Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1014: Ta là trứng tốt

Đan giới đến khiến các đệ tử Viêm Hoa tông rất tò mò.
Thanh Oa tu luyện trong Vô Địch phong nhìn phương xa:
- Đan giới . . .
Nó hiểu biết về đan dược dù là Cửu Sắc lão tổ trong Đan giới cũng không cách nào so sánh.
Thanh Oa nhìn sơ liền cảm nhận then chốt sự tồn tại của Đan giới:
- Quả nhiên là vậy, các nơi trong vực ngoại giới đều có bảo bối, hạch tâm của Đan giới là chí bảo đặc biệt, không ngờ kẻ bỏ mạng có ánh mắt như vậy.
Hạch tâm Đan giới là cơ sở của nó, tiên thiên linh đan đều do Đan giới tự hình thành, có diệu dụng to lớn.
Nguyên lý hình thành rất khó hiểu, dù là Thanh Oa nếu không nghiên cứu hạch tâm của Đan giới cũng không rõ cảnh thần kỳ này.
Thanh Oa có ý tưởng, nhưng sợ bị đánh chết, cho nên phải ráng nhịn.
Cửu Sắc lão tổ trở lại Đan giới, nói với tộc nhân về sau chúng ta ở tại Viêm Hoa tông, không trở về chỗ từng ở.
Các sinh linh Đan giới sửng sốt, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, cả đám bình tĩnh như không.
Lạc Vân thần nữ dò hỏi:
- Lão tổ, về sau chúng ta ở chỗ này sao?
Không phải nàng không muốn đi nhưng tốc độ chạy quá mau, nàng chưa chuẩn bị tâm lý.
Cửu Sắc lão tổ đau lòng nói:
- Có vẻ sẽ ở lại đây, đã không có đường về.
Lâm phong chủ muốn dọn Đan giới tới đây, giờ muốn về thì phải bê Đan giới về, với năng lực của Cửu Sắc lão tổ không bê nổi.
Lạc Vân thần nữ không có cảm giác gì, đã như vậy thì cứ ở lại đây.
Lâm Phàm nói lấy người tới là khách, hỏi Cửu Sắc lão tổ muốn đem Đan giới đặt ở chỗ phong thủy tốt nào, cứ thoải mái chọn, muốn nơi nào cũng được.
Nhưng tốt nhất đừng quá xa, để phòng bị người tìm tới cửa diệt Đan giới mà hắn không biết thì xấu hổ.
Cửu Sắc lão tổ muốn tự tử, đất phong thủy khỉ mốc.
Nhưng hết cách, đã đến rồi, nếu không chọn chỗ tốt thì có lỗi với bản thân.
Cửu Sắc lão tổ tự biết dọn tới đây cũng có chỗ tốt, ít ra không cần quá lo lắng kẻ xâm nhập.
Sắp xếp xong mọi việc.
Cửu Sắc lão tổ nói:
- Lâm phong chủ quá khách khí, bây giờ vừa tới đây, lão phu cần nói chuyện với các tộc nhân, chờ xong xuôi hết sẽ đi bái phỏng quý tông.
Lâm Phàm gật đầu, nhưng không đi:
- Ừm!
Cửu Sắc lão tổ thấy Lâm Phàm không đi, trong lòng có chút sợ hãi, cuối cùng cười gượng nói:
- Lâm phong chủ, đã muộn rồi, ngày mai ta sẽ tìm Lâm phong chủ nói chuyện được không?
Lâm Phàm cười, vẫn không đi:
- Được chứ, hoan nghênh.
Hắn chống mắt xem Cửu Sắc lão tổ muốn giả vờ đến khi nào.
Đã dọn nhà rồi, chẳng lẽ trong lòng lão không tự biết sao?
Có chút khiến người tức giận.
Tại sao còn chưa đi?
Cửu Sắc lão tổ hơi sốt ruột, muốn tạm lờ đi. Ba mươi viên đan dược, không phải giỡn, lão không nỡ giao ra, nếu cho thật thì hộc máu.
- Lâm phong chủ còn chưa đi, có phải có chuyện gì không? Nếu Lâm phong chủ có việc thì hãy lo công việc, ta về trước.
Cửu Sắc lão tổ giả vờ bề bộn nhiều việc, Lâm phong chủ có việc thì lo đi làm việc, chúng ta lần sau gặp lại.
Lâm Phàm thở dài một tiếng:
- Ài.
Cửu Sắc lão tổ không dám nhận tiếng thở dài tội ác này, quỷ biết tiếp lời rồi sẽ nói gì tiếp theo.
Nhưng Cửu Sắc lão tổ không ngờ Lâm phong chủ chẳng đợi lão hỏi thăm đã lên tiếng.
Lâm Phàm lộ vẻ bi thương:
- Cửu Sắc, bản phong chủ hơi thất vọng với ngươi. Bản phong chủ xem ngươi như bằng hữu nhưng ngươi chưa bao giờ coi bản phong chủ là bằng hữu đúng không?
Cửu Sắc lão tổ phản bác lại:
- Lâm phong chủ nói gì kỳ, ta đã bao giờ không xem ngươi như bằng hữu?
- Đừng nói nữa, nói nhiều tâm mệt mỏi, bi thương ngược dòng thành sông. Thật lòng với ngươi nhưng ngươi lại gian manh xảo trá với bản phong chủ. Ngươi không nhớ mình đã nói gì sao? Chúng ta đều là cường giả, nói chuyện một là một, hai là hai, ngươi làm như vậy coi không được.
Lâm Phàm biết không thể lòng vòng với Cửu Sắc lão tổ, vì lão sẽ không hiểu, dù biết cũng giả ngu.
Cho nên phải trực tiếp làm rõ, lấy nhanh ba mươi viên đan dược rồi rút.
Cửu Sắc lão tổ mở to hai mắt, rối rít xua tay:
- Lâm phong chủ hiểu lầm rồi, sao ta nói chuyện không giữ lời? Nhưng ta phải thừa nhận sai lầm của mình, chủ yếu là người đã già, đầu óc không nhanh nhạy, dễ quên. Chờ chút nữa ta mang đan dược đến.
Nói tới mức này rồi thì không cách nào tránh né, chỉ có thể chủ động dâng lên.
Cửu Sắc lão tổ xoay người đi, Lâm Phàm cảm giác mình thấy giọt lệ.
Chắc nhìn lầm rồi, ba mươi viên đan dược thôi mà, vì bằng hữu, hắn không cần cả mạng sống. Cửu Sắc lão tổ đã xem hắn là bằng hữu thì bấy nhiêu đan dược là chuyện nhỏ.
Qua hồi lâu.
Cửu Sắc lão tổ bưng ba mươi viên đan dược đến, ngoài mặt không lộ vẻ gì nhưng hốc mắt ửng đỏ, không biết có phải khi lấy đan dược lão một người yên lặng ngồi xổm ở nơi hẻo lánh chảy xuống giọt lệ đau thương.
Cửu Sắc lão tổ nói:
- Lâm phong chủ, lão phu cho tới bây giờ đều là giữ lời nói, ngươi xem có đúng là ba mươi viên không.
Lâm Phàm nhìn thấy đan dược thì hai mắt tỏa sáng, giá trị khổ tu vào tay.
Trước kia Lâm Phàm cảm giác giá trị khổ tu phiền phức, nhưng càng về sau càng cần giá trị khổ tu, dù bế quan tu luyện cũng phải mất mấy chục năm mới tích lũy đầy đủ giá trị khổ tu.
Nay xem ra đều là vấn đề nhỏ, thật đơn giản.
Đan dược tới tay, hắn còn gì nữa?
Lâm Phàm vỗ vai Cửu Sắc lão tổ:
- Có vẻ bản phong chủ đã hiểu lầm ngươi.
Cửu Sắc lão tổ cười nói:
- Không sao, nói rõ ra là được rồi.
Nhưng nụ cười gượng gạo, hơi bi thương.
Lâm Phàm không ở lại, dứt khoát về tông, đan dược tới tay, rất là sung sướng.
Lâm Phàm trở lại sơn phong, định đẩy mở cửa đá đi tu luyện thì nghe giọng Hỏa Dung.
- Tiểu Phàm.
Hỏa Dung từ phương xa đi tới, vẻ mặt tươi tắn, hồng hào, xem ra lần trước được nhiều đồ tốt từ chỗ lão sư.
Lâm Phàm hỏi:
- Có chuyện gì?
- Tiểu Phàm, kia là cái gì?
Hỏa Dung đang hỏi về Đan giới, tới quá đột ngột, rất khổng lồ, hơi thú vị. Lúc đầu còn tưởng là thứ tốt Tiểu Phàm kiếm từ bên ngoài về, sau đó cảm giác không đúng.
Lâm Phàm định tìm đại lý do đuổi Hỏa Dung đi, nhưng nghĩ tới việc vui, hắn mỉm cười nói:
- Hỏa Dung trưởng lão, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội. Đó là Đan giới, tất cả đan dược trong vực ngoại giới không bằng nó, nếu trưởng lão trở thành bằng hữu của lão tổ Đan giới có lẽ sẽ được rất nhiều chỗ tốt, nhìn thấy đan dược trong tay của ta không? Là lấy từ chỗ đó. Trưởng lão có thể đi làm quen, nhưng với điều kiện là phải trở thành bằng hữu của lão tổ kia.
Quả nhiên, Hỏa Dung trưởng lão nghe lời này thì nhướng cao chân mày, có ý tưởng.
- Thật không?
Lâm Phàm gật đầu:
- Thật chứ.
Hỏa Dung hào hứng nói:
- Được, lão phu đi ngay bây giờ.
Lão cười nói:
- Tiểu Phàm, ngươi rất tốt với ta, thật lâu trước kia ta đã nhìn ra thành tựu của ngươi chắc chắn rất không bình thường. Thôi không nói nhiều nữa, ta đi xem.
Lâm Phàm vẫy tay:
- Cố lên, xem trọng trưởng lão!
Hỏa Dung không quay đầu lại, lao thẳng tới phương xa, phất tay ra hiệu đã biết.
Lâm Phàm đẩy mở cửa đá, bước vào mật thất, khoanh chân ngồi xuống.
- Nuốt hết đan dược chắc tích lũy đủ giá trị khổ tu, chỉ cần nội tình đủ rồi thì dư sức đột phá đến Thế Giới cảnh.
Hắn hé miệng, ngửa đầu, một tay nhét hết đan dược vào.
Sau đó lẳng lặng chờ đợi giá trị khổ tu đến.
Cửa sơn môn, hai người xa lạ đến trước mặt hai đệ tử. Một người là nam nhân áo đen cõng trường đao, một người khác là đứa bé.
Thoạt trông không có cảm giác uy hiếp, nhưng trời mới biết có lai lịch gì.
Đệ tử hỏi:
- Các ngươi là ai?
Chân Nguyệt nhìn xem Viêm Hoa tông, có chút xa lạ, phát triển quá nhanh, khác hẳn trước kia.
- Tìm Lâm Phàm.
Đệ tử trông giữ sơn môn nhìn đối phương:
- Ngươi tìm sư huynh của chúng ta có chuyện gì?
Mặt Chân Nguyệt không biểu tình trả lời đơn giản:
- Nhìn xem.
Chân Nguyệt muốn xem Lâm Phàm có cường đại đúng như người ta nói không, sâu trong lòng gã không tin, thấy tận mắt mới tin, hơn nữa gã có một chuyện cần đối phương đồng ý.
Các đệ tử trông giữ sơn môn ngây ra:
- Là sao?
Đối phương có lai lịch gì? Đến tìm sư huynh vì nhìn xem, ý là sao?
Chân Nguyệt cảm giác lâu lắc, đao ý mạnh mẽ phóng lên tận trời, đâm thủng tầng mây trên đỉnh đầu.
Chân Nguyệt hét to:
- Lâm Phàm!
Giọng nói hóa thành sóng âm vô hình lan khắp tông môn.
- Trời ạ!
Đệ tử trông giữ sơn môn bị sóng âm chấn ngã trên mặt đất, tuy không tổn thương nhưng âm thanh như gió lốc.
Với đệ tử trông giữ sơn môn thì đây là tra tấn.
Vì sao mỗi người tìm sư huynh đều dữ quá vậy?
Lâm Phàm ở trong mật thất, xem ngây người. Ít đến tội, có năm con số, giá trị khổ tu đến sáu mươi sáu ức.
Hắn đã nhìn ra, Cửu Sắc lão tổ lấy đan dược xấu ứng đối mình.
Một viên đan dược thêm hai ức giá trị khổ tu, thật sự không coi hắn là bằng hữu, trước kia đều được ba ức.
Lâm Phàm chợt nghe tiếng gọi bên ngoài.
Hắn nghe giọng nói kia thì sửng sốt:
- Chân Nguyệt?
Lâu rồi không gặp tên này, còn sống à.
Bên ngoài.
Chân Nguyệt chờ ở bên ngoài, thấy bóng người từ xa đến.
Lâm Phàm đi tới cửa sơn môn, hai đệ tử chào hỏi rồi lui sang một bên.
Lâm Phàm cười hỏi:
- Chân Nguyệt, khoảng thời gian này không có tin tức của ngươi, đi dạo ở đâu vậy?
Dù gì là người quen, đã đánh mấy trận, tình cảm tạm được.
Có nhiều người quen đến bây giờ đều không có tung tích, cũng không tin tức, không biết sống hay chết.
Chân Nguyệt cười:
- Ngươi trở nên càng mạnh mẽ hơn.
Lâm Phàm gật đầu:
- Ừ, mạnh lên, chênh lệch giữa hai ta hơi lớn, không thể chiến đấu thoải mái như lúc trước.
Chân Nguyệt thuận miệng nói vậy thôi, nhưng nghe lời của Lâm Phàm thì gã đen mặt.
Chân Nhất chu môi dỗi nói:
- Sư phụ của ta rất mạnh!
Nó không thích người khác nói sư phụ của mình yếu.
Hai tay Lâm Phàm nhéo mặt Chân Nhất, cười hỏi:
- Ôi chao, đây là đồ đệ mà ngươi thu nhận hả, lên ký rồi, mặt tròn vo, rất có tướng phụ tử với ngươi. Bé mập, chơi đao vui không? Muốn chơi nắm tay với ta không?
Chân Nhất tức giận trừng Lâm Phàm, chỉ có thể mặc cho đối phương nhéo mặt mình, không cách nào đánh trả.
- Đừng nhéo mặt của ta, đồ bại hoại!
Lâm Phàm xoa mặt Chân Nhất, cười nói:
- Bé mập, ta không phải bại hoại, ta là trứng tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận