Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1007: Làm ơn đừng hù người

Cửu Sắc lão tổ không phải người ngu.
Từ khi Lâm Phàm ngừng viết tự truyện Đan giới Chi Chủ của lão thì lão ôm oán niệm sâu đậm.
Cửu Sắc lão tổ không đi tìm Lâm Phàm, Lâm Phàm cũng không tìm lão.
Hai người như đôi tình nhân rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh.
Nhưng bây giờ Lâm Phàm đột nhiên xuất hiện, cái này khiến Cửu Sắc lão tổ rất bất an.
Đột nhiên đến chơi nói lên có chuyện xảy ra.
Rất nhanh, Cửu Sắc lão tổ thấy bóng dáng Lâm phong chủ.
Lạc Vân thần nữ không vui đi phía trước dẫn đường. Nàng béo chỗ nào? Cái tên đáng giận này vừa gặp mặt đã nói nàng mập, tức chết người.
Nàng dù gì là mỹ nhân xếp hạng năm bảng Bách Hoa, về khuôn mặt, dáng người, mặt nào cũng tốt nhất, nàng không hiểu người này nghĩ gì nữa.
Lâm Phàm cười tươi:
- Cửu Sắc lão tổ, đã lâu không gặp, nhớ ghê.
Hắn nhiệt tình như bằng hữu thân thiết lâu không gặp, bây giờ gặp nhau, tâm tình siêu tốt đẹp.
Nhưng Lâm Phàm càng như vậy Cửu Sắc lão tổ càng lo.
Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề.
Lão sợ.
Nhưng không có cách nào, lão và Lâm Phàm đúng là hơi quen thân, người ta viết tự tuyện cho lão.
Cửu Sắc lão tổ sải bước tiến lên đón:
- Lâm phong chủ đã lâu không gặp, lão phu cũng rất nhớ nhung.
Lão thầm cảnh giác, không thể để bị lừa dối dễ dàng.
Cửu Sắc lão tổ tự biết, trong Đan giới có cái gì? Đơn giản là đan dược, lão đã nhìn thấu mục đích Lâm phong chủ đến Đan giới, chắc chắn vì đan dược.
Nhìn Lạc Vân thần nữ, Cửu Sắc lão tổ cảm thán không duyên phận.
Đệ tử tốt biết bao, Cửu Sắc lão tổ vốn định ghép cặp hai người, để nàng và Lâm phong chủ thành đôi. Nào ngờ Lâm phong chủ không có ý định đó, không một chút ý tưởng.
Cửu Sắc lão tổ không còn lời nào để nói, thậm chí nghi ngờ hắn có phải là nam nhân không?
Mỹ nhân tuyệt thế khuynh thành lảng vãng ngay trước mắt mà không có chút tơ tưởng gì sao?
Lâm Phàm cười tươi, Cửu Sắc lão tổ trợ giúp hắn rất lớn, có đủ giá trị khổ tu đột phá đến Đế Thiên cảnh toàn nhờ công của lão.
Nói theo lời của Lâm Phàm là Cửu Sắc lão tổ xem như một nửa bằng hữu rồi.
Hai người ngồi ở chỗ đó, Lạc Vân thần nữ đứng một bên, châm trà đổ nước, mùi thơm trên người tỏa ra từng đợt làm Lâm Phàm rất muốn ôm nàng điên cuồng liếm.
Cửu Sắc lão tổ nâng chung trà lên.
- Lâm phong chủ nghĩ sao mà tự nhiên đến Đan giới tìm lão phu?
Lâm Phàm cười nói:
- Cửu Sắc lão tổ, quan hệ giữa chúng ta không phải người ngoài có thể so sánh, bản phong chủ đang ở trong tông môn thì chợt nhớ đến lão tổ nên tới thăm.
Cửu Sắc lão tổ nghe xong lời này lỡ run tay, nước trà sóng sánh suýt tràn khỏi ly.
Quả nhiên, người đến không có ý tốt.
Câu này không giống như nên thốt ra từ miệng đối phương, chắc chắn có yêu cầu gì, nếu không tuyệt đối sẽ không nói ra lời khiến người run sợ như vậy.
Lâm Phàm nghi hoặc hỏi:
- Sao vậy?
Vì sao cảm giác Cửu Sắc lão tổ rất kích động? Chẳng lẽ lời hắn vừa nói khiến đối phương rất cảm động?
Rất có thể.
Cửu Sắc lão tổ lắc đầu nói:
- Không có gì.
Nhưng hai tay lão run run, giả bộ bình tĩnh nhấp ngụm trà.
Lâm Phàm buông tiếng thở dài:
- Ài.
Tiếng than thở này là cố ý, hắn hy vọng Cửu Sắc lão tổ hỏi thăm vì sao hắn thở dài.
Nhưng chờ giây lát, Lâm Phàm liếc trộm qua đuôi mắt thấy Cửu Sắc lão tổ cứ run tay uống trà, không chú ý đến hắn.
- Ài.
Lâm Phàm lại thở dài, nhấn mạnh thêm, miễn không bị điếc thì chắc chắn nghe được.
Lạc Vân thần nữ đứng một bên cảm giác tình hình hơi kỳ.
Dường như lão tổ rất căng thẳng tay bưng tách trà run cầm cập.
Lạc Vân hỏi:
- Lão tổ không sao chứ?
Cửu Sắc lão tổ lắc đầu, không nói gì, trong lòng hơi hoảng.
Bắt đầu rồi, tiếng thở dài của Lâm Phàm lộ ra tín hiệu đáng sợ, tuyệt đối không thể tiếp lời, nếu không sẽ tai họa ngầm vô cùng.
Lâm Phàm lại thở dài:
- Ài.
Hắn rủa thầm trong bụng, cái tên Cửu Sắc này bị điếc hay sao?
Hoặc là cố ý giả ngu?
Cửu Sắc lão tổ cúi đầu, lòng run sợ. Mợ nó, ám chỉ quá trực tiếp, đã thở dài ba lần rồi. Làm sao đây? Làm sao bây giờ?
Cửu Sắc lão tổ rất bối rối.
Không khí hiện trường đột nhiên nặng nề.
Không ai nói chuyện.
Lạc Vân thần nữ không hiểu hai người này, cảm giác là lạ, nhưng không rõ lạ ở chỗ nào.
Cửu Sắc lão tổ mở miệng nói:
- Lạc Vân, ngươi đi xuống trước.
Lạc Vân thần nữ gật đầu nói:
- Vâng thưa lão tổ.
Nàng dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị đi.
Cửu Sắc lão tổ đã sẵn sàng tinh thần ngồi yên đối diện Lâm phong chủ, không ai nói lời nào.
Lão tuyệt đối sẽ không chủ động hỏi thăm.
Tuy số lần giao lưu với Lâm phong chủ không nhiều nhưng đọc xong Đan giới Chi Chủ là lão biết Lâm phong chủ không dễ chọc.
Nguyên cuốn sách trừ tên là giống lão ra, những câu chuyện kia vốn không xảy ra trên người của lão.
Đọc Đan giới Chi Chủ là biết Lâm phong chủ rất lợi hại, lão không thể chủ động ra tay.
Cửu Sắc lão tổ bỗng lộ vẻ mặt kinh hoàng, xảy ra chuyện lớn.
Lạc Vân thần nữ vốn định đi những bỗng nhìn Lâm Phàm, nhiều chuyện hỏi:
- Lâm phong chủ luôn thở dài, có phải vì xảy ra chuyện gì không?
Khi Lạc Vân thần nữ thốt ra lời này thì Cửu Sắc lão tổ muốn chết, lão không ngờ nha đầu Lạc Vân không xem hiểu tình huống hiện trường.
Quả nhiên, Lâm Phàm cảm thán nói:
- Ài, Lạc Vân thần nữ, đúng là có chuyện. Kẻ xâm nhập đến vực ngoại giới, đã gây náo động lớn từ lâu, Đan giới vẫn bình yên vô sự như vậy nói lên đối phương chưa phát hiện Đan giới, lỡ bị phát hiện thì không tưởng tượng nổi hậu quả.
Lạc Vân thần nữ ngạc nhiên:
- A?
Nàng biết kẻ xâm nhập đến vực ngoại giới, nhưng Đan giới có đan độc bảo vệ, chắc không sao.
Lạc Vân thần nữ chưa gặp kẻ xâm nhập, khó thể tưởng tượng kẻ xâm nhập kinh khủng đến cỡ nào, tưởng đâu nhờ vào đan độc là có thể bảo vệ Đan giới.
Cửu Sắc lão tổ đuổi Lạc Vân đi nhanh, ở lại đây rất nguy hiểm:
- Lạc Vân, ngươi đi xuống trước.
Lạc Vân gật đầu nói:
- Vâng.
Lão tổ kêu nàng đi thì nàng nghe theo.
Lâm Phàm giữ lại, không cho Lạc Vân thần nữ rời đi:
- Đừng đi, Cửu Sắc, ai đều biết vực ngoại giới đã xảy ra chuyện, Lạc Vân thần nữ cũng có quyền biết, để thần nữ ở lại cùng nhau thảo luận đi.
Lão già Cửu Sắc quả nhiên thông minh, hắn ám thị nhiều lần vậy mà lão nhịn được. May mắn trí tuệ của Lạc Vân thần nữ không cao, chủ động tiếp lời để hắn có thể tiếp tục phát huy.
- Ài.
Cửu Sắc lão tổ trong lòng bất đắc dĩ, nghiệp chướng, nếu biết trước lão đã kêu Lạc Vân đi mau hơn. Bị Lâm phong chủ bắt được, đáng tiếc vô cùng.
Có Lạc Vân thần nữ tham gia, bắt đầu mở ra cuộc trò chuyện xã giao.
Lâm Phàm kể về đẳng cấp thực lực của kẻ xâm nhập.
Đế Thiên cảnh, Thế Giới cảnh?
Lạc Vân thần nữ nghe về hai cấp bậc tu vi mà ngây ra.
Cửu Sắc lão tổ biết Đế Thiên cảnh, nhưng không biết Thế Giới cảnh.
Dù sao cường giả Thế Giới cảnh mới đến không lâu, nhóm Cửu Sắc lão tổ chưa hiểu nhiều.
Lâm Phàm hỏi:
- Cửu Sắc lão tổ nghĩ sao?
Cửu Sắc lão tổ ngơ ngác nhìn Lâm Phàm:
- Nghĩ cái gì?
Cửu Sắc lão tổ hơi nhói tim, lão biết tiếp tục nói chuyện với Lâm Phàm sẽ bị trấn lột.
Lão lắc đầu nói:
- Tạm thời không nghĩ gì.
- Ài, vậy sao được? Có biết phòng ngừa chu đáo là gì không? Mặc dù Đan giới hiện tại rất an toàn, nhưng bản phong chủ có thể cam đoan hễ kẻ xâm nhập biết đến Đan giới thì chắc chắn sẽ bị cướp sạch không còn, khi đó chỉ có một kết quả, đó là bị diệt tông. Biết Cự Linh tộc không? Kẻ xâm nhập đợt thứ nhất chỉ là Đạo cảnh nhưng bọn họ diệt sạch Cự Linh tộc, chỉ để lại một huyết mạch duy nhất, giờ đang sống trong tông của bản phong chủ, có cuộc sống hạnh phúc.
Không thể đổ vụ này lên đầu kẻ xâm nhập, vì là cô nương Liễu Nhược Trần làm, nhưng bây giờ lôi ra vu vạ kẻ xâm nhập cũng tốt.
Lâm Phàm kể kẻ xâm nhập khủng bố, rồi nhìn sang Lạc Vân thần nữ:
- Nàng biết nếu bị kẻ xâm nhập phát hiện ra mình thì họ sẽ đối xử với nàng thế nào không?
Lạc Vân thần nữ lắc đầu, không biết mình sẽ bị đối xử thế nào.
Có lẽ kẻ xâm nhập thấy nàng là nữ, còn là mỹ nữ nên bỏ qua cho?
Cửu Sắc lão tổ không nói nên lời. Tiêu, tiêu đời, đề tài đã mở ra thì hết đường đóng lại, chỉ có thể nhìn xem Lâm phong chủ lần này rốt cuộc muốn bao nhiêu.
Lâm Phàm nghiêm túc nói:
- Bản phong chủ nói cho nàng biết, những kẻ xâm nhập cực kỳ tàn nhẫn. Nàng là tiên thiên linh đan, là vật siêu bổ với bất cứ ai. Nếu hòa hợp âm dương với nàng càng có tác dụng huyền diệu, hút nàng thành thây khô. Quan trọng nhất là không phải một người làm chuyện đó với nàng mà là tập thể, nàng hãy tưởng tượng tình huống đó đi, chịu nổi không? Hơn nữa kẻ xâm nhập trung bình thân hình to lớn, cao ít nhất hai, ba thước, nàng làm sao bây giờ?
Hắn nói chân thành, Lạc Vân thần nữ rùng mình, mặt không chút máu.
- Khụ khụ, Lâm phong chủ, đừng dọa Lạc Vân, nàng còn nhỏ.
Cửu Sắc lão tổ đổi mới cái nhìn về Lâm Phàm, rất biết hù người.
Nhìn xem hắn hù thần nữ của Đan giới sợ đến cỡ nào, khiến người không nhìn được.
Lâm Phàm nghiêm túc nói:
- Cửu Sắc, lão nghĩ bản phong chủ hù người thôi à? Nói cho lão biết, bản phong chủ không đùa bao giờ.
Hắn không biết tính tình của kẻ xâm nhập thế nào, hễ đụng phải hoặc là bị hắn đập chết hoặc quỳ xuống van xin, chưa thấy kẻ xâm nhập nào kiên cường.
Hốc mắt Lạc Vân thần nữ ngấn lệ, bị hù sợ thật:
- Lâm phong chủ, thật sự nguy hiểm như vậy?
Khuôn mặt Lâm Phàm nghiêm túc nói:
- Ừm, rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm, nhất là cô nương xinh đẹp như nàng, tuy dáng người khiếm khuyết chút, hơi béo, nhưng bọn họ thích xúc cảm thịt như vậy.
Lạc Vân thần nữ rùng mình, bị Lâm Phàm hù sợ thật.
Nếu đụng phải kẻ xâm nhập thì nàng biết làm sao?
Cửu Sắc lão tổ chớp chớp mắt, rất tiện, hù sợ Lạc Vân.
Lão muốn nói rằng Lâm phong chủ, chúng ta là người sáng không nói lời mờ ám, ngươi muốn vài viên đan dược?
Bạn cần đăng nhập để bình luận