Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1006: Buff này là sao vậy trời

Thiên Dụ nhìn hai người trước mắt, nàng thấy hai người này rất muốn dụ nàng nhập bọn.
Thiên Dụ hỏi:
- Các ngươi rất muốn ta đi cùng các ngươi?
Thiên Dụ hiểu biết thể chất của mình, Tu Di Tiên Thể, thể chất rất lợi hại. Bà Sa lão tổ cũng là sư phụ của nàng trợ giúp mở ra thể chất, tu vi tiến triển siêu nhanh, bởi vậy được hoan nghênh là chuyện rất bình thường.
Đằng Đế nhỏ giọng nói:
- Vạn Quật, hay mình đi thôi, ả này hơi khó đối phó.
Hai người đến lôi kéo nhập bọn, đối phương không từ chối cũng không đồng ý, ngược lại hỏi có phải là rất muốn kéo nàng nhập bọn?
Rõ ràng muốn nói rằng ta rất được hoan nghênh đúng không? Các ngươi không thể thiếu ta chứ gì.
Đằng Đế rất khó chịu với tình huống này.
Vạn Quật lão tổ không muốn bỏ cuộc dễ vậy:
- Không vội, chờ một chút.
Nàng thật sự rất muốn kéo Thiên Dụ vào nhóm.
Mười hai thần thú nói cho Vạn Quật lão tổ biết Ma Tổ bị trấn áp ở vực ngoại giới, lúc biết tin này thì nàng và Đằng Đế liền tìm kiếm Ma Tổ, sau cùng bàn điều kiện.
Bọn họ thả Ma Tổ ra, Ma Tổ giúp bọn họ đi thượng giới.
Lúc đầu thả Ma Tổ ra là việc siêu khủng khiếp, nhưng hết cách, nếu như bọn họ không đi thượng giới, tăng cao tu vi thì không cách ngăn cản kẻ xâm nhập.
Nhưng bọn họ hy vọng lôi kéo Thiên Dụ nhập bọn.
Thiên Dụ có Tu Di Tiên Thể, đến Thông Thiên cảnh sẽ tỏa ánh sáng chói mắt nhất.
Bọn họ từng tu luyện trong Thông Thiên cảnh, từng chiến đấu với kẻ xâm nhập, nhưng kết quả sau cùng là bị giết trong thượng giới, dù lặp lại lần nữa cũng không thay đổi nhiều.
Nhưng nếu đưa Thiên Dụ đến thượng giới có lẽ kết quả sẽ khác xưa.
Lúc này Vạn Quật lão tổ không gấp gáp, nàng tin tưởng Thiên Dụ sẽ cùng họ đi thượng giới.
- Ngươi có thể tự suy xét, ở vực ngoại giới thì mãi mãi không thể đột phá ngưỡng cửa Đạo cảnh. Ta nói cho ngươi biết, Tu Di Tiên Thể là thể chất sẽ không xuất hiện trong vực ngoại giới, nếu bị kẻ xâm nhập biết thì kết quả của ngươi rất thảm. Thôi thì phấn đấu một phen, không chừng thành tựu sự nghiệp bất hủ.
Thiên Dụ nhìn Vạn Quật, nàng biết đối phương không hù dọa mình.
Thiên Dụ đã thể nghiệm thực lực của kẻ xâm nhập, đúng là không thể địch nổi, dù nàng có Tu Di Tiên Thể, có thể bộc phát ra lực lượng kinh người, nhưng thật nhỏ bé trước cảnh giới.
Một bóng người xuất hiện, giọng hơi khàn:
- Đi đi Thiên Dụ.
Thiên Dụ nhìn người tới, cung kính chào:
- Sư phụ.
Nàng có mọi thứ như ngày nay đều bắt đầu khi gặp Bà Sa lão tổ, nếu đối phương không mang nàng về đây thì nàng đã bị lạc đường, hoặc vẫn sống trong Thánh Đường tông, không cách nào tiếp xúc với bên ngoài rực rỡ ánh sáng.
Vạn Quật lão tổ gật đầu với người kia xem như chào hỏi.
Khuôn mặt Bà Sa lão tổ già nua nhưng tinh khí thần tràn đầy, sắc mặt hồng hào, người phát ra hơi thở thanh thản.
- Đồ nhi hãy đi cùng hai vị này, bọn họ nói rất đúng, ở lại vực ngoại giới không có hy vọng gì, sẽ phủ bụi thể chất của ngươi. Ngươi có con đường rộng lớn hơn nên đi chứ không phải ở lại đây.
Đằng Đế nghe vậy vui mừng gật gù, tiểu muội muội này là người hiểu thấu, nhìn rõ con đường phía trước.
Thiên Dụ hỏi:
- Sư phụ thật sự muốn đồ nhi rời đi?
Bà Sa lão tổ nói:
- Ừ, đi đi, đi cùng bọn họ. Thể chất của ngươi là hy vọng mới của vực ngoại giới, ngươi cũng là hy vọng của họ, dù xảy ra chuyện gì họ sẽ không để ngươi gặp bất trắc.
Bà Sa lão tổ nhìn sang Vạn Quật lão tổ:
- Ta nói đúng không?
Vạn Quật lão tổ gật đầu nói:
- Ừ, nói rất đúng. Tu Di Tiên Thể là thể chất không nên có trong vực ngoại giới, chỉ cần Thiên Dụ theo chúng ta đi thượng giới là sẽ hoàn toàn mở ra thể chất của nàng, từ đây trời cao mặc chim bay, không ai ngăn được. Nếu như cơ duyên đến, có thể khai tông lập phái trong thượng giới.
Lời này không phải dỗ người mà nói thật.
Bà Sa lão tổ gật đầu, xem như vừa lòng, ánh mắt của bà không nhìn lầm, lần đầu tiên thấy Thiên Dụ là biết nàng bất phàm, nên mới đem cô bé này về tông môn.
- Đi đi Thiên Dụ, vi sư hy vọng ngươi đi, tương lai của ngươi không thể đo lường, sau này Bà Sa Thánh Địa còn cần ngươi phát dương quang đại.
Bà Sa lão tổ biết đi thượng giới đầy rẫy nguy cơ, nhưng ở lại vực ngoại giới chỉ có đường chết, từ đây biến thành phàm nhân, không chút tiến bộ.
Thiên Dụ đáp:
- Vâng thưa sư phụ.
Nàng nghe lời sư phụ, nhập bọn, đi theo bọn họ đến thượng giới.
Vạn Quật lão tổ vui mừng cười, rốt cuộc kéo đối phương vào nhóm, bước kế tiếp là đi Long Giới, kêu Minh Hoàng lão tổ rời núi, thời gian dài như vậy chắc đã khỏe rồi.
Vô Địch phong.
- Không sai.
Lâm Phàm vừa lòng thỏa mãn, nội tình trong người tăng lên nhiều.
Thu hoạch công pháp không tệ, nhiều ngạnh công đều rất khá.
Hai môn ngạnh công hao hết sạch điểm, rất khủng.
Lâm Phàm mới kiếm hai ngàn vạn điểm từ chỗ kẻ xâm nhập, cộng thêm tích lũy hơn bốn ngàn vạn điểm vậy mà một chốc hao hết.
Chỉ còn thừa 150315.
Rất nghèo, nghèo rớt mồng tơi.
- Ài, xem ra đến lúc xuất quan, phải đi Đan giới một lần, kiếm chút đan dược từ Cửu Sắc lão tổ mới được.
Lâm Phàm có một ý tưởng, đó là tâm sự với Cửu Sắc lão tổ về tình trạng vực ngoại giới.
Nước sôi lửa bỏng, nếu lão còn tiếc của thì khó đo lường hậu quả.
- Mười lăm vạn điểm không đủ nhét kẽ răng, rút thăm trúng thưởng, bản phong chủ ném mười vạn điểm cho ngươi vậy. Rút thưởng!
Sau đó Lâm Phàm đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi mật thất, đi ra bên ngoài xông xáo một chút.
Hồi lâu không ra ngoài tôi luyện, chắc nhiều yêu thú không biết hắn vẫn còn sống.
- Hưm?
Lâm Phàm mới đi tới cửa đột nhiên dừng bước lại, trên mặt lộ vẻ không dám tin.
- Mợ nó!
Ngạc nhiên, giật mình như gặp quỷ.
Lâm Phàm cảm giác vận may hôm nay hơi lạ.
[Rút thăm hồng kim: Chúc mừng rút trúng buff đặc biệt cá nhân, sống trong nỗi sợ Lâm Phàm.]
- Trời ạ.
Lâm Phàm không tin nổi, ném đại mười vạn điểm mà rút được đồ tốt, không thể nào.
Nằm mơ, nhất định là nằm mơ.
Leng keng!
Rút ra kiếm Thái Hoàng, chém mình một nhát đã.
Mười giây sau.
Lâm Phàm mở mắt ra, con ngươi trợn to:
- Không phải nằm mơ, thật sự có!
Hắn đã có thể chắc chắn.
Tự sát một lần, tinh khí thần đều lên đỉnh cao, đầu óc càng nhanh nhạy, tuyệt đối sẽ không sinh ra ảo giác.
- Buff đặc biệt cá nhân là thứ gì?
Lâm Phàm hơi sốt ruột.
[Sống trong nỗi sợ Lâm Phàm: Đừng giết, giết quá nhiều, đánh nát đối phương, làm cho đối phương sống trong nỗi sợ hãi ngươi, vĩnh viễn phập phồng lo sợ, có thể liên tục tăng điểm, cực hạn là gấp đôi sau khi giết.]
- Cái này . . .
Thấy ghi chú buff làm Lâm Phàm hơi bất mãn.
Cái gì gọi là đừng giết, giết quá nhiều?
Lâm Phàm này là loại người tàn bạo như thế sao?
Nhưng thưởng điểm khá quá chứ, gấp đôi khi giết.
Xem ra sau này phải sửa đổi cách tác chiến, nhưng lực lượng của mình mạnh như vậy, rất khó bảo đảm không một đấm đánh chết đối phương, thôi tùy số phận của đối phương.
Lâm Phàm chép miệng:
- Vận may siêu đáng sợ.
Vận may là thứ rất huyền diệu, có lẽ hôm nay là ngày may mắn của hắn.
Lâm Phàm đẩy mở cửa đá.
Hắn vừa bước ra đã thấy Lữ Khải Minh chờ sẵn:
- Lần này sư huynh bế quan thật nhanh, mới một ngày.
Lâm Phàm nói:
- Không cần đột phá, tu luyện vài môn công pháp thôi mà. Ủa, hình như đệ tử Vô Địch phong ít hơn bình thường, đi đâu rồi?
Lữ Khải Minh hưng phấn nói:
- Thưa sư huynh, bọn họ đi đánh bao cát. Sư huynh mang đám người kia về mạnh thật, đánh cỡ nào cũng không bị thương. Các sư đệ cảm giác chưa quen thuộc công pháp nên đi luyện tập.
Lữ Khải Minh cảm thấy đây là một loại tiến bộ của tông môn.
Bao cát là thứ không nên tồn tại, bởi vì không bao nhiêu người có thể chịu đựng được.
Nhưng hiện tại thì khác, nhóm kẻ xâm nhập thực lực đều rất mạnh, tùy ý các sư đệ, sư muội đánh, chịu đòn không đánh trả, làm bọn họ lưu luyến ở lại tu luyện không muốn đi.
Lâm Phàm gật gù:
- Ừm!
Hắn phát hiện lão tổ Thánh Tiên giáo có chút năng lực, ý nghĩ rất tốt.
Tông môn thiếu nhân tài như vậy.
Lâm Phàm vỗ vai Lữ Khải Minh:
- Sư đệ, Vô Địch phong có ngươi, sư huynh rất yên tâm, nhưng không nên quá mệt nhọc, thân thể mệt chết là không tốt.
Sư đệ trung thành tuyệt đối với hắn, Lâm Phàm cảm nhận được điều đó, nên vì sư đệ, sư huynh như hắn sẽ không để họ thất vọng.
Sự sống chết của người khác chẳng liên quan nhiều đến hắn, nhưng hắn sẽ không để một sư đệ nào trong tông môn bị tổn thương, nếu ai dám tổn thương một người là hắn bắt kẻ đó phải trả giá cực đắt.
Lữ Khải Minh cảm tính, nghe sư huynh nói câu đó làm gã cảm động suýt khóc.
Sư huynh tốt quá trời.
Lữ Khải Minh gật đầu, chân thành nói:
- Sư huynh yên tâm, vì sư huynh, ta sẽ giữ gìn thân thể của mình.
Lâm Phàm gật đầu, sau đó bay lên trời.
Hắn đi Đan giới ngay bây giờ, tâm sự với Cửu Sắc lão tổ, kiếm giá trị khổ tu.
Muốn từ Đế Thiên cảnh tăng lên tới Thế Giới cảnh cần con số thiên văn giá trị khổ tu.
Đan giới.
Bên ngoài vẫn giăng sương mù màu xanh đan độc.
- Ài, thứ này ở trước kia hơi khủng bố, còn bây giờ . . . vô dụng.
Thứ lỗi cho hắn nói thẳng nhưng sự thật là vậy.
Lâm Phàm không nghĩ nhiều, trực tiếp bước vào trong đó.
Khói độc bao phủ, quấn quanh trên người hắn, nhưng vô ích.
Lâm Phàm hút khói độc rồi thổi ra, từng vòng tròn trông vui mắt.
Lâm Phàm hét to:
- Cửu Sắc lão tổ ở đâu?
Hắn ngang nhiên đi vào.
Khói độc rất muốn mắng người.
Có thể cho chút mặt mũi không?
Thần nữ Đan giới Lạc Vân vẫn phong hoa tuyệt thế, áo trắng xuất trần, một nữ nhân rất xinh đẹp.
Lạc Vân thấy Lâm Phàm lâu không đến thì rất bất ngờ, chạy lại hỏi thăm:
- Lâm phong chủ?
Lâm Phàm cười nói:
- A, thì ra là Lạc Vân thần nữ, lâu không gặp xinh đẹp hơn nhiều, nhưng hơi béo nhỉ.
Lạc Vân thần nữ đang tươi cười nghe vậy không muốn nói chuyện.
Lời nói này tổn thương trái tim.
Cửu Sắc lão tổ nghe giọng của Lâm Phàm thì giật nảy mình, chân mày co giật, có linh cảm không may.
Người đến không có ý tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận