Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1008: Ngươi chỉ cần nói tình cảm của chúng ta có sâu hay không

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Cửu Sắc lão tổ nhìn sắc mặt của Lạc Vân thần nữ, lão bất đắc dĩ, được rồi, đã vậy thì nói chuyện đàng hoàng.
Lão sợ Lâm phong chủ hù Lạc Vân nữa.
Cửu Sắc lão tổ bao che nói:
- Lâm phong chủ, chúng ta nói chuyện đi. Lâm phong chủ đến, lão phu rất vui vẻ, rất hoan nghênh. Còn về kẻ xâm nhập, Lạc Vân luôn ở trong Đan giới, không ra ngoài trải qua vài thứ kia, đừng làm Lạc Vân sợ.
Lão chịu phục, Lâm phong chủ vì lấy đan dược mà hù thần nữ Đan giới sợ đến bật khóc. Có cần như vậy không? Ai mở miệng trước có gì khác nhau?
Dựa theo tình huống hiện tại, Cửu Sắc lão tổ đã đồng ý trò chuyện rồi tiếp theo nên nói về đan dược.
Nhưng Lâm Phàm hơi khó chịu, nghe ý của Cửu Sắc lão tổ không chừng cho rằng lời hắn nói toàn là lừa dối.
Cái này có chút không thể chịu đựng.
Lâm Phàm hỏi:
- Chờ đã Cửu Sắc lão tổ, lão nghĩ bản phong chủ đang lừa lão?
Cửu Sắc lão tổ nhìn Lâm Phàm, trong mắt lão đã nói rõ là hỏi cũng như không.
- Tốt lắm, bản phong chủ phải nói chuyện rõ với lão mới được. Lão nghĩ bản phong chủ lừa người?
Hắn phải nói rõ ràng với Cửu Sắc lão tổ.
Cửu Sắc lão tổ không muốn nói nhiều:
- Lâm phong chủ, chúng ta trò chuyện cái khác được không?
Lâm phong chủ vì lấy đan dược mà dùng hết thủ đoạn, lời vừa rồi hơi hù người, tiểu nha đầu Lạc Vân bị hù sợ sắp khóc.
Lâm Phàm nói:
- Không được, hôm nay bản phong chủ phải nói rõ ra, những gì bản phong chủ nói không hề khoa trương.
- Trời ơi!
Cửu Sắc lão tổ muốn chửi thề, sao Lâm phong chủ cứng đầu quá vậy, không cần thiết tiếp tục dây dưa.
Chúng ta có việc liền nói, ngươi muốn đan dược cứ xin, sao mà lì không chịu thôi hả?
Cửu Sắc lão tổ giơ tay trấn an Lâm Phàm:
- Rồi rồi, không phải khoa trương, tin, tin.
Đừng nói gì nữa, đại ca nói gì nghe nấy, không cãi, sợ rồi.
Lạc Vân đứng ở nơi đó, sửng sốt hồi lâu sau đó phản ứng lại, đến gần Lâm Phàm:
- Lâm phong chủ, vậy Đan giới sẽ không sao chứ?
Lâm Phàm nhìn cô nương trước mắt, bình tĩnh nói:
- Yên tâm, bản phong chủ lần này đến đây vì bàn bạc cách giải quyết chuyện này với lão tổ nhà nàng.
Cửu Sắc lão tổ đau lòng, giải quyết con mắt, đến hố đan dược thì có.
Từ khi bắt đầu viết Đan Giới Chi Chủ là lão biết Lâm phong chủ muốn đan dược của Đan giới, tuy rằng là hậu thiên linh đan nhưng toàn là đan dược tốt.
Dù là hậu thiên linh đan hay tiên thiên linh đan đều không phải sức người luyện chế ra mà chậm rãi hình thành trong tình huống đặc biệt ở Đan giới.
Cho một viên là thiếu một viên.
Tuy Đan giới không thiếu những đan dược này, nhưng đều rất trân quý, lão còn không nỡ dùng chứ đừng nói cho người khác.
Cửu Sắc lão tổ hỏi:
- Lâm phong chủ muốn trò chuyện thế nào?
Cửu Sắc lão tổ biết chuyện hôm nay nếu lão không chảy chút máu thì khó giải quyết.
Kẻ xâm nhập cái quỷ gì?
Đan giới của lão không sợ, đến một tên đánh chết một tên.
Lâm Phàm hỏi:
- Cửu Sắc lão tổ nói xem quan hệ giữa hai ta có sâu hay không?
Cửu Sắc lão tổ gật đầu nói:
- Sâu.
Bảo lão trả lời thế nào? Chẳng lẽ nói tình cảm giữa chúng ta không sâu, ngươi sâu với ta là vì có mưu đồ?
Lâm Phàm chân thành nói:
- Đúng rồi, tình cảm giữa chúng ta rất sâu, nên khi gặp được loại tình huống này bản phong chủ nghĩ tới Đan giới đầu tiên, tức là ngươi, Cửu Sắc lão tổ. Lâm Phàm này không thể trơ mắt nhìn bằng hữu bị kẻ xâm nhập tổn thương. Cho nên lần này tới đây vì muốn nói một câu hãy chú ý an toàn, hy vọng ngươi giúp một tay.
Hắn nói y như có quan hệ vô cùng sâu sắc với Cửu Sắc lão tổ.
Tới, quả nhiên tới rồi.
Cửu Sắc lão tổ đã nghĩ thoáng, nếu không tránh khỏi thì bằng phẳng đón nhận, chỉ hy vọng không nên quá đáng.
Nếu hắn làm quá mức thì lão sẽ không chiều theo.
Cửu Sắc lão tổ hỏi:
- Nói đi, giúp cái gì?
Lâm Phàm trầm tư một lát, tính sơ từ Đế Thiên cảnh đến Thế Giới cảnh cần ít nhất bốn mươi đến năm mươi ức giá trị khổ tu.
Một viên hậu thiên linh đan gia tăng hai, ba ức giá trị khổ tu, tính sơ thì cơ bản cần ba mươi viên.
Lâm Phàm không nói chuyện, lắc lư ba ngón tay trước mặt Cửu Sắc lão tổ.
Cửu Sắc lão tổ nhìn ba ngón tay, lập tức trả lời:
- Được, không thành vấn đề, bằng hữu đương nhiên muốn giúp đỡ cho nhau. Ba viên hậu thiên linh đan, tuyệt đối không có vấn đề, lão phu sẽ cho luôn năm viên, dù sao ba viên quá ít.
Lâm Phàm đung đưa tay nói:
- Không phải, ngươi nhìn kỹ một chút.
Nghe ý của Lâm phong chủ làm tim Cửu Sắc lão tổ rớt cái bịch, có linh cảm không may.
Lâm Phàm hỏi:
- Xem hiểu sao?
Cửu Sắc lão tổ không dám tưởng tượng, càng không dám nói tiếp, lắc đầu:
- Nhìn không hiểu, Lâm phong chủ, thật ra thì xem hiểu hay không chẳng quan trọng, giờ ta đi lấy năm viên đan dược ngay, chờ chút.
Lâm Phàm nói:
- Đừng gấp, nhìn không hiểu thì bản phong chủ phải làm cho ngươi hiểu.
Hắn giơ thẳng ba ngón tay lên:
- Nào, đọc theo bản phong chủ.
- Mười.
Sau đó gập ngón tay thứ hai lại.
- Hai mươi.
Lâm Phàm hỏi:
- Câu hỏi tiếp theo là ngón tay thứ ba đọc là mấy?
Cửu Sắc lão tổ cảm giác môi hơi khô, tim đập rất nhanh.
Nhìn ánh mắt mong đợi của Lâm phong chủ, lão suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói.
- Ba.
Lâm Phàm chép miệng:
- Sai rồi, nghĩ kỹ vào.
- Không nghĩ ra, ta không giỏi đếm số.
Cửu Sắc lão tổ không muốn nói ra con số thật, quá đau đớn, sẽ chết người.
Lâm Phàm cười hỏi:
- Không sao, biết đếm số hay không đều không ảnh hưởng, bản phong chủ lặp lại lần nữa, ngươi hãy nghe cho kỹ, ngón tay thứ nhất là mười, ngón tay thứ hai là hai mươi, ngươi nói ngón tay thứ ba là mấy?
Nụ cười kia hiền hòa, nhưng đập vào mắt Cửu Sắc lão tổ thì rất đáng sợ.
Cửu Sắc lão tổ lặp lại:
- Ba.
Lạc Vân thần nữ đứng ở một bên, cảm giác lão tổ đúng là không giỏi đếm số, nhỏ giọng nói:
- Lão tổ, không phải ba, là ba mươi.
Lâm Phàm cười nói:
- Nhìn xem, Lạc Vân thần nữ rất thông minh, nhìn thoáng qua là biết tính ba mươi.
Cửu Sắc lão tổ nhìn Lạc Vân thần nữ.
Lạc Vân thần nữ phát hiện ánh mắt của lão tổ, tưởng lão tổ nghi ngờ mình, nàng khẳng định:
- Lão tổ, là ba mươi, không sai.
Cửu Sắc lão tổ nghe câu này suýt hộc máu, tưởng lão ngu thật, không biết đây là ba mươi? Nhưng lão có thể nói sao?
Không thể nói, sẽ chết người.
Cửu Sắc lão tổ hé môi, bi thương nói:
- Lâm phong chủ, ba mươi viên sao?
Rất nhiều, ba mươi viên!
Cái giá lớn cỡ nào.
Ba mươi viên hậu thiên linh đan không phải thứ bình thường, hậu thiên linh đan có diệu dụng vô tận, nếu chăm sóc tốt sẽ thành hình.
Hiện tại Lâm phong chủ miệng rộng một hơi đòi ba mươi viên.
Cửu Sắc lão tổ rất muốn nói rằng Lâm phong chủ, giết ta cho rồi.
Lâm Phàm nói:
- Cửu Sắc, quan hệ giữa chúng ta không bằng ba mười viên đan dược sao?
Hắn thở dài thườn thượt:
- Ài, đáng tiếc, uổng bản phong chủ xem ngươi là bằng hữu tốt nhất, nhưng trước tài phú thì không đáng giá bằng ba mươi viên, bi ai.
Cửu Sắc lão tổ nói:
- Không phải, Lâm phong chủ, không thể nói như thế, quan hệ giữa chúng ta sâu đậm, không thể dùng tài phú đo lường.
Con người của Lâm phong chủ không tệ, tuy hơi tham nhưng khá thân thiện với Đan giới.
Cửu Sắc lão tổ đã quyết định hôm nay không làm việc khác, từ từ cò kè với Lâm phong chủ, giảm từ ba mươi viên xuống năm viên thì tuyệt.
Lâm Phàm gật gù:
- Đúng rồi, tình cảm giữa chúng ta không phải tài phú có thể đo lường, lời nói này rất đúng.
Câu này là lời thật lòng, Cửu Sắc lão tổ đúng là xem hắn như bằng hữu.
Cửu Sắc lão tổ gật đầu, vừa muốn mở miệng:
- Cho nên . . .
Ầm ầm!
Đan giới chấn động.
Khói độc bao phủ bên ngoài Đan giới bị người kéo tách khỏi Đan giới.
Cửu Sắc lão tổ hoảng hốt:
- Chuyện gì xảy ra?
Lão cảm giác không thể điều khiển đan độc, dường như có lực lượng khủng bố hơn trấn áp đan độc.
Người Đan giới ngước đầu xem, bầu trời trong xanh, có mấy bóng người lơ lửng.
Một nam nhân mặc khôi giáp màu đỏ, xòe bàn tay hút hết khói độc vào, năm ngón co lại, phụp một tiếng khói độc tan biến.
Lâm Phàm giương mắt nhìn, bụng mừng thầm. Trời ạ may mắn thế.
Ban đầu hắn nghĩ sẽ phải cò kè với Cửu Sắc lão tổ lâu, nhưng xem tình huống hiện tại thì không cần rắc rối vậy.
Có người tới hỗ trợ.
Đạo cảnh, Đế Thiên cảnh.
Lâm Phàm nhìn thấu nam nhân mặc khôi giáp có tu vi Đế Thiên cảnh, sau lưng gã toàn là Đạo cảnh.
Nếu hôm nay Lâm Phàm không đến thì nguồn lực lượng này không thể địch nổi, Đan giới phải quỳ.
Lạc Vân thần nữ bay lên trời, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ tức giận:
- Các ngươi là ai?
Người đến không có ý tốt, không nói một câu đã tấn công Đan giới, hủy đan độc của Đan giới.
Nam nhân mặc khôi giáp nhìn Lạc Vân, mắt sáng rực:
- A! Không tệ, nữ nhân rất xinh đẹp, mùi cũng thơm.
Mắt thường của gã thấy người nữ nhân xinh đẹp tỏa mùi thơm phức, mùi hương tự tỏa ra từ cơ thể.
Đám kẻ xâm nhập theo ở phía sau kinh kêu:
- Đại nhân, dân bản xứ chỗ các ngươi hình như đều là vật siêu bổ bẩm sinh, ở thượng giới cũng hiếm khi gặp.
Ngay từ đầu bọn họ không chú ý, còn tưởng rằng chỉ là dân bản xứ bình thường, giờ nhìn kỹ mới giật mình. Mỗi dân bản xứ ở đây hình như có thân thể thuần khiết không tạp chất, tỏa mùi thơm phức.
Nam nhân mặc khôi giáp cười nói:
- Ừm, không tệ, nữ nhân này là của ta.
Không ngờ may mắn như thế, gặp gỡ loại dân bản xứ kỳ lạ này.
Lạc Vân thần nữ nghe mấy người kia nói, người run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
Nàng nhớ Lâm phong chủ kể về kẻ xâm nhập.
Quả nhiên không gạt người, đúng như lời kể.
Khuôn mặt Cửu Sắc lão tổ nghiêm túc, lão cảm nhận sức mạnh cực kỳ khủng bố, không thể địch lại từ người bọn họ.
Lâm Phàm hỏi:
- Thấy sao?
Cửu Sắc lão tổ không nói nên lời:
- Lâm phong chủ, cái này . . .
Lâm Phàm hỏi:
- Ngươi nói xem có phải chúng ta là bằng hữu tình cảm sâu đậm không?
Cửu Sắc lão tổ gật đầu nói:
- Đúng.
Lâm Phàm lại hỏi:
- Tình cảm của chúng ta có phải là vô giá, không thể tính toán bằng tài phú?
Cửu Sắc lão tổ lại gật đầu:
- Đúng.
Lâm Phàm vui vẻ nói:
- Câu hỏi cuối cùng, bằng vào tình cảm của chúng ta đừng nói ba mươi viên đan dược, dù lấy bốn mươi viên cũng không quá đáng đúng chứ?
- Không quá đáng.
- Tốt.
Lâm Phàm gật đầu, bước ra một bước, đi tới trước mặt Lạc Vân thần nữ, vỗ vai nàng:
- Cô nương lùi lại, phòng ngừa bị lan trúng.
Nam nhân mặc khôi giáp nhìn Lâm Phàm, hỏi:
- Ngươi là ai?
Lâm Phàm bình tĩnh nhìn kẻ xâm nhập, lạnh nhạt nói:
- Ta là gia gia của các ngươi.
Kẻ xâm nhập:
- ???
Bạn cần đăng nhập để bình luận