Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1015: Chơi đao đều là đầu óc không thông minh

Chân Nhất bị đùa giỡn liền trốn ra sau, nhưng mắt to tròn biểu lộ ý người trước mắt không phải người tốt.
Lâm Phàm rút tay về, hỏi:
- Chân Nguyệt, ngươi tìm đến ta có chuyện gì?
Chân Nguyệt là người sĩ diện, không có việc tuyệt đối sẽ không tìm đến mình.
Hay Chân Nguyệt muốn tái chiến với mình?
Nếu là lúc trước có lẽ Lâm Phàm sẽ có chút hứng thú, còn bây giờ thì không.
Đối phương quá yếu, hắn chán đến nỗi không muốn ra tay.
Tu vi của Chân Nguyệt vẫn chỉ là Đạo cảnh, hắn rất sợ một đấm đánh nát đối phương.
Chân Nguyệt nói:
- Có người nói thực lực của ngươi rất mạnh, ta không tin nên đến xem.
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Lời này nói không sai, thực lực của ta đúng là rất mạnh, ngươi nên tin tưởng.
Chân Nguyệt xem như nhân tài, người hắn quen miễn có thể sống đến bây giờ trên cơ bản tất cả đều là nhân tài.
Phương xa.
Đằng Đế nhìn chăm chú tình hình bên Viêm Hoa tông, nếu y là Chân Nguyệt thì tuyệt đối sẽ không đến.
Bởi vì đây là tự rước lấy nhục, còn không bằng chờ sau này thực lực tăng lên rồi tìm đối phương tâm sự.
Lâm Phàm hỏi:
- À phải rồi, ngươi luyện đao đạo sao rồi? Chơi tốt chứ hả?
Chân Nguyệt có chút tức giận, cái gì gọi là chơi tốt không? Gã tu luyện đạo thành tâm thành ý.
Chân Nguyệt hỏi ngược lại:
- Tạm được, còn nắm tay của ngươi chắc chơi cũng ổn?
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Tàm tạm, khá thuận tay.
Chân Nguyệt bước ra một bước, tinh khí thần khác hẳn lúc trước, đao ý mịt mờ bao phủ toàn thân gã, không như lúc trước lộ mũi nhọn, trở nên sâu thẳm, cảm giác trở lại nguyên trạng.
- Lâm Phàm, lần này ta đến không có ý gì muốn tái chiến với ngươi. Ta có một đao, ngươi có thể đón đỡ được không?
Chân Nguyệt toát ra đao ý dạt dào, uy thế cường đại, đệ tử xung quanh sợ hãi giật mình.
Các đệ tử đứng vây xem đều lùi xa, tuy uy thế kia không tổn thương bọn họ nhưng áp lực mạnh mẽ bao phủ trong lòng họ.
Đằng Đế ở phía xa kinh thán:
- Quả nhiên là kinh tài tuyệt diễm, có thể tu luyện đao ý đến trình độ này khi ở trong vực ngoại giới, dù là tổ của Đao giới cũng không đánh lại.
Đằng Đế cảm nhận hiểu biết đao đạo trong đao ý của Chân Nguyệt.
Người khác tu luyện đều là công pháp, nhưng loại người này tu luyện là bản thân hiểu đao đạo.
Có thể đi bao xa trên con đường này phải xem ngộ tính và ý chí của bản thân.
Chân Nguyệt là người có ngộ tính đao đạo mạnh nhất trong những người Đằng Đế đã gặp.
Nếu cho Chân Nguyệt lên thượng giới thì sẽ một bước lên trời, không ai có thể ngăn cản.
- Đừng đùa.
Lâm Phàm thật lòng không muốn đánh nhau với Chân Nguyệt, hoàn toàn là đang khi dễ người.
Thực lực cách xa quá lớn, đã không giống trước kia.
Chân Nguyệt nghiêm túc hỏi:
- Ngươi sợ?
Gã lộ mũi nhọn, đao ý mãnh liệt quấn quanh trên người hình thành gió lốc cỡ nhỏ.
Tuy uy thế không lớn nhưng lực lượng ẩn chứa trong đó rất khủng bố.
Lâm Phàm tiến lên, giơ tay vỗ vai Chân Nguyệt.
Chân Nguyệt sửng sốt, đối phương có ý gì? Vươn tay qua là vì không biết trong đao ý này thứ gì đến gần sẽ bị đao ý khủng bố cắt vụn sao?
Cảnh tượng tiếp theo khiến Chân Nguyệt ức chế, hoặc nên nói là không biết nên nói cái gì.
- Đừng đùa, ngươi lại muốn thua?
Lâm Phàm vỗ vai Chân Nguyệt, đao ý quấn quanh gã thoáng chốc tan biến như chưa từng xuất hiện.
- Không thể nào!
Chân Nguyệt hóa đá, con ngươi co rút, gã không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế.
Chân Nguyệt nhìn Lâm Phàm chằm chằm:
- Ngươi làm cách nào?
- Không phải làm cách nào mà vì lực lượng của ngươi quá yếu, cách biệt giữa ta và ngươi đã rất lớn, không như trước kia. Ngươi có thể tìm kiếm theo đuổi mới, đừng nhìn chằm chằm vào ta, nếu không thì ta sẽ trở thành ám ảnh trong lòng ngươi, khiến ngươi mãi mãi cũng không cách nào vượt qua
Lâm Phàm cảm giác Chân Nguyệt đã nhập ma, cứ lấy hắn làm mục tiêu, hành động này không sáng suốt chút nào.
Có lẽ Chân Nguyệt không hiểu hắn bây giờ mạnh đến mức nào.
Kẻ sĩ không gặp ba ngày đã khác xưa.
Nhưng khiến người sợ hãi là đây cũng không phải ba ngày mà cực kỳ lâu rồi.
Chân Nguyệt như trái bóng xì hơi, tinh khí thần lên đỉnh cao nhất thoáng chốc trở lại như cũ, thậm chí yếu ớt hơn lúc trước nhiều.
Khi khí thế lên đến đỉnh bị người dễ như trở bàn tay trấn áp, khiến người khó chấp nhận biết bao.
Nếu có thể chống cự chút xíu thôi cũng sẽ không tuyệt vọng như vậy.
Thật sự không có sức chống cự.
- Thì ra chênh lệch giữa chúng ta đã lớn như vậy.
Chân Nguyệt đã hiểu thấu, người kia không lừa gã, đúng là cách biệt to lớn.
Cú vỗ vai vừa rồi bộc phát ra lực lượng cực kỳ khủng bố.
Chân Nguyệt tu luyện đao đạo chí cường nháy mắt vỡ vụn, tan thành mây khói.
Lâm Phàm an ủi:
- Hơi lớn thật, ngươi cũng không cần quá bi thương, người nên biết đủ mới thấy vui. Tu vi của ngươi bây giờ dù là tổ của một số giới cũng không đánh lại ngươi.
Hắn không biết nói gì hơn, người với người không thể so sánh, nếu so sẽ chết người.
Đằng Đế ở phía xa nhìn rõ mọi thứ.
Y rất vui mừng, xem ra Chân Nguyệt sẽ cam lòng đi thượng giới, có thêm một người là thêm một phần sức mạnh.
Không biết Vạn Quật lão tổ và Ma Tổ bàn bạc sao rồi.
Muốn Ma Tổ giúp đi thượng giới là bảo hổ lột da, rất là nguy hiểm.
Thả Ma Tổ ra không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng nếu không đi thượng giới thì vực ngoại giới không có một tia hy vọng.
Hy sinh bản thân cho tập thể, cứu vớt vực ngoại giới, tất cả là đáng giá.
Các đệ tử xung quanh nghe lời sư huynh nói thì câm nín, sư huynh, an ủi người không thể nói như vậy.
Chân Nguyệt mặt không biểu tình, nhưng trong lòng điên cuồng bất đắc dĩ, hố chết người, làm người ta quá đau lòng.
Tên này quả nhiên không thay đổi, vẫn như trước kia.
Dù vậy gã sẽ không thay đổi mục tiêu.
Kiếp này Chân Nguyệt quyết đánh bại đối phương, có lẽ hy vọng duy nhất là đi thượng giới.
Chân Nguyệt nhìn về phía Chân Nhất, đây là đứa bé gã gặp lúc bị thương, chớp mắt đã qua lâu như vậy, tình cảm giữa hai người sâu đậm.
Chân Nhất nghi hoặc hỏi:
- Sao vậy lão sư?
Chân Nhất thấy ánh mắt lão sư nhìn mình hơi lạ, có lưu luyến, dứt khoát.
Chân Nguyệt sờ đầu Chân Nhất:
- Chân Nhất, có lẽ sư đồ chúng ta sẽ chia tay một thời gian, nếu như tương lai lão sư còn sống nhất định trở về tìm ngươi.
Chân Nhất nghe câu này thì không nhịn được khóc lớn lên, nắm lấy bàn tay Chân Nguyệt:
- Lão sư, đồ nhi không muốn rời xa lão sư! Đồ nhi không muốn xa lão sư!
Chân Nguyệt cũng không nỡ nhưng gã không có cách nào:
- Chân Nhất nghe lời, lão sư phải đi con đường chưa biết, không biết nguy hiểm thế nào, ngươi theo bên người thì lão sư không bảo vệ ngươi được, lão sư không hy vọng ngươi bị tổn thương.
Chân Nhất lắc đầu, rơi lệ như mưa:
- Không, Chân Nhất không sợ nguy hiểm!
Lâm Phàm ngơ ngác, đang yên lành tự dưng xảy ra chuyện gì vậy.
Nhìn đứa bé đáng yêu này xem, chớp mắt đã khóc đến tội, khiến người ta đau lòng.
Lâm Phàm hỏi:
- Chân Nguyệt, ngươi đừng nói là bị người lừa nhé? Thời nay có nhiều kẻ lừa đảo, phải cẩn thận.
Lâm Phàm suy nghĩ ẩn ý trong lời nói của Chân Nguyệt, vực ngoại giới ở chỗ này, gã có thể đi đâu?
Nói về nguy hiểm thì chỉ có một chỗ, là thượng giới.
Chân Nguyệt lắc đầu:
- Lâm phong chủ, kính nhờ ngươi một việc, hy vọng có thể cho đồ nhi của ta ở đây, ta nhất định sẽ trở lại đón hắn.
Chân Nhất khóc nói:
- Lão sư, đồ nhi không ở đây, đồ nhi muốn đi với lão sư! Chân Nhất cho đến nay chỉ có một mình, không có phụ mẫu, không có người thân, là lão sư thu nhận Chân Nhất, cho Chân Nhất có nhà. Dù lão sư gặp nguy hiểm thì Chân Nhất thà chết bên cạnh lão sư chứ không đi đâu!
Chân Nguyệt rũ mi mắt xuống, trong đôi mắt lạnh lùng ướt lệ, nhưng rất nhanh tan biến.
Chân Nguyệt nghiêm túc nói:
- Chân Nhất, nghe lời, đừng để lão sư giận.
Chân Nguyệt muốn đi thượng giới, theo đuổi cảnh giới mạnh hơn, ở nơi đó sẽ gặp nguy hiểm cực lớn, một mình gã cũng chín chết một sống, mang theo Chân Nhất tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện.
Con đường này không dễ đi, Chân Nguyệt thà mình gặp chuyện chết ở đó cũng không muốn Chân Nhất theo bên mình.
Ít ra gã chết rồi còn để lại ngọn lửa tại đây.
Một số đệ tử nữ ở gần thấy cảnh này thì suýt khóc, cảm động quá.
Đứa bé đáng yêu biết bao, lúc đầu không chỗ nương tựa, thật vất vả có một lão sư nhưng sắp chia ly, cảnh này khiến người khó chịu.
Lâm Phàm lên tiếng:
- Chân Nguyệt, ngươi khiến ta hơi thất vọng.
Chân Nguyệt nhìn Lâm Phàm, hoang mang:
- A? Ngươi nói cái gì?
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Ta nói ngươi khiến ta hơi thất vọng. Vốn nghĩ ngươi rất có tiềm lực, dù bây giờ không đánh lại ta nhưng tương lai có thể đấu vài chiêu, đáng tiếc ngươi làm một việc khiến ta không ôm hy vọng nào với ngươi nữa.
Chân Nguyệt khó thể chấp nhận:
- Ngươi có ý gì?
Gã làm như vậy vì cái gì? Vì muốn trở nên càng mạnh mẽ hơn, vực ngoại giới không có hy vọng, đi thượng giới tìm hy vọng chẳng lẽ là sai?
Lâm Phàm lạnh nhạt nói hỏi, dường như nhìn thấu tất cả:
- Ngươi bị một số người dụ dỗ đi thượng giới đúng không?
Chân Nguyệt ngây người, sau đó gật đầu:
- Ừ, vực ngoại giới không có hy vọng thăng cấp, phải đi thượng giới mới có thể truy tìm lực lượng cường đại hơn.
Lâm Phàm nhìn Chân Nhất khóc xé ruột xé gan, cảm giác mình cần làm chút chuyện. Bạn nhỏ đáng yêu biết bao, sao có thể rời xa lão sư.
- Chân Nguyệt, ta không muốn nói nhưng dù ngươi đi thượng giới cũng mãi mãi cũng sẽ không vượt qua ta, bởi vì từ vừa mới bắt đầu ngươi đã đi lầm đường, hoặc nên nói ngươi đi con đường đã có người đi trước. Bọn họ nằm trong lòng đất, chết rồi, cho nên kết quả của ngươi đã có thể đoán trước, đi không xa.
Lâm Phàm vận động đầu óc, vào lúc này phải khiến não nhanh nhẹn hơn mới lừa dối Chân Nguyệt được.
Đồ đệ tốt biết bao.
Giữa tu vi và đồ đệ đáng yêu, người có chút thưởng thức chắc chắn sẽ chọn đồ đệ, tu vi gì đó ném sang góc đi.
Lâm Phàm nghe nói chơi đao đều là đầu óc khác người, dễ bị dụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận