Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1009: Ta khống chế lực lượng

Nhóm kẻ xâm nhập cảm giác nghẹt thở.
Bọn họ đến với muôn vàn ánh sáng, tạo áp lực cho đám dân bản xứ, thậm chí là tuyệt vọng.
Giờ họ chỉ muốn hỏi rằng:
Dân bản xứ trước mắt làm sao vậy? Nói năng láo toét, không thèm để họ vào mắt.
Nam nhân mặc khôi giáp toát ra lực lượng bùng nổ, giọng âm trầm lạnh lùng, đôi mắt âm u nhìn Lâm Phàm đăm đăm:
- Ngươi nói cái gì? Có ngon thì lặp lại lần nữa?
Dân bản xứ láo hơn gã tưởng.
Nhìn thấy bọn họ đến, không ngoan ngoãn chờ bị đánh ngược lại dám buông lời ngông cuồng, nếu không dạy cho bài học nhớ đời thì đám dân bản xứ này không biết cái gì mới là khủng bố.
Lâm Phàm nói:
- Lỗ tai của các ngươi bị điếc hả? Bản phong chủ nói bản phong chủ là gia gia của các ngươi, không nghe hiểu sao?
Hắn thấy tuyệt vọng với nhóm kẻ xâm nhập này, thực lực đã yếu rồi còn lãng tai.
Cửu Sắc lão tổ thẳng sống lưng, Lâm phong chủ cứng rắn vậy đấy, đối diện với kẻ xâm nhập vẫn không chột dạ.
Lạc Vân thần nữ hỏi:
- Lão tổ, Lâm phong chủ sẽ không sao chứ?
Nàng thật sự bị hù dọa, Lâm phong chủ mới kể sự khủng bố của kẻ xâm nhập xong đã thấy kẻ xâm nhập đến. Còn đúng như hắn kể, bọn họ rất khủng bố.
Cửu Sắc lão tổ bình tĩnh nói:
- Sẽ không sao.
Nhưng nghĩ tới ba mươi viên đan dược làm lòng lão lạnh lẽo, đắng lòng.
- Tự tìm cái chết!
Người đi theo sau lưng nam nhân mặc khôi giáp không chịu nổi nhục nhã như vậy, đặc biệt khi bị dân bản xứ nhỏ yếu làm nhục.
Một kẻ xâm nhập đứng ra, khuôn mặt hơi xấu xí, ánh mắt tàn nhẫn khiến người không dám đối diện.
Gã đang rất tức giận.
- Thật là dân bản xứ láo toét, ta muốn xé các ngươi thành mảnh nhỏ vứt cho chó ăn!
Kẻ xâm nhập xấu xí bước ra một bước, xòe năm ngón tay chộp Lâm Phàm.
Tuy hai người cách rất xa nhưng với cường giả thật sự thì không có khoảng cách.
Cửu Sắc lão tổ cho rằng kẻ xâm nhập này rất mạnh, năm ngón tay xòe ra như khống chế cả thiên địa trong tay, muốn chạy trốn cũng không được.
Lâm Phàm đứng im không nhúc nhích, uy thế của đối phương hơi ấn tượng, nhưng hắn đang suy nghĩ một việc, chuyện cực kỳ quan trọng.
Hắn được buff cá nhân, muốn thử xem công hiệu thế nào.
Khỏi nói nhiều cũng biết buff này xuất hiện vì cho hắn ít giết người, nhưng hắn thân bất do kỷ.
Hắn thật sự không phải kẻ lạm sát, nhưng có một đám người cứ đút đầu tới trước mặt, hắn biết làm sao bây giờ?
Bộp!
Lâm Phàm vươn tay va chạm với năm ngón tay kia.
Không có dao động kinh người gì, không bộc phát ra uy thế khủng khiếp nào.
Chỉ có một thoáng nghẹt thở, như thời không bị cấm.
Kẻ xâm nhập xấu xí biểu lộ sững sờ, dường như không phản ứng lại hoặc không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế.
Cú chộp của gã không đơn giản, đó là một kích mạnh mẽ tràn ngập lực lượng kinh khủng.
Nhưng đối phương vươn tay ra dễ dàng chộp năm ngón tay của gã.
Sắc mặt kẻ xâm nhập xấu xí dần nhăn nhó vì đau, ngồi xổm xuống, trán túa ra mồ hôi lạnh, năm ngón tay bị đối phương siết biến hình.
Kẻ xâm nhập xấu xí run giọng nói:
- Đau, đau . . . buông tay!
Gã nhăn mặt đau đớn, năm ngón tay như bị cắt đứt.
Đau, rất đau.
Lâm Phàm không muốn nói nhiều, siết chặt năm ngón tay đối phương vặn vẹo:
- Ngươi nói xem có phải mình bị khùng không?
Lâm Phàm không hiểu nổi kẻ xâm nhập bây giờ, dùng nắm đấm còn hơn xòe bàn tay cho người ta bóp.
Kẻ xâm nhập ngồi xổm trên mặt đất, cảm giác đau đớn không chịu nổi, quá đau:
- Buông tay, ngươi buông ra cho ta!
Lâm Phàm hỏi:
- Đau không?
Kẻ xâm nhập điên cuồng gật đầu:
- Đau!
Đây không phải đau đớn thể xác mà càng như tra tấn tinh thần, đau đến tan vỡ thần kinh.
Bốp!
Lâm Phàm đá vào ngực đối phương, lồng ngực nổ tung, khí quan bên trong bị lực lượng đánh trúng tan nát.
Kẻ xâm nhập mặt đỏ rần, không nhịn được phun ra búng máu:
- Phụt!
Lâm Phàm cau mày:
- Hưm.
Hắn đã đá nhẹ lắm rồi, nhưng đối phương vẫn không chịu nổi.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Quả nhiên là quá yếu, rõ ràng đã nhẹ tay nhưng vẫn bị một cước đạp chết.
Hắn không kỳ thị kẻ yếu, chỉ muốn thử cảm giác thoải mái của buff cá nhân.
Nhưng hiện tại xem ra buff cá nhân cũng có vinh quang của mình, nó không hy vọng Đạo cảnh yếu nhớt bị nó bao phủ, có lẽ vì không đủ tư cách đi.
Lâm Phàm thả tay ra, ngón tay bị bóp biến hình nói lên kẻ xâm nhập xấu xí này mới chịu nỗi đau cỡ nào.
Lâm Phàm nhìn kẻ xâm nhập cách không xa, ngoắc ngón tay:
- Hắn quá yếu. Lại đây, bản phong chủ hy vọng các ngươi có chút tác dụng.
Lâm Phàm không ôm chờ mong gì với đám kẻ xâm nhập này.
Kẻ xâm nhập mặc khôi giáp biểu tình khó xem:
- Ngươi . . .!
Gã cảm nhận khiêu khích đến từ dân bản xứ.
Nhóm kẻ xâm nhập phía sau nam nhân mặc khôi giáp thì đen mặt, bọn họ cảnh giác với dân bản xứ này.
Đồng bạn bị đạp chết có tu vi Đạo cảnh, bọn họ cũng là Đạo cảnh, hiển nhiên không đánh lại dân bản xứ này.
Cửu Sắc lão tổ thấy Lâm phong chủ dễ dàng đạp chết kẻ xâm nhập thì tim rớt cái bịch, mạnh vậy sao?
Lão một lần nữa định nghĩa lại Lâm phong chủ, thực lực đã vượt trên kẻ xâm nhập quá nhiều.
Hèn gì lúc thấy Lâm phong chủ thì tim lão đập nhanh, hóa ra là cảm giác khi kẻ yếu đứng trước mặt cường giả, không dám nhìn thẳng.
Lạc Vân thần nữ hưng phấn nhỏ giọng thầm thì:
- Thật là lợi hại.
Các sinh linh Đan giới ngẩng đầu nhìn về phía hư không.
Kẻ xâm nhập đến, uy áp không thể địch nổi tạo áp lực lớn cho bọn họ. Nhưng giờ bọn họ không có cảm giác gì, kẻ xâm nhập bị hàng phục dễ dàng.
Kẻ xâm nhập mặc giáp nghiêm túc nhìn Lâm Phàm:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Dân bản xứ này thực lực không tầm thường, rất mạnh.
Lâm Phàm mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, nhìn đối phương bằng ánh mắt yêu thương kẻ khờ:
- Ngươi bị ngốc hả? Đã nói ngay từ đầu ta là gia gia của các ngươi, vì sao không tin? Được rồi, nói nhiều cũng là đàn gảy tai trâu, các ngươi căn bản là không cảm nhận được gia gia thích các ngươi thế nào, chỉ có thể dùng nắm đấm biểu đạt.
Dứt lời, Lâm Phàm biến mất tại chỗ. Kẻ xâm nhập thì rùng mình, cảnh giác bốn phía.
Khiến bọn họ kinh hoàng là tốc độ của dân bản xứ này quá mau, không bắt giữ được bóng dáng của đối phương.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, nhưng bọn họ không thấy bóng dáng Lâm Phàm đâu, chỉ thấy có người như bị trọng kích, thân thể đột nhiên rơi xuống thủng cái hố sâu.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bụi bay mù mịt che khuất thiên địa.
Những kẻ xâm nhập tu vi Đạo cảnh sợ run bắn người:
- Sao có thể như vậy?
Bọn họ căn bản không biết chuyện gì xảy ra.
Nhưng ngay sau đó, lần lượt từng người bên cạnh bị lực lượng vô hình đánh rớt xuống đất, tốc độ rất nhanh, khiến người khó mà phản ứng lại.
Khủng hoảng vô hình bao phủ trên đầu kẻ xâm nhập yếu nhớt.
Không sợ đánh không lại đối phương, chỉ sợ không nhìn thấy bóng dáng của đối phương đã bị người vô tình trấn áp.
Lúc này, Lâm Phàm không ngừng tiến bộ.
Hắn khống chế lực lượng càng sâu sắc hơn.
Lúc trước Lâm Phàm chiến đấu dù với ai đều chào hỏi bằng lực lượng mạnh nhất, nên hay có cảnh lúng túng một đấm đánh nát đối phương.
Cảnh tượng hơi máu me, các loại mảnh vụn nội tạng không biết bay tung tóe, ô nhiễm hoàn cảnh.
Ví dụ nhóm kẻ xâm nhập Đạo cảnh này, thực lực của họ không đỡ nổi một đấm mạnh nhất.
Lâm Phàm dần biết cách giảm lực lượng khi đánh vào người những kẻ xâm nhập.
Cuối cùng đánh chết kẻ xâm nhập Đạo cảnh cuối cùng, rốt cuộc Lâm Phàm kiểm soát được nên dùng bao nhiêu lực lượng đánh kẻ xâm nhập tu vi Đạo cảnh mà không đập đối phương nát bấy.
Kẻ xâm nhập mặc giáp đứng ngây người tại chỗ, gã chìm trong kinh sợ, trơ mắt nhìn từng người đi theo biến mất trước mặt mình.
- Sao có thể như vậy?
Nam nhân mặc khôi giáp siết chặt hai tay, sắc mặt kinh sợ, mắt gã nhìn dân bản xứ rất nhanh, không thể bắt giữ bóng dáng, thậm chí không thấy tàn ảnh.
Oong!
Một luồng gió mạnh thổi qua trước mặt nam nhân mặc khôi giáp, da mặt gã hơi đau, bóng dáng Lâm Phàm xuất hiện.
Đột ngột xuất hiện, thậm chí có thể nói là xuất quỷ nhập thần, làm nam nhân mặc khôi giáp sợ hãi tim đập nhanh, không kiềm được lòng táo bạo, hét to tung cú đấm.
Gã thật sự bị hù sợ.
Bùm!
Vang tiếng nổ trầm đục.
Kẻ xâm nhập mặc khôi giáp đấm trúng mặt Lâm Phàm, lực lượng rất mạnh, khi đánh trúng hắn tạo ra vằn sóng xung kích.
Lâm Phàm không động đậy mặc cho cú đấm đánh trúng mặt, cười hỏi:
- Này này, sao? Có phải là cảm giác rất thoải mái?
Kẻ xâm nhập mặc khôi giáp hơi sợ:
- Ngươi . . .
Đấm trúng mặt đối phương như đấm vào sắt thép, không tạo ra vết trầy.
Lâm Phàm nắm lấy cổ tay của đối phương, dời tay gã ra, ánh mắt giao nhau với kẻ xâm nhập mặc khôi giáp, sau đó hắn bùng nổ, vung tay đấm mạnh vào mặt của đối phương.
Bốp!
Cảm giác va chạm chắc chắn.
Có tiếng hét thảm.
Kẻ xâm nhập mặc khôi giáp cảm giác mặt đau rát, sức mạnh cú đấm kia quá mạnh, dường như nửa bên mặt đều bị đối phương đánh nát.
Rầm!
Kẻ xâm nhập mặc khôi giáp đập mạnh xuống đất.
Lâm Phàm nổi bồng bềnh giữa không trung, rất là vừa lòng khả năng kiểm soát lực lượng, cú đấm vừa rồi đúng chừng mực.
Kẻ xâm nhập mặc khôi giáp ở trong hố sâu rên rỉ:
- Đau quá, đau quá!
Nửa bên mặt sưng phù, ho khan ọc ra một đống máu, hàm răng rơi lộp bộp.
Kẻ xâm nhập ngước đầu nhìn, sắc mặt sợ hãi, bản năng e ngại:
- Đáng ghét, ngươi rốt cuộc là ai?
Tiếc rằng câu hỏi không được trả lời.
Con ngươi kẻ xâm nhập mặc khôi giáp co rút, một bóng dáng xuất hiện ở trước mặt gã, nắm đấm phóng to dần trong mắt gã, chớp mắt đã áp sát.
Bốp!
Một đấm đánh vào mặt của đối phương, lực lượng cuồng bạo bộc phát ra. Kẻ xâm nhập mặc khôi giáp lăn lộn va chạm mặt đất, bị đánh lăn ra xa.
- Ổn định, một đấm này cũng không đánh chết đối phương.
Lâm Phàm đã kiểm soát lực lượng, cảm giác đánh người càng sướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận