Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1013: Lão sư, ngài tin chưa

Đằng Đế nói xong không gấp gáp, bản đế không tin ngươi có thể nhịn được.
Đằng Đế vốn tưởng sẽ thất bại, nhưng không ngờ đối phương có mục tiêu đó.
Có một câu Đằng Đế chưa nói, dù đi thượng giới cũng không nắm chắc bao nhiêu, chỉ có một tia hy vọng.
Đằng Đế và Vạn Quật lão tổ đã thảo luận, không hiểu tên kia là thế nào nữa. Ở trong vực ngoại giới đã mạnh đến mức độ này, nếu đi thượng giới không chừng độ kiếp phi thăng, lên đỉnh thế giới luôn.
Vạn Quật lão tổ nhìn trúng điểm đó nên mới muốn để Lâm Phàm đi theo họ đến thượng giới.
Không ngờ tên đó không thèm nể nang, còn ra tay đánh người, buông lời nhục nhã.
Chân Nguyệt nhìn Đằng Đế không chớp mắt:
- Ngươi nói đều là thật?
Chân Nguyệt còn hơi nghi ngờ, không biết đối phương nói thật hay giả.
Trước kia chênh lệch giữa gã và Lâm Phàm không lớn như vậy, dù thời gian dài không gặp cũng không nên cách biệt xa đến thế.
Đằng Đế nói:
- Chắc chắn mười phần mười, bản đế chưa từng gạt người.
Đằng Đế không hiểu loại người này rốt cuộc nghĩ thế nào, hình như cho đến nay luôn muốn chứng minh mình mạnh hơn ai khác.
Quá mệt mỏi, quá chán.
Chân Nguyệt hỏi:
- Chân Nhất, ngươi thấy hắn nói có thật không?
Chân Nhất mờ mịt ngước đầu lên, lão sư thường xuyên hỏi nó nhưng nó không biết trả lời như thế nào.
Chân Nhất trả lời:
- Lão sư, có thể là thật, cũng có thể là giả.
Chân Nhất luôn trả lời câu như vậy, mỗi một lần đều rất thành công được lão sư khen.
Quả nhiên, đúng như nó nghĩ.
Chân Nguyệt gật gù, vui mừng vuốt đầu Chân Nhất:
- Ừm, rất tốt, đối với bất cứ chuyện gì đều phải ôm nghi vấn thật giả, dù cho rất thật cũng có thể là giả.
Chân Nhất gật mạnh đầu:
- Vâng thưa lão sư!
Chân Nhất ôm đao đen nhỏ đứng sau lưng lão sư, lặng lẽ nhìn người lạ không rõ lai lịch.
Nó và lão sư nhiều lần gặp nguy hiểm, nhiều phen gặp lừa đảo, nhờ thực lực của lão sư cường đại nên giải quyết hết, không gặp chuyện gì.
Đằng Đế không hiểu sư đồ này, y nói láo bao giờ? Nhưng Đằng Đế không nói nhiều, xem tình hình thì đối phương đã tin tưởng.
Chân Nguyệt nói:
- Ta có thể cùng các ngươi đi thượng giới, nhưng ta muốn đi Viêm Hoa tông gặp mặt hắn trước đã.
Đằng Đế hỏi:
- Ngươi cho rằng ta đang lừa người?
Tên này quá cảnh giác, tuy cảnh giác là chuyện tốt, nhưng Đằng Đế là ai? Có cần lừa gạt không?
Không thể không nói, thật rất làm cho lòng người đau nhức.
Đau đến không thể hô hấp.
Chân Nguyệt nói:
- Đi gặp qua một mặt rồi ta sẽ đi cùng các ngươi.
Sau đó gã nhìn Chân Nhất đứng một bên.
Từ khi có đệ tử, Chân Nguyệt phát hiện cuộc sống nhiều niềm vui.
Mỗi lần tu luyện kết thúc, tâm sự với Chân Nhất giúp trái tim xao động của gã dần bình ổn lại.
- Được rồi.
Đằng Đế không nói thêm, Chân Nguyệt muốn đi xem thì cứ đi.
Viêm Hoa tông.
Một quả cầu to bay tới.
- Trời ơi, đó là cái gì?
Hai đệ tử trông giữ sơn môn ngơ ngác nhìn phương xa, không biết chuyện gì xảy ra, tuy hình tròn còn xa nhưng có sức gió mãnh liệt thổi tới.
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Hai người giơ tay che trước mặt, gió to thổi áo phồng lên.
Đừng nói là có người muốn xâm lấn Viêm Hoa tông nhé?
Các đệ tử trong tông môn cơ mặt cứng ngắc, có người ngước lên xem, có người nhanh chóng ra khỏi phòng, cùng nhìn về một hướng, đó là chân trời xa.
Một mảnh xôn xao.
Các đệ tử đều sợ ngây người, bọn họ cho tới bây giờ đều chưa từng tưởng tượng sẽ có vật thể to như vậy lao tới.
Thánh Đường tông cách xa Thánh Chủ đã sớm chú ý tới màn này.
Khuôn mặt Thánh Chủ nghiêm túc nhìn hư không phía xa, không biết xảy ra chuyện gì.
Đán Ác Quân Chủ kinh hoàng hỏi, sợ đến trắng mặt:
- Thánh Chủ, cái này ghê gớm, có phải là gặp nguy hiểm tìm đến không?
Thánh Chủ trừng mắt Đán Ác:
- Hoảng cái gì?
Chưa rõ ràng xảy ra chuyện gì đã hốt hoảng như vậy, uy phong ngày xưa chẳng biết vứt đi đâu.
Thánh Chủ hỏi:
- Nhóm Thần Trật đâu?
Đán Ác Quân Chủ nhìn phương xa, người run nhẹ:
- Không biết bọn họ đi nơi nào.
Phương xa.
Trong lều cá cược, tiếng la rống ồn ào.
Thần Trật Quân Chủ là quân chủ được hoan nghênh nhất trong Thánh Đường tông, cũng là quân chủ tốt bằng lòng hòa bình với các đệ tử.
Trên một bàn cược lên trưng bày các loại đồ vật.
Tất cả mọi người mắt đỏ nhìn chòng chọc vào mặt bàn.
- Nhỏ, nhỏ, nhỏ!
- Lớn, lớn, lớn đi!
Hai loại thanh âm không ngừng, đều đang kêu gọi. Bọn họ đã chìm trong biển cờ bạc không thể rút ra.
Có đệ tử thấy thứ tối đen phía xa, kéo đệ tử bên cạnh, hỏi:
- Này, bên kia là cái gì?
- Mặc kệ nó, la mau lên! Lần này không thể thua nữa, nếu không sẽ thua luôn quần lót!
- Đúng rồi, kệ nó đi!
Các đệ tử hoàn toàn không để trong lòng, xảy ra chuyện gì thì có người khác lo.
- Được rồi, mở đây!
Thần Trật làm nhà cái là muốn diệt các đệ tử, giết cho bọn họ táng gia bại sản, không quan tâm chuyện xảy ra bên ngoài.
Cờ bạc so với mạng sống đương nhiên là cờ bạc quan trọng nhất.
Lâm Phàm khiêng Đan giới, cười hỏi:
- Cửu Sắc lão tổ, đến Viêm Hoa tông rồi, có thấy nhanh không nào?
Cửu Sắc lão tổ ở trong Đan giới không muốn nói chuyện.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, khiến người không phản ứng lại.
Lâm phong chủ không cho lão cơ hội nói chuyện.
Không nói hai lời đã khiêng Đan giới bỏ chạy, ít ra khiến người nói thêm mấy câu đi chứ.
Cửu Sắc lão tổ nhăn mặt như ăn phải ruồi bọ:
- Lâm phong chủ, cái này . . .
Cửu Sắc lão tổ rất khó chịu, đây không phải điều lão muốn.
Lâm Phàm cười, tâm tình rất tốt:
- Ài, đừng ngại ngùng, đã đến rồi. Yên tâm, tông ta tuyệt đối hiếu khách, đợi lát nữa ngươi thấy tông chủ nhà ta sẽ biết.
Lâm Phàm cảm giác con người của mình thật tốt bụng.
Vì không đành lòng nhìn người khác chịu khổ, xét cho cùng chuyện này liên quan gì hắn?
Không dính dáng gì.
Hắn đang làm gì? Đang làm việc chính nghĩa, theo tôn chỉ của tông môn.
Cửu Sắc lão tổ muốn chửi thề:
- Tổ cha nó!
Đây là con người sao? Đến cuối cùng ngược lại là Đan giới chiếm lợi? Đây đúng là đổi trắng thay đen, khiến người không chỗ tố khổ.
Nhưng đã đến rồi, làm sao được?
Đóng gói Đan giới đưa về chỗ cũ.
Đừng nói giỡn, đối phương có thể khiêng qua nhưng không có nghĩa là lão khiêng về được.
Lâm Phàm thấy biểu tình của Cửu Sắc lão tổ khó chịu, hình như không vui, hắn nghi hoặc hỏi:
- Sao cảm giác hình như ngươi không mấy vui vẻ?
Cửu Sắc lão tổ nhủ thầm, vui khỉ mốc.
Đi vào Viêm Hoa tông sẽ gặp hậu quả là cái gì?
Cửu Sắc lão tổ đã nghĩ thấu rồi, về sau Lâm phong chủ nếu cần đan dược, Đan giới muốn chạy cũng không thoát.
Vui sao nổi?
Đương nhiên Cửu Sắc lão tổ không thể nói thẳng ra, đành tìm đại lý do.
Cửu Sắc lão tổ nói:
- Không phải không vui, Lâm phong chủ, chẳng qua rời khỏi chỗ quen thuộc nên hơi không quen.
Lâm Phàm nói:
- Ừ, hiểu ngươi nhớ nhà, đừng quá bi thương, nơi này cũng rất tốt, bên kia là Thánh Đường tông, cũng là tông bằng hữu dựa vào tông ta, về sau nếu có cơ hội ngươi có thể đi nhìn xem.
Rất nhanh, Thiên Tu từ phương xa lao đến:
- Đồ nhi, đây là có chuyện gì?
Động tĩnh lớn như vậy, không chú ý đến mới lạ.
Lâm Phàm cười, sau đó giới thiệu:
- Lão sư đến vừa lúc, không có gì, mang hàng xóm đến cho tông môn chúng ta thôi. Vị này là Đan Giới Chi Chủ Cửu Sắc lão tổ.
Hắn nhìn sang Cửu Sắc lão tổ:
- Đây là lão sư của ta, Thiên Tu.
Thiên Tu nhìn Cửu Sắc lão tổ, phát hiện sắc mặt của đối phương có điểm gì là lạ, lão hiểu ngay sự việc.
Theo như lão hiểu biết đồ nhi thì chắc chắn bên trong có vấn đề, nếu không thì sao người ta có biểu tình như vậy?
Nhưng bị đồ nhi chủ động mang về thì chắc chắn là có tác dụng kinh người.
Người ta đã bị đồ nhi mang về, làm lão sư đương nhiên phải phối hợp đồ nhi.
Thiên Tu tiến lên vỗ vai Cửu Sắc lão tổ, tỏ ra thân thiện hiếu khách:
- Hoan nghênh, Cửu Sắc lão tổ, tông ta nhiệt liệt hoan nghênh bất cứ kẻ nào đến. Về sau chúng ta là hàng xóm, có chuyện gì liền nói, đừng khách khí với chúng ta.
- Ngươi khỏe.
Được chào đón khiến Cửu Sắc lão tổ ngượng ngùng, cảm giác đúng như Lâm phong chủ nói, tông môn này thật là hiếu khách.
- Lâm phong chủ, sự việc đã vậy rồi thì ta đi nói một tiếng với các tộc nhân.
Đã tới đây thì chắc chắn là trở về không được.
Tới đâu hay tới đó, đành vậy, chứ làm sao bây giờ?
Lâm Phàm phất tay, cho Cửu Sắc lão tổ đi tâm sự với tộc nhân:
- Nên như vậy, đi đi.
Lâm Phàm cảm giác không có vấn đề gì, làm hàng xóm với Viêm Hoa tông tốt bao nhiêu, an toàn lại đáng tin, rất hoàn mỹ.
Thấy người đi, Thiên Tu vỗ vai đồ nhi, hỏi:
- Đồ nhi xem trọng cái gì ở bọn họ?
Lâm Phàm chối:
- Lão sư, sao đồ nhi có thể nhìn trúng cái gì của họ, chủ yếu là xem bọn họ không an toàn nên mang về.
Thiên Tu nhìn đồ nhi, như đang nói nếu không quá rành ngươi thì đã tin rồi.
- Đừng giả ngu, thành thật nói, với vi sư mà còn nói dối?
Thiên Tu bó tay với đồ nhi bảo bối, dẫn người trở về, không có chỗ tốt gì thì còn lâu hắn mới chăm chỉ như vậy, tưởng lão sư ngốc à?
Lâm Phàm nhìn bốn phía, thấy không có ai mới nhỏ giọng nói:
- Đồ nhi nói cho lão sư nghe, Đan giới rất giàu có, có rất nhiều đan dược giúp ích đồ nhi. Nhưng nói thật thì đồ nhi thấy bọn họ rất thảm, nếu như ở lại bên ngoài không chừng sẽ bị kẻ xâm nhập tiêu diệt. Lão sư tin không?
Thiên Tu cười nói:
- Tin, chắc chắn vi sư tin.
Lâm Phàm bất đắc dĩ nhìn lão sư, cảm giác lão sư không tin chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận