Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1005: Đám người này lại kiếm chuyện

Khi Lâm Phàm về Vô Địch phong, Lữ Khải Minh vội chạy đến hỏi:
- Sư huynh, những kẻ xâm nhập thật sự khủng bố như vậy sao?
Nhìn thấy sư huynh mang nhiều người trở về, Lữ Khải Minh không biết nên nói cái gì, thầm bi ai cho nhóm kẻ xâm nhập, gặp ai không tốt đi đụng phải sư huynh.
Với họ thì đây là một loại bi ai.
Lâm Phàm dừng bước lại, về câu hỏi của sư đệ, hắn có thể chắc chắn rõ ràng nói rằng:
- Sư đệ, không khủng bố chút nào, kẻ xâm nhập không mạnh như ngươi tưởng tượng.
Lâm Phàm mỉm cười nói câu đó, nhưng Lữ Khải Minh nghe vào tai có nhiều điều muốn cãi lại.
Với sư huynh thì kẻ xâm nhập đúng là chẳng ra gì, nhưng với người khác lại là ngọn núi cao không thể leo qua.
Lữ Khải Minh vẫn cãi lại:
- Đó là với sư huynh thôi.
Lữ Khải Minh nhìn thấy những kẻ xâm nhập bị mang về, cảm nhận hơi thở của họ đều vô cùng cường đại, mạnh hơn những người đã thấy rất nhiều.
Lâm Phàm đồng ý với điều sư đệ nói:
- Sư đệ nói rất đúng.
Các sư đệ sẽ cảm nhận được mình nhỏ yếu cỡ nào khi đối mặt kẻ xâm nhập.
Nhưng trong mắt Lâm Phàm thì kẻ xâm nhập xuất hiện bây giờ chỉ có vậy, chẳng khác biệt gì.
- Được rồi, sư huynh muốn đi bế quan, ngươi đi mau đi.
Thực lực cường đại là lỗi lầm, mãi mãi không thể tưởng tượng ra cường giả ở trong mắt kẻ yếu là như thế nào.
Có lẽ trong mắt các sư đệ thì có dọn nhà vệ sinh toàn là cường giả trong truyền thuyết.
Lữ Khải Minh thấy sư huynh lại đi bế quan, cũng không biết nên nói cái gì.
- Sư huynh.
Lữ Khải Minh nhẫn nhịn thật lâu, muốn hỏi một chút nếu không hỏi rõ ràng sẽ luôn lấn cấn trong đầu.
Lâm Phàm quay đầu lại hỏi:
- Như thế nào?
Hôm nay xảy ra chuyện gì? Sư đệ hỏi hơi nhiều.
Lữ Khải Minh lặng im một lúc, ngước đầu hỏi:
- Sư huynh đã mạnh như vậy rồi, không muốn hưởng thụ một đoạn thời gian sao?
Từ lúc đầu đến bây giờ tông môn đã đến trình độ tông môn khác không tới được, lẽ ra sư huynh có thể nghỉ ngơi một hồi, chuyện kế tiếp có thể để cho bọn họ tới xử lý.
Lâm Phàm nghe vậy nở nụ cười:
- Sư đệ, thời gian hưởng thụ thì các ngươi hưởng thay sư huynh đi, sư huynh lo tu luyện để còn làm hậu thuẫn cho các ngươi.
Lâm Phàm nói xong đẩy mở cửa đá mật thất, bước vào đến bên trong.
Bỏ lại Lữ Khải Minh ở bên ngoài.
Lữ Khải Minh nức nở:
- Sư huynh . . .
Gã bị lời nói của sư huynh cảm động lệ rơi đầy mặt, trong đầu tưởng tượng bóng dáng sư huynh cô đơn, tịch mịch tu luyện vì cho bọn họ vô âu lo.
Nghĩ đến đây Lữ Khải Minh càng thấy đắng lòng.
Nơi xa, có đệ tử nhìn thấy Lữ sư huynh đau buồn dữ dội thì chạy lại, tưởng đâu xảy ra chuyện gì.
Trong mật thất.
Lâm Phàm nghe tiếng khóc bi thương của sư đệ, lòng ấm áp:
- Sư đệ thật cảm tính.
Cố gắng của hắn không uổng phí, sư đệ đều nhìn thấy hết, vì vậy cho hắn càng có động lực cố gắng tu luyện.
- Để xem nhóm kẻ xâm nhập có những công pháp gì.
Lâm Phàm ngồi xếp bằng, lấy ra công pháp thu gom được. Hắn chưa chọn lựa, bên trong lẫn lộn một số công pháp hiệu ứng.
Lâm Phàm tỏ vẻ khinh thường mấy người tu luyện công pháp hiệu ứng.
Nam nhân mà không tu luyện ngạnh công, chuyên môn tu luyện những công pháp hiệu ứng thì thật kém, có phải là phụ nữ đâu.
Hết cách, rất ít ai chịu khổ tu luyện ngạnh công như hắn.
Hắn có thể chịu đựng mọi đau khổ mà không rên một tiếng.
Nhưng người khác chắc chắn không làm được.
Lâm Phàm sửa sang lại công pháp:
- Công pháp này không được, là hiệu ứng.
Vứt bỏ.
Tìm tiếp.
- Ưm, ngạnh công này không tệ.
Vẫn có thu hoạch, tuy có công pháp không phù hợp, nhưng cũng có không ít công pháp phù hợp điều kiện.
Hắn đã tu luyện tới Đế Thiên cảnh, muốn đến Thế Giới cảnh cần nội tình hơi khủng.
Dù vậy Lâm Phàm không bỏ cuộc, áp lực mới cho hắn có nhiều động lực hơn.
Hắn cảm ngộ lực lượng Đế Thiên cảnh rất cường đại, giơ tay nhấc chân cảm giác cả thế giới là của mình.
Bà Sa Thánh Địa.
Nơi này là Thánh Địa tu luyện của nữ nhân, đặc biệt sau khi Bà Sa lão tổ mang về Thiên Dụ có Tu Di Tiên Thể khiến thế hệ trước của Thánh Địa nhìn thấy hy vọng.
Bây giờ kẻ xâm nhập hoành hành, nhưng Bà Sa Thánh Địa từ đầu đến cuối đều có thể bình yên vô sự.
Một chỗ tu luyện, Thiên Dụ đang tu luyện, thân thể của nàng như lỗ đen hấp thu năng lượng trong thiên địa không ngừng nghỉ.
Với người thường thì kiểu tu luyện này quá bá đạo, thân thể không chịu nổi.
Nhưng Thiên Dụ có Tu Di Tiên Thể thì không thành vấn đề, nói theo lời của Bà Sa lão tổ là Tu Di Tiên Thể không thuộc về vực ngoại giới mà là tiên thể trong truyền thuyết.
Thiên Dụ mở mắt ra, có ngân hà chảy xuôi trong mắt rồi tan biến.
- Có chuyện gì vậy sư muội?
Từ khi Thiên Dụ được đưa tới đây thì từng muốn về tông, nhưng sau đó ý nghĩ này dần tan biến, nàng đã thấy con đường vô hạn.
Thiên Dụ cũng cảm nhận được Thánh Đường tông không chứa nổi mình trong tương lai.
Một cô nương mái tóc dài xinh đẹp, nhan sắc trên trung bình nói:
- Sư tỷ, có người muốn gặp sư tỷ.
Thiên Dụ gật đầu:
- Ừm.
Thiên Dụ biết là ai tìm nàng.
Ngoài Thánh Địa.
Vạn Quật lão tổ cùng Đằng Đế lẳng lặng chờ đợi.
Đằng Đế nói:
- Vạn Quật, ta cảm giác nữ nhân này không đáng tin cậy.
Lần trước Thiên Dụ chạy trốn, bỏ lại hai người, bởi vậy nếu ở cùng nữ nhân này thì Đằng Đế không dám giao sau lưng cho đối phương.
Vạn Quật lão tổ nói:
- Không đâu, tình huống lần trước không thể trách nàng ta, giúp chúng ta cùng đối phó kẻ xâm nhập đã là ơn lớn rồi. Không ngờ kẻ xâm nhập kia lợi hại đến thế, không đánh lại, bảo vệ bản thân là đúng.
Vạn Quật lão tổ biết Đằng Đế còn ghim chuyện lần trước, nhưng đúng là đợt đó bọn họ xem thường kẻ xâm nhập.
Nếu như không gặp được cái kẻ đáng giận kia thì bọn họ đã chết tại chỗ rồi.
Đằng Đế nhớ đến tiểu tử đó:
- Ài, ta không muốn nói nhưng chàng trai lần trước gặp không tệ, tiếc rằng không hiểu hiện trạng, thực lực của hắn đúng là rất mạnh, nhưng kẻ lợi hại nhất trong kẻ xâm nhập còn chưa đến, hắn sẽ hối hận.
Tên kia hơi kỳ lạ, không thân thiện với người nhưng hắn cứu mạng họ. Nếu có thể kéo hắn vào chung bọn sẽ dễ giải quyết nhiều việc.
Vạn Quật lão tổ nói:
- Đừng nghĩ nhiều, hắn quá tự phụ, không biết thượng giới rốt cuộc đáng sợ cỡ nào, về sau hắn sẽ hối hận vì sự tự phụ của mình, nếu có dịp thì có thể giúp hắn một phen.
Vạn Quật lão tổ có ý nghĩ của mình, đó là chờ Lâm Phàm chịu thiệt lớn trước mặt kẻ xâm nhập, nhận hậu quả tự phụ rồi mới là phút tốt nhất kéo hắn nhập bọn.
Bây giờ thì chưa được, tự phụ chẳng những hại hắn còn hại tất cả mọi người.
Lúc này, Thiên Dụ từ phương xa đi tới.
Nàng đã biết hai người này là ai, tuy không chắc chắn lai lịch của họ là gì nhưng nàng biết tuyệt đối không tầm thường.
Có lẽ liên quan thượng giới.
Thiên Dụ hỏi:
- Vạn Quật lão tổ, Đằng Đế, không biết các ngươi tới tìm ta có chuyện gì?
Thiên Dụ bây giờ khác hẳn với lúc ở Thánh Đường tông, thay đổi về khí chất.
Vạn Quật lão tổ cười nói:
- Còn chưa cảm tạ việc lần trước, cố ý đến cảm tạ ngươi.
Vạn Quật lão tổ suy nghĩ nên làm sao lôi kéo Thiên Dụ nhập bọn, nàng hiểu rõ nhất tác dụng của Tu Di Tiên Thể, để lại vực ngoại giới rất lãng phí, nếu như có thể đột phá đến cảnh giới cao hơn sẽ hoàn toàn khai phá Tu Di Tiên Thể, bộc phát ra uy thế siêu khủng bố.
Muốn khai tông lập phái, thành lập cơ nghiệp bất hủ trong thượng giới cũng không thành vấn đề.
Ý tưởng của Vạn Quật lão tổ rất đơn giản.
Đánh đuổi hết kẻ xâm nhập là chuyện không thể nào, sức người không làm nổi, dù cho cường đại hơn nữa cũng không cách nào khiến kẻ xâm nhập thần phục.
Vậy chỉ còn cách đứng vững gót chân ở thượng giới, thành lập Thánh Địa bất hủ, ngang hàng với đối phương, có thể đàm phán cùng kẻ xâm nhập.
Trước kia Vạn Quật lão tổ có nắm chắc thực hiện được cách này, vì có kỳ tài ngút trời như Khôi Lỗi lão tổ.
Tiếc rằng Khôi Lỗi lão tổ đột nhiên biến mất không dấu vết, tìm kiếm cỡ nào cũng không thấy, cuối cùng bọn họ thua, bị đẩy vào luân hồi.
Mãi đến bây giờ Vạn Quật lão tổ vẫn tìm Khôi Lỗi lão tổ, nhưng không ra tung tích.
Bây giờ Thiên Dụ xuất hiện cho Vạn Quật lão tổ lại thấy hy vọng.
Tu Di Tiên Thể là thể chất cực kỳ cường đại, mạnh mẽ hơn thể chất trong vực ngoại giới gấp vô số lần, hoặc nên nói là không thể so sánh.
Thiên Dụ lạnh lùng nói:
- Hai vị có việc gì cứ nói thẳng, làm gì quanh co lòng vòng.
Nàng không ngốc, sao không nhìn ra hai người tìm đến nàng là có chuyện.
Lần trước nàng đồng ý giúp đỡ là vì kẻ xâm nhập mang đến uy hiếp rất lớn.
Đằng Đế lẩm bẩm:
- Thẳng thắng ghê.
Đằng Đế vừa tỉnh lại, phát hiện người vực ngoại giới nói chuyện rất thẳng thắn, khác hẳn ngày xưa. Người thời đó nói chuyện không thẳng vào chủ đề như vậy, toàn lòng vòng.
Hiện tại tốt biết bao, có chuyện thì nói thẳng ra, không tật xấu.
Nếu như Lâm Phàm ở đây, nhìn thấy Thiên Dụ lạnh lùng cô quạnh như vậy chắc chắn sẽ không kiềm được đấm vào ngực đối phương, ném một câu:
- Chó, ngươi thay đổi.
Vạn Quật lão tổ cười nói:
- Tốt, vậy ta không vòng vèo, ta cùng Đằng Đế đến đây là hy vọng ngươi có thể tham gia vào đội của chúng ta.
Thiên Dụ cau mày lặp lại:
- Tham gia vào đội của các ngươi?
Thiên Dụ biết Vạn Quật lão tổ muốn kéo nàng vào đội nhưng không ngờ chọn lúc này.
Vạn Quật lão tổ nói:
- Đúng vậy, kẻ xâm nhập đến, vực ngoại giới không có nơi nào an toàn. Hiện giờ có kẻ xâm nhập Thế Giới cảnh đến vực ngoại giới, nếu vẫn tiếp tục do dự thì thật sự không có chút hy vọng. Nói thật ra chúng ta đã bàn điều kiện với Ma Tổ rồi, hắn sẽ giúp chúng ta tiến vào thượng giới, nếu ngươi tham gia vào đội của chúng ta thì chúng ta sẽ mang ngươi theo cùng. Đến Thông Thiên cảnh mới đột phá bình chướng Đạo cảnh, vươn lên cảnh giới mạnh hơn được.
Nàng biết mình đang làm gì, nhưng không có cách nào, nếu như không hy sinh chút gì sẽ mất hết hy vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận