảm nhận kỹ thì phát hiện thực lực đều rất mạnh, gây áp lực lớn cho hai đệ tử.
Lâm Phàm nói:
- Tù binh mang về từ bên ngoài.
Từ khi mấy chỗ cải tạo lớn của Viêm Hoa tông dần đầy người thì Lâm Phàm rất ít dẫn người trở về.
Nhưng bây giờ muốn trách chỉ có thể trách hắn nhanh mồm nhanh miệng, giờ hối hận cũng muộn.
Thiên Tu từ phương xa đi tới, thấy đồ nhi về thì lão cười tươi, nhưng nhìn đồ nhi mang nhiều người về làm lão ngạc nhiên:
- Đồ nhi, chuyện gì thế này?
Đồ nhi lại ở bên ngoài làm chuyện gì?
- Lão sư, Hàn sư đệ ở bên ngoài gặp nguy hiểm, đồ nhi đi qua giải quyết. Những kẻ xâm nhập này bị đồ nhi hàng phục, vốn định làm thịt hết, nhưng đồ nhi nói quỳ xuống không chết, bọn họ lập tức quỳ, nên đành mang về.
Lâm Phàm tỏ vẻ khinh bỉ nhóm kẻ xâm nhập, hèn chưa từng thấy.
Nếu lúc ấy bọn họ không quỳ thì tốt rồi, trực tiếp đập chết hết thì không rắc rối thế này.
Tiếc ơi là tiếc.
Thiên Tu nhìn những kẻ xâm nhập, tim rớt cái bịch. Ghê gớm, bên trong có nhiều người thực lực rất mạnh, trên cơ bản đều mạnh hơn lão.
Đồ nhi của lão đã trải qua điều gì khi phiêu bạt bên ngoài? Sao gặp gỡ kẻ địch đều cường đại như vậy?
Nếu Thiên Tu biết còn có kẻ xâm nhập Thế Giới cảnh mạnh hơn nữa có lẽ lão sẽ không nói nên lời.
Thiên Tu kéo Lâm Phàm sang bên, hỏi nhỏ:
- Đồ nhi mang nhiều người về như vậy rồi định sắp xếp thế nào.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư nói xem tông môn chúng ta đã kín mấy chỗ gánh phân, dọn nhà vệ sinh, chạy chân rồi, đồ nhi cũng chẳng biết xếp họ vào đâu.
Hắn có chút bất đắc dĩ, lỗi tại hắn, không thể trách người khác.
Nếu không phải miệng tiện thì đã không khó xử như vậy.
Thiên Tu nói:
- Để vi sư ngẫm lại giúp đồ nhi.
Lâm Phàm nói:
- Trông nhờ vào lão sư!
Hắn kêu lão tổ Thánh Tiên giáo đến.
Lão tổ Thánh Tiên giáo đi tới, thấy Lâm phong chủ mang nhiều người về thì sửng sốt, và siêu hưng phấn. Nếu đám người này đều về tay lão quản lý thì lão làm chức vị càng lúc càng cao.
Lão tổ Thánh Tiên giáo phát hiện khí thế của đám người này rất mạnh, nhất định là cường giả.
Sau khi điện chủ Dương Thần Điện tới đây thì hơi hoảng, không biết nên làm sao, phải làm gì bây giờ. Nơi này trông hơi nguy hiểm, đặc biệt lão nhân kia, nụ cười hơi rùng rợn.
Điện chủ Dương Thần Điện có linh cảm không may.
Với kẻ xâm nhập khác thì họ phát hiện đệ tử tông môn này rất yếu, một đầu ngón tay có thể nghiền chết.
Nhưng nhìn dân bản xứ cách đó không xa là họ lại hèn.
Đừng nói bọn họ có thể một đầu ngón tay nghiền chết đám dân bản xứ này, chỉ nói tên kia không cần dùng ngón tay cũng có thể diệt bọn họ.
Chênh lệch thực lực giữa hai bên quá lớn.
Lão tổ Thánh Tiên giáo mong đợi hỏi:
- Lâm phong chủ có gì sai bảo?
Đợi lát nữa sẽ mang đám người kia đi dạy dỗ?
Nếu đúng vậy thì lão phải cố gắng hết sức.
Trước kia khi chưa gặp Lâm phong chủ, lão tổ Thánh Tiên giáo cảm giác cuộc đời đến thế là cùng, từ khi gặp Lâm phong chủ thì lão nhận ra cuộc sống muôn màu muôn vẻ.
Tất cả đều là Lâm phong chủ mang tới.
Năm đó nếu có thể sớm quen người như Lâm phong chủ thì lão chẳng làm lão tổ gì, chắc chắn sẽ đi theo Lâm phong chủ lăn lộn.
Lâm Phàm nói:
- Mang người này đi nhà vệ sinh, dạy dỗ cho kỹ.
Lão tổ Thánh Tiên giáo gật đầu ngay:
- Tốt, tốt.
Sau đó chợt nhận ra không đúng, lão hỏi:
- Lâm phong chủ, những người kia thì sao?
Sao chỉ cho lão một người, chỗ này còn nhiều người như vậy, nói sao cũng nên chia vài người cho lão chứ.
- Còn chưa nghĩ ra xếp vào đâu, chờ chút đã.
Đến bây giờ Lâm Phàm vẫn không biết sắp xếp bọn họ vào đâu, tông môn có chỗ nào dành cho họ?
Điện chủ Dương Thần Điện được cứng rắn nhét vào chiếm chỗ, nếu nhét thêm người thì chen chúc chết.
Lão tổ Thánh Tiên giáo đau lòng, cho lão hy vọng lớn như vậy rồi chỉ cho một người, chênh lệch quá lớn.
Lão là tồn tại đặc biệt nhất Viêm Hoa tông.
Đúng là rất đặc biệt.
Chuyên môn phụ trách quản lý tù binh mà Lâm phong chủ mang về, dạy bọn họ một lần nữa làm người, tiếp nhận cải tạo.
Lão làm người phụ trách đương nhiên phải gánh trách nhiệm đó.
Lão tổ Thánh Tiên giáo vận động não, rất nhanh nảy ra một ý.
Lão tổ Thánh Tiên giáo nói:
- Lâm phong chủ mới nói là không biết xếp vào đâu, ta chợt nghĩ ra một cách.
Lâm Phàm lên tiếng:
- Nói nghe xem.
Hắn không thích động não, nên gặp được loại chuyện này thì hắn mong người bên cạnh động não thay.
Dù sao thực lực của hắn đã mạnh như vậy, nếu đầu óc thông minh thì người khác làm sao sống?
Lão tổ Thánh Tiên giáo nghiêm túc nói như thể đang bàn việc rất quan trọng:
- Lâm phong chủ, dựa theo quan sát của ta trong khoảng thời gian này chợt phát hiện một vấn đề lớn, cần thay đổi ngay, nếu không sẽ không tốt cho tông môn.
Mắt Lâm Phàm sáng rực hỏi:
- Sửa đổi cái gì?
Người này không tệ, nhanh vậy đã nghĩ ra cách, là nhân tài đáng được bồi dưỡng.
Lão tổ Thánh Tiên giáo ho nhẹ một tiếng, tìm từ ngữ:
- Lâm phong chủ cũng thấy, tông môn được Lâm phong chủ dẫn dắt . . .
Lâm Phàm đính chính lời nói sai lầm của lão tổ Thánh Tiên giáo:
- Chờ một chút, lời này có vấn đề, là lão sư và ta cùng nhau dẫn dắt.
Thiên Tu ở một bên bỗng tinh khí thần đột nhiên tăng vọt, rất là vui mừng nhìn đồ nhi.
Cảm động.
Lão tổ Thánh Tiên giáo đề nghị:
- Đúng, đúng, là được Thiên Tu trưởng lão và Lâm phong chủ dẫn dắt khiến tông môn phát triển bồng bột, về tài nguyên vô cùng đầy đủ, tu vi của đệ tử tăng nhanh vùn vụt. Nhưng ta phát hiện kinh nghiệm thực chiến của đệ tử tông môn quá kém cỏi, trong nhà ấm không đào tạo ra nhân tài được. Ta cho rằng có thể khiến những người này làm bao cát hoặc cọc gỗ cho các đệ tử quen thuộc công pháp. Lâm phong chủ thấy được không?
Lão tổ Thánh Tiên giáo rất hy vọng bọn họ đều vào tay lão quản lý.
Lâm Phàm hỏi ý Thiên Tu:
- Lão sư thấy sao?
Hắn không quan tâm, nên quăng chuyện này cho lão sư quyết định.
Thiên Tu nói:
- Vi sư thấy được, còn đồ nhi thì sao?
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Lão sư nói được là được, cứ quyết định vậy đi.
Lão tổ Thánh Tiên giáo nhìn Lâm phong chủ và Thiên Tu, tâm tư của lão kín đáo, nhìn thấu Lâm Phàm không sợ trời không sợ đất nhưng dành sự tôn trọng cho lão sư.
Thực lực của hắn mạnh đến mức này nhưng vẫn trưng cầu ý kiến của lão sư.
Nếu đặt ở Thánh Tiên giáo, có đệ tử thực lực lợi hại hơn lão thì lão cũng phải nhường lại vị trí lão tổ.
Quả nhiên người với người không thể so sánh.
Nhóm kẻ xâm nhập ngó nhau.
Chuyện gì vậy?
Đoạn đối thoại vừa rồi hình như quyết định tình huống sau này của họ.
- Sao ta cảm giác chúng ta sẽ trở thành bao cát?
- Không thể nào! Ta là cường giả Đế Thiên cảnh, dù có làm tù binh cũng nên nhận đãi ngộ tốt chút.
Nhóm kẻ xâm nhập không thể tin được.
Đây rốt cuộc là tông môn gì vậy?
Đệ tử toàn tông môn thực lực trung bình yếu xìu, không biết lợi dụng bọn họ còn muốn họ làm bao cát, táng tận thiên lương!
Bốp bốp!
Lâm Phàm vỗ tay hút sự chú ý của nhóm kẻ xâm nhập.
- Tất cả nghe kỹ đây, xét thấy các ngươi là tội phạm từ thượng giới vượt biên xuống đây, vốn nên là tội không thể tha, nhưng tông ta có tôn chỉ cho người ta cơ hội hối cải làm lại con người mới, cho nên các ngươi rất may mắn gặp được tông ta, gặp được bản phong chủ. Các ngươi yên tâm, bản phong chủ là người thân thiện, tuyệt đối sẽ không lấy mạng của các ngươi. Nhưng làm sai nên bị phạt, bản phong chủ cho các ngươi một cơ hội sửa đổi làm người mới. Tất cả thề hiệu mệnh Viêm Hoa tông năm trăm năm là được, đến thời hạn cam đoan sẽ tiễn các ngươi đi.
Lâm Phàm kêu nhóm kẻ xâm nhập thề, chỉ cần hình thành lời thề là giải quyết xong xuôi.
Nhóm kẻ xâm nhập xoe tròn mắt.
Năm trăm năm?
Sao không lên trời luôn đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận