Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1010: Ta chỉ muốn nói chuyện

- Ọe!
Kẻ xâm nhập mặc khôi giáp hai tay chống mặt đất, ọc từng ngụm máu, mặt đất bị nhuộm đỏ.
Gã tức điên, bị đánh không có sức đánh trả.
Lực lượng của đối phương thật sự rất mạnh, mỗi cú đấm vào người đều rất nặng, toàn thân như bị đánh nát thành từng mảnh.
Mắt kẻ xâm nhập mặc khôi giáp lóe tia kinh hoàng:
- Rất mạnh, thật sự là quá mạnh, không chịu nổi, ta sẽ chết.
Gã muốn chạy trốn, nhưng cảm giác không trốn thoát được.
Nhưng vì sao chứ?
Tại sao thực lực của dân bản xứ mạnh như vậy? Chuyện này vô lý.
Gã đến từ thượng giới, nhớ rõ dân bản xứ trong vực ngoại giới tu vi cao nhất mới đến Đạo cảnh đỉnh.
Cho nên gã mới trắng trợn không thèm để dân bản xứ nào vào mắt, nhưng xem tình hình hiện giờ thì hoàn toàn hố cha.
Kẻ xâm nhập mặc khôi giáp nhìn dân bản xứ đứng phía xa, gã chấp nhận trò chuyện với đối phương một bữa:
- Chờ một chút, thật ra chúng ta có thể trò chuyện chút.
Cứ tiếp tục thế này gã sẽ chết.
Nhưng khi kẻ xâm nhập mặc khôi giáp phản ứng lại thì dân bản xứ đã đến trước mắt, tung chân đá.
Bốp!
Cú đá rất nặng đánh vào lồng ngực của đối phương.
Kẻ xâm nhập mặc khôi giáp cảm giác toàn thân nát bấy, trái tim sắp nổ tung.
Đau đến nỗi gã chỉ muốn chết.
Đường đường là cường giả tu vi Đế Thiên cảnh vì sao bị đánh ra nông nỗi này?
Gã là người có tôn nghiêm, dù không đánh lại đối phương nhưng sẽ dùng cảnh giới của mình tỏa ánh sáng rực rỡ.
Lâm Phàm thầm nghĩ:
- Thì ra đánh Đế Thiên cảnh cần lực lượng như vậy mới sẽ không đập nát đối phương.
Hắn có nắm chắc, kiểm soát lực lượng càng tinh tế hơn.
Kẻ xâm nhập mặc khôi giáp không ngờ lăn lộn dưới đất, mỗi lần lăn là người phun máu ra.
Răng rắc!
Khi kẻ xâm nhập mặc khôi giáp chật vật gượng dậy, khôi giáp mặc trên người nứt rạn, gã nhìn xuống, giáp vỡ vụn rơi đầy đất.
Kẻ xâm nhập mặc khôi giáp ôm đầu, con ngươi nở to, vẻ mặt không dám tin:
- Sao có thể như vậy?
Bộ giáp trên người gã là lúc trong Nguyên Tổ Thâm Uyên gã gặp một người bí ẩn Tượng Thần đã tự mình chế tạo cho gã.
Hiệu dụng kinh người, phòng ngự vô song, tu vi cùng đẳng cấp cũng rất khó phá vỡ phòng ngự của gã.
Nhưng bây giờ thì khôi giáp vỡ nát trong sự khó tin của gã.
Gã vươn tay chộp mảnh vỡ, siết chặt trong tay, mảnh nhọn rạch lòng bàn tay gã, máu chảy ra.
Kẻ xâm nhập xoay tròng mắt tức giận trừng Lâm Phàm, nghiến răng nghiến lợi:
- Cái tên chết tiệt nhà ngươi . . .!
Hận quá.
Hận thù bùng cháy trong lòng gã, sắp tuôn trào.
Bốp!
Kẻ xâm nhập mới biểu hiện ra thù hận thì đầu bị đá trúng, làm gã trời đất quay cuồng, nổ đom đóm mắt.
Kẻ xâm nhập vừa lăn vừa tức tối rủa thầm:
- Bà nội nó, sao tên này luôn đá mặt vậy trời!
Gã không có chút năng lực chống cự, đối phương quá mạnh, thực lực mà gã tự hào không là cái đinh gì trong mắt đối phương.
Lâm Phàm thầm nghĩ:
- A, kỳ lạ, sao chưa sinh ra buff?
Kẻ xâm nhập này bị dạy dỗ đến mức này rồi mà chưa xảy ra tình huống gì, hắn còn thấy tức giận tột độ chất chứa trong mắt đối phương.
- Không lẽ đánh còn chưa đủ?
Chỉ có giải thích này là hợp lý.
Lạc Vân thần nữ kinh thán:
- Lão tổ, Lâm phong chủ thật là lợi hại, kẻ xâm nhập kia không đánh lại Lâm phong chủ.
Mắt nàng lấp lóe tia sáng ngưỡng mộ.
Cửu Sắc lão tổ gật đầu, lão không nhìn thấu thực lực của Lâm phong chủ.
Ăn cái gì mà trở nên cường đại như thế?
Quá kinh người.
Lâm Phàm đem kẻ xâm nhập này làm vật thí nghiệm, thử xem buff cá nhân là thế nào.
Xem tình huống trước mắt thì rất có thể hắn chưa đánh đúng chỗ, cho nên còn cần tiếp tục cố gắng.
Bùm!
Hắn biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã ở trước mặt đối phương.
Kẻ xâm nhập ngây người, nuốt nước miếng, căng thẳng sợ hãi:
- Ngươi làm gì?
Bốp!
Lâm Phàm nhấc chân giẫm lên mặt đối phương, một cước đạp đối phương lún xuống đất.
Mặt đất quá mềm bị va chạm vỡ nát.
Vang tiếng gào rú.
Kẻ xâm nhập gặp đối xử vô nhân đạo, máu trong người sôi trào muốn phun ra khỏi miệng.
Lâm Phàm không dừng lại, dùng cả tay chân không ngừng đánh vào trên người đối phương.
Từng chút một.
Kẻ xâm nhập thê thảm gào thét, toàn thân trên dưới đều gặp trọng kích, xương cốt như bị đứt gãy.
Lâm Phàm suy tư:
- Chưa sợ sao?
Theo tình huống bình thường thì điểm chưa vào túi tức là đối phương còn chưa đủ sợ hãi.
Chẳng lẽ đúng như hắn nghĩ, đánh đối phương chưa đủ mức độ?
Đã vậy thì đánh tiếp.
Từng tiếng gào thảm thiết, các sinh linh Đan giới không đành lòng xem.
Thảm quá.
Cửu Sắc lão tổ thầm thắc mắc, lấy thực lực của Lâm phong chủ rõ ràng có thể rất đơn giản làm thịt đối phương, vì sao cứ đánh đối phương tơi tả?
Hay hắn có sở thích không ai biết, ví dụ như hành xác?
Tình huống này trông hơi giống.
Cửu Sắc lão tổ nhìn sang Lạc Vân, không hiểu sao thầm may mắn.
Nếu như Lạc Vân theo Lâm phong chủ thì không biết có bị ngược đãi không.
Lão là Đan Giới Chi Chủ, mặc dù thực lực cường đại, địa vị cao thượng nhưng không có bạn lữ, lão nghe nói nhiều cường giả có sở thích đặc biệt.
Lạc Vân thần nữ phát hiện ánh mắt của lão tổ kỳ kỳ, nghi hoặc hỏi:
- Sao vậy lão tổ?
Cửu Sắc lão tổ lắc đầu nói, không thể nói ra phỏng đoán của mình:
- Không có gì.
Lúc này tình hình hiện trường hơi thảm liệt.
Mọi người lặng yên xem, mỗi lần chấn động là tim họ rung theo.
Phương xa.
Lâm Phàm lười đứng, ngồi trên mình kẻ xâm nhập, tay trái tay phải điên cuồng vung, từng đấm đánh vào mặt đối phương.
Hắn đã kiểm soát lực lượng ổn định, không đấm ra cú đấm mạnh nhất, chứ với năng lực của người này sẽ bị một đấm đánh chết.
Lâm Phàm vừa vung nắm đấm vừa hỏi:
- Có sợ hay không?
Hắn cần biết rõ cách dùng buff cá nhân.
Mặt kẻ xâm nhập đã sưng phù, muốn nói chuyện cũng khó khăn.
Một đấm đánh tới là có máu phun ra.
Lâm Phàm hỏi lần nữa:
- Ta hỏi ngươi, có sợ hay không?
Hắn phát hiện tên này thật đúng là kiên cường, bị đánh ra nông nỗi này vẫn không trả lời.
Trầm mặc.
Chỉ có nắm đấm va chạm thịt phát ra tiếng trầm đục.
Kẻ xâm nhập rất muốn rít gào rằng làm ơn đừng đánh mặt được không?
Gã không biết mình làm gì chọc vào dân bản xứ này, tại sao cứ đánh mặt hoài vậy? Mỗi nắm đấm trúng một chỗ, hai bên gò má sưng phù.
- Ta hỏi lại ngươi, ngươi rốt cuộc có sợ hay không?
Lâm Phàm xòe năm ngón tay bao trùm mặt đối phương, nhấn mạnh xuống đất.
Ầm!
Vết rạn giống như mạng nhện rậm rạp lan xa.
Kẻ xâm nhập ú ớ, muốn chửi người.
Ngươi đánh mặt lão tử ra nông nỗi này, môi cũng bị thịt sưng che mất, không nói được, làm ơn đừng hỏi nữa.
- Rốt cuộc là tình huống như thế nào?
Lâm Phàm suy nghĩ, không xem hiểu.
Đột nhiên có tiếng chuông báo.
Là tiếng điểm về.
Trước kia phải giết đối phương mới tăng điểm, giờ có tiếng chuông.
+10000 điểm.
Rất ít, chỉ có một vạn.
Nhưng hắn phát hiện đây là không ngừng tăng lên.
Là do năng lực khiến đối phương sống trong nỗi sợ hắn?
Kẻ xâm nhập bị đánh đến không có hy vọng, chỉ muốn chết, chợt phát hiện đối phương đứng lên khỏi thân thể mình.
Kẻ xâm nhập đã sợ hãi, không biết nên làm sao bây giờ:
- Đây là muốn làm gì?
Gã chỉ muốn rời khỏi đây.
Lâm Phàm đứng im đăm chiêu, khi đưa mắt nhìn đối phương kẻ xâm nhập cảm giác tia sáng hắc ám khủng khiếp theo dõi mình.
Tim gã thít chặt, sợ hãi khó tả. Gã co ro thân thể, run rẩy như bị người bạo lực ngược đãi.
- Quả nhiên là như vậy, hơi thú vị.
Lâm Phàm cảm thấy buff này khá tốt.
Lâm Phàm nhìn về phía kẻ xâm nhập, tươi cười nói:
- Không thể tha cho ngươi, ngươi cũng biết nơi này là Đan giới, nếu như thả ngươi đi, rồi ngươi nói cho người khác biết vị trí của Đan giới thì về sau bản phong chủ không có đan dược mà dùng.
Kẻ xâm nhập nghe câu này thì sợ hãi rối rít xua tay.
Đây là muốn giết gã.
Gã muốn sống, không muốn chết. Cổ họng kẻ xâm nhập phát ra tiếng ú ớ, liều mạng muốn nói chuyện, nhưng chỉ có nước miếng đặc kẹo phun ra ngoài.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói:
- A? Xem bộ dạng của ngươi hình như rất muốn thông báo vị trí của Đan giới cho người khác? Vậy càng không thể tha cho ngươi.
Tuyệt vọng.
Kẻ xâm nhập không muốn nói chuyện, thậm chí từ bỏ chống cự.
Gã cảm giác trái tim bị khói đen bao phủ, trái tim run rẩy trong sương đen, thậm chí nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng bóng dáng khủng bố của dân bản xứ hiện ra trước mắt.
Lâm Phàm vươn tay chộp đầu kẻ xâm nhập.
Kẻ xâm nhập lui về phía sau, muốn chạy trốn khỏi bàn tay ma. Nhưng gã làm sao còn sức chống cự trước mặt Lâm Phàm? Chỉ có thể yên lặng hưởng thụ.
- Ư ư . . .
Kẻ xâm nhập muốn lắc đầu biểu thị mình tuyệt đối sẽ không nói, nhưng đầu bị tay Lâm Phàm bấu chặt không thể nhúc nhích.
Lâm Phàm cười nói:
- Giỏi à, còn chống cự.
Lâm Phàm cảm giác sức mạnh đến từ đầu của đối phương, hình như đang chống cự.
Lâm Phàm tiếc nuối, thậm chí thất vọng:
- Buff hơi bèo, không thấy có chỗ nào kinh người, nếu thật sự sống trong sợ hãi thì làm sao chống cự chứ.
Muốn trách thì trách đối phương đến nhầm chỗ.
Nếu gặp gỡ ở bên ngoài, không chừng Lâm Phàm vì điểm sẽ cho đối phương cơ hội sống.
Kẻ xâm nhập tuyệt vọng, gã chỉ muốn lắc đầu cầu xin tha thứ nhưng bị đối phương xem như ngoan cố chống cự.
Lâm Phàm tăng sức mạnh hơn nữa, đấm vào người đối phương.
Bùm!
Thân thể nổ, máu thịt văng đầy đất.
Lâm Phàm vung tay ném xác chết xuống.
Lâm Phàm quay đầu lại hỏi:
- Cửu Sắc, thấy thực lực của bản phong chủ tạm được không?
Cửu Sắc lão tổ chớp chớp mắt, muốn nói thật là lợi hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận