Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 101: Phàm Phàm sợ hãi quá đi.

Nhóm: Ẩn Môn
Biên: H
Nguồn: TruyenYY
----------------
- Đối đầu rồi, mới thế thôi đã đối đầu rồi?
- Giữa Lâm sư huynh và Liễu sư tỷ vốn nước sông không phạm nước giếng, không ngờ hôm nay lại nháo tới mức này.
- Thật quá hổ báo, Lâm sư huynh trực tiếp bức Liễu sư tỷ tới đường cùng, rốt cuộc Liễu sư tỷ có động thủ hay không?
- Hẳn là không, Lâm sư huynh thật quá điên cuồng, nếu Liễu sư tỷ dám động thủ, vậy hậu quả khó mà tưởng tượng.
Trong hư không, một luồng hồng lưu bất ngờ chảy ngược, nếu là người bình thường tiến vào, đã sớm bị cắt thành mảnh nhỏ, nhưng lúc này lại có hai người bình an vô sự đứng thẳng ở trong đó, còn trò truyện với nhau.
Trưởng lão tóc đỏ cảm thán:
- Thiên Tu, đồ đệ này của ngươi hơi bá đạo, bản chất đã bại lộ, ngươi có hối hận chút nào không?
Hành động của Lâm Phàm đều bị hai người để vào trong mắt, ỷ là đồ đệ của Thiên Tu thì muốn làm gì thì làm ư, còn gây ra xung đột trong nội môn, thật sự là ỷ thế hiếp người.
Ánh mắt Thiên Tu nhìn kẻ trước mặt như nhìn kẻ ngốc:
- Hối hận ư, ta chưa bao giờ hối hận. Hỏa Dung, ngươi luôn hỏi ta, giữa ngươi và ta có gì khác biệt, vậy lấy đệ tử này làm ví dụ đi, loại đệ tử như này có lẽ ngươi sẽ không thích, nhưng Thiên Tu ta lại vô cùng thích hắn.
- Nhận người không nhận lí, sau này đến khi ta già yếu rồi còn có chỗ dựa vào, về phần lí lẽ là cái gì thì chẳng quan trọng. Bằng thực lực của Thiên Tu ta, có thể bảo hộ hắn đến khi trưởng thành, không cần để ý sự uy hiếp của kẻ khác.
- Nếu hắn tay chân luống cuống, ta còn hối hận vì đã thu đồ đệ như vậy.
- Nhưng bây giờ, ta rất hài lòng.
Hỏa Dung nhìn Thiên Tu, hắn không ủng hộ quan niệm này, điều này hoàn toàn là tà thuyết ngụy biện. Trước kia khi trẻ tuổi, hắn và Thiên Tu là đồng môn đồng tông, cũng không quen nhìn cách đối nhân xử thế của Thiên Tu. Nhưng sau này, địa vị của Thiên Tu trong tông môn cao hơn mình, thực lực cũng mạnh hơn mình. Hắn thì cần cù tận tụy, một lòng bảo hộ chính nghĩa trong tim, thế mà vẫn không so bì được với Thiên Tu, điều này khiến hắn nghĩ không ra, cho dù đến nay cũng thế.
- Thiên Tu, vậy hiện tại ngươi cứ ngồi nhìn mặc kệ sự việc tiếp tục phát triển ư? - Hỏa Dung chau mày, bản thân vốn là trưởng lão, nên ra mặt ngăn cản chuyện này, đồng thời thưởng phạt phân minh, nhưng Thiên Tu lại lôi kéo mình ngồi đây quan sát sự tình, hắn cũng có chút nghĩ không thông.
- Đúng, cứ để thế đi, chúng ta ngồi ngoài xem xét, đồ đệ ta còn chưa có nguy hiểm, vì sao phải ngăn cản? - Thiên Tu đáp lại theo lẽ thường, hiện tại không có bất cứ vấn đề gì, tại sao phải ngăn cản.
Hỏa Dung:
- Nhưng ngươi là trưởng lão, xử lí như vậy là bất công.
Thiên Tu chỉ vào Lâm Phàm:
- Đó là đồ nhi của ta.
Không còn lời nào để đáp lại, hắn thật sự không biết phải nói gì, tư duy kiểu này căn bản là không cùng một kênh, chỉ mong chuyện này đến đây là dừng, đừng để có chuyển biến xấu.
...
- Ca ca, đệ mệt rồi. - Tần Sơn đứng đó, quay đầu, không biết nên làm gì.
Lâm Phàm cười:
- Liễu sư tỷ, tiểu đệ của ta mệt rồi, ngươi rốt cuộc có động thủ hay không?
Lửa giận thiêu đốt trong lòng Liễu Nhược Trần, nhưng nàng thật sự bị bọn Lâm Phàm chấn trụ, hai người này chính là kẻ điên, đây chính là khiêu khích mình, không cho mình đường lui.
Nàng tin lời hai tên này trước mắt này nói là thật, nếu mình thật sự động thủ, vậy hắn sẽ giết muội muội của mình, thậm chí diệt gia tộc mình.
Nếu hắn có điều gì để cố kỵ, thậm chí chỉ có một chút cảm giác áp bách nào đấy, thì sẽ không ra tay với Diệp Trần Phong, hôm qua Tần Sơn cũng sẽ không động thủ với muội muội mình.
Bàn tay nàng run nhẹ, không phải là do dự mà là tức đến phát run.
Nguyên Minh Không trong lòng cảm thấy bi phẫn, nhìn Liễu sư tỷ bị hạ nhục như vậy lại bất lực, một cảm giác vô lực bao phủ trong lòng, vì sao lại như vậy, đối phương rõ ràng chỉ là đệ tử nội môn tam phẩm, sao mình lại sợ hãi như vậy.
Vì sao?
Mình là cường giả hạng năm mươi hai trên Địa bảng Nội môn, vì sao lại bị một tên đệ tử vừa vào nội môn dọa nạt.
Rốt cuộc là vì sao?
Hắn không cam tâm, hận không thể liều mạng ngay với đối phương, nhưng một âm thanh trong lòng luôn nhắc nhở hắn, xúc động là ma quỷ, ngươi sẽ giống như Diệp Trần Phong.
Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn sư tỷ chịu nhục.
Liễu Nhược Trần lạnh lùng nhìn Lâm Phàm:
- Ngươi thực sự phải quá đáng như vậy ư?
Thở dài một tiếng, Lâm Phàm lắc đầu:
- Liễu sư tỷ, ngươi thật không thú vị, ta Lâm Phàm từ trước tới nay vẫn không hề quá đáng, là ngươi mang người đến bắt nạt tiểu đệ của ta, giờ lại nói ta quá đáng, tuy rằng sư tỷ xinh đẹp nhưng cũng không thể vô căn cứ mà vu oan hãm hại người khác.
Đột nhiên!
Một tiếng thét dài từ trên trời truyền tới.
- Hạng đạo chích cuồng vọng mà cũng dám phát ngôn bừa bãi, ngươi tưởng không ai dám thu thập ngươi ư? - Từ xa, một luồng bạch quang như dải lụa xuyên qua ngọn núi bay tới, sau đó ngạo mạn đứng giữa không trung.
Khi các đệ tử nhìn thấy bóng dáng người kia thì đều kinh hô:
- Hạng ba Địa bảng Nội môn Tiêu Lăng Dật.
- Đây chính là Tiêu sư huynh, sau khi ngủ đông ba năm đã xưng bá quần hùng một cách tuyệt luân vô song, vinh danh hạng ba Địa bảng Nội môn, kinh diễm toàn tông.
- Quả nhiên Vạn sư huynh đã ra tay phái Tiêu Lăng Dật tới, chắc cũng cho rằng Lâm sư huynh bá đạo thái quá, cần phải chèn ép một phen đây.
Trong hư không, Tiêu Lăng Dật mặc một bộ bạch y viền vàng, trong mắt tản ra tinh quang, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Phàm, lộ vẻ nghiền ngẫm, sau đó nhìn về phía Liễu Nhược Trần:
- Liễu sư muội, vi huynh đến chậm, khiến muội chịu khổ rồi. - Tiêu Lăng Dật ôn nhu an ủi, nếu không phải ánh mắt hắn nhìn Lâm Phàm rất sắc bén, thì còn tưởng là một vị công tử văn nhã nào đó.
Lâm Phàm thấy hơi đau đầu, quả nhiên, trên thế giới này, ngoài thằng liều mạng và thằng bị bệnh tâm thần ra thì còn có nữ nhân xinh đẹp cũng không thể trêu chọc.
Quá nhiều kẻ giúp đỡ, đối phó không xuể a.
Liễu Nhược Trần này rốt cuộc có thủ đoạn gì mà lại khiến lắm thằng ngốc ủng hộ như thế, thật làm người khác hiếu kì, nếu có cơ hội mình phải nghiên cứu một chút, coi như biển học vô biên, học không bao giờ là muộn.
Liễu Nhược Trần Tâm trong lòng thở nhẹ một hơi:
- Nhược Trần tham kiến Tiêu sư huynh.
Vừa rồi nàng thật sự có cảm giác bất lực, giờ Tiêu sư huynh đã đến, mọi việc đều có thể giải quyết dễ dàng, nhưng nàng quá cao ngạo, nên việc này chỉ nhớ trong lòng.
Đồng thời nàng cũng biết ưu thế bản thân, chỉ là tương đối hướng nội mà thôi.
Trong hư không.
Hỏa Dung:
- Thiên Tu, Tiêu Lăng Dật đã đến, xem ra chuyện hôm nay đồ nhi của ngươi không chiếm được ưu thế rồi.
- Hừ, nếu hắn dám động vào đồ nhi của ta, lão phu cho hắn đẹp mặt. - Thiên Tu lạnh lùng nhìn Tiêu Lăng Dật vừa cao ngạo xuất trướng, vậy mà lại luân phiên ra mặt để khi dễ đồ nhi của mình, thật là không thể tha thứ.
...
Lúc này, Tiêu Lăng Dật chăm chú nhìn Lâm Phàm:
- Những lời ngươi nói với Liễu sư muội ta đều nghe hết rồi, ngươi là hạng đạo chích đắc ỷ thế làm càn, không biết trời cao đất rộng.
- Ta lấy lời ngươi nói với Liễu sư muội trả lại ngươi, ngươi dám động một sợi lông của Liễu sư muội, ta sẽ diệt cả cửu tộc của ngươi. - Sau đó ánh mắt nhìn về phía Liễu Nhược Trần - Sư muội, nàng xem hắn có dám động hay không.
- Hừ!
Một âm thanh hừ lạnh như thiên lôi cuồn cuộn nổ vang bên tai mọi người.
Ánh mắt đám đệ tử vây xem lại tập trung lên người Lâm Phàm, sự tình lúc này đã chuyển biến tới mức khiến mọi người ngáo ngơ hết luôn.
Nay Tiêu sư huynh rời núi, sau lưng chắc chắn có ý chỉ của Vạn sư huynh.
Lâm Phàm nhìn về phía Tiêu Lăng Dật ở trên không, lại nhìn về phía Liễu Nhược Trần, chớp chớp mắt:
- Thú vị thật đấy.
Muốn diệt cả cửu tộc của mình, Phàm Phàm sợ quá a.
Ai đến giúp ta đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận