Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1016: Đồ nhi, vi sư khó chịu

Đằng Đế luôn ở phương xa nhìn chăm chú tình huống nơi này.
Nghe những lời này thì y tỏ ra bất mãn, tên kia nói cái quỷ gì?
Cái gì gọi là đừng bị người lừa gạt, làm như y là kẻ lừa đảo vậy.
Đây vốn là tìm con đường cho tương lai, sáng tạo cơ hội cho vực ngoại giới, nay bị người ta nhục nhã làm Đằng Đế không nhịn được.
Nhưng Đằng Đế không ra mặt, chờ xem tên này có thể nói ra đạo lý bậy bạ gì.
Chân Nguyệt nhìn Lâm Phàm:
- Ngươi nói những lời này là muốn biểu minh cái gì?
Gã có ý nghĩ khác, nhưng rất nhanh ném ra sau đầu, không thể nào, toàn là nói bậy bạ.
Lâm Phàm hỏi:
Ngươi biết tại sao ta cường đại vậy không?
Hắn là người điệu thấp, không bao giờ cố ý khoe khoang lực lượng của mình, nhưng vì khiến cừu non lạc đường tìm về đường ngay nên phải cho đối phương biết tại sao hắn mạnh như vậy.
Các đệ tử đều tò mò.
Bọn họ lần đầu tiên nghe sư huynh nói tại sao mình cường đại như thế, trong lòng bọn họ cũng rất tò mò, rất muốn biết bởi vì sao.
Đằng Đế cũng lặng lẽ nghe.
Kẻ quái dị nhất vực ngoại giới là Lâm Phàm của Viêm Hoa tông, thực lực quá mạnh, vượt giới hạn đỉnh cao vực ngoại giới, không biết hắn thăng cấp kiểu gì.
Chân Nguyệt hỏi:
- Tại sao?
Gã có chút không cam lòng.
Vốn cho rằng mình tiến bộ rất nhanh, nào ngờ Lâm Phàm lên mau còn hơn mình, không thể so sánh.
Nguyên nhân do đâu? Thật khiến người không nghĩ ra.
Lâm Phàm tự tin cười nói:
- Rất đơn giản, bởi vì ta đi con đường của mình, một con đường chưa có người đi qua.
Chân Nguyệt ngây người, nhíu mày hoang mang:
- A?
Lâm Phàm hỏi:
- Ngươi tu luyện đao đạo, nói thật ra có phải là con đường chính ngươi đi hay chỉ đi theo đường người khác trải sẵn? Nếu đúng vậy thì ngươi khó có phát triển rộng, đừng trách vực ngoại giới không cho cơ hội, chỉ có thể trách mình đi đường quá đơn giản.
Lâm Phàm nhìn hư không, sắc mặt dần biến đổi, có cảm ngộ kinh người.
Lâm Phàm nhìn Chân Nguyệt, nói:
- Ngươi nhìn bầu trời này, ai đều biết đi thế nào cũng chỉ có thể vòng quanh bốn phương hướng, nhưng chưa từng có người nghĩ lên trời, vì không có ai sáng tạo ra con đường này, bọn họ chỉ có thể bước lên con đường người ta đi trước. Nói đến đây ngươi đã hiểu chưa?
Câu nói này hoàn toàn là nhắm mắt nói bậy, tin thì cứ tin, không tin thì hắn đành chịu, chỉ có thể nói đầu óc của đối phương bình thường, biết hắn đang khoác lác.
Chân Nguyệt chìm trong suy tư, hình như hiểu điều gì.
- Đi con đường không ai đi.
Như Lâm Phàm nói, gã luôn đi con đường của người xưa, gã từng có cơ hội sáng tạo con đường mới, nhưng không biết phía trước thế nào, không có đường đi nên gã dần quên nó, đi đường cũ.
Giờ ngẫm lại hình như đã bỏ qua cái gì.
Chân Nguyệt phản ứng lại:
- Không đúng, vực ngoại giới đỉnh cao nhất chỉ có Đạo cảnh, đã không có con đường phía trước, ngươi sai rồi!
Lâm Phàm bó tay, tên này cũng không ngốc.
Nếu là người bình thường chắc chắn sẽ dao động, vì lời này có lý, sao Chân Nguyệt phản ứng lại nhanh vậy, không ngốc chút nào.
Các đệ tử Viêm Hoa tông thì như nghe thiên thư.
Phương xa.
- Nói hơi có lý.
Đằng Đế đột nhiên cảm giác tên này nói rất có lý.
Đằng Đế trầm tư:
- Đi con đường chưa ai đi, mở ra con đường mới, đánh phá bình chướng vực ngoại giới, hình như chưa ai thử qua.
Đằng Đế có kinh nghiệm phong phú hơn bất cứ ai.
Hệ thống tu luyện của vực ngoại giới hiện nay được truyền thừa từ xưa thật xưa.
Mặc kệ là kẻ mạnh cỡ nào đều dựa theo hệ thống tu vi truyền từ viễn cổ xuống, tu luyện theo bước có sẵn, không đi con đường khác người.
Có lẽ có người đi qua.
Nhưng con đường này chắc chắn khó đi, có lẽ đều ngã ở trên đường.
Nghĩ tới đây Đằng Đế hơi đờ đẫn, rơi vào vòng tuần hoàn.
Đằng Đế đang suy nghĩ lời Lâm Phàm nói rất có lý.
Lâm Phàm thấy Chân Nguyệt không bị dao động thì hơi thất vọng, nhưng hắn không bỏ cuộc.
- Chân Nguyệt, ngươi nói không thể nào vậy chứ ta thì sao? Ta đã vượt qua Đạo cảnh đỉnh, phá vỡ bình chướng vực ngoại giới. Không đùa giỡn với ngươi, ta đi một con đường khác, biết lực lượng không? Con đường này là đường lực lượng.
Lâm Phàm không tin không lừa được đối phương.
Chân Nhất kéo tay Chân Nguyệt nói:
- Sư phụ, Lâm thúc thúc nói rất đúng, chắc vì con đường có vấn đề, chúng ta có thể đổi đường khác.
Chân Nhất thay đổi xưng hô Lâm Phàm, trước kia là bại hoại, hiện tại là thúc thúc.
Con nít luôn thực dụng.
Chân Nguyệt lắc đầu, không tin lời của Lâm Phàm:
- Không thể nào!
- Có gì không thể, nói cho ngươi biết, sự thật đang đứng trước mặt.
Lâm Phàm phải làm Chân Nguyệt thay đổi quan điểm, đừng gửi lại con nít quậy ở tông môn, hơn nữa nó yêu mến lão sư nhiều như thế.
Thấy đứa nhóc này Lâm Phàm như thấy bản thân, nếu lão sư chết thì hắn sẽ đau lòng biết bao, con người thì nên vui vẻ bên nhau, suy nghĩ nhiều làm gì.
Lâm Phàm hỏi:
- Chân Nguyệt, ngươi có biết thế gian chia ra hai loại người?
Chân Nguyệt không trả lời, đang nghe đáp án, muốn biết đối phương rốt cuộc sẽ nói cái gì.
- Một loại là nhân vật chính, còn có một loại là vai phụ, đương nhiên còn một loại người đặc biệt nữa, rõ ràng là vai phụ nhưng có trái tim làm nhân vật chính, ngươi hiểu ý của ta không?
Lâm Phàm nói lời này hơi tổn thương người.
Chân Nguyệt nhìn chằm chằm Lâm Phàm, tên này đang nói gã là vai phụ, còn là vai phụ có trái tim làm nhân vật chính?
- Ngươi đừng trầm mặc, lời này tuy có chút tổn thương người nhưng sự thật là vậy. Ta hiểu lòng muốn mạnh lên của ngươi, nhưng muốn vượt qua ta là tuyệt đối không thể nào, hy vọng ngươi có thể buông đi. Đôi lúc người bên cạnh quan trọng hơn những thứ khác, hiểu không?
Lâm Phàm hy vọng Chân Nguyệt sẽ hiểu, đừng sống khốn khổ như vậy, vui vẻ bên đồ đệ không tốt sao?
Nên như vậy, chứ thành công tìm đường chết thì không kịp hối hận.
Các đệ tử xung quanh nghẹt thở.
- Sư huynh nói đau quá, tổn thương người nặng nề.
- Ài, nói thật thì mích lòng mà, đây cũng là đặc điểm của sư huynh chúng ta.
- May mắn chúng ta biết thân biết phận, biết mình là vai phụ, cho nên sống rất vui vẻ, hơn nữa cảm giác được người che chở rất thoải mái.
- Ừ ừ.
Các đệ tử nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
Chân Nguyệt ráng nhịn:
- Lâm phong chủ, ngươi nói chuyện hơi quá đáng.
Quá đáng, tên này thổi mình lên cao, biếm người khác không đáng một đồng.
Lâm Phàm hỏi:
- Đây không phải quá đáng mà là lời thật. Chân Nguyệt, ngươi đã lạc lối, hỏi ngươi câu cuối. Giữa đao đạo chí cao vô thượng và đồ đệ đáng yêu của ngươi chỉ có thể chọn một thì ngươi chọn bên nào?
Câu hỏi khó, như câu mẫu thân và thê tử cùng rơi xuống sông.
Chân Nguyệt theo đuổi đao đạo đã đến mức độ kinh khủng, rất khó khuyên gã dứt bỏ.
Nghe câu hỏi, Chân Nguyệt sửng sốt, gã do dự không biết trả lời như thế nào.
Nếu là lúc trước Chân Nguyệt sẽ không chút do dự lựa chọn đao đạo.
Nhưng bây giờ bây giờ gã không biết lựa chọn như thế nào.
Chân Nguyệt trả lời:
- Ta chọn cả hai, sẽ không xảy ra tình huống hai chọn một.
Lâm Phàm hỏi:
- Tốt lắm, câu hỏi này hơi không đúng, đổi cái khác. Nếu tương lai kẻ địch bắt đồ đệ của ngươi, buộc ngươi thề vĩnh viễn không cho phép bước vào đao đạo, nếu như ngươi không đồng ý sẽ lấy mạng đồ đệ của ngươi thì ngươi lựa chọn thế nào?
Đằng Đế ở phía xa ngây người, câu hỏi hơi lắt léo, hắn muốn làm gì?
Chân Nguyệt nhìn chằm chằm Chân Nhất, rất muốn nói: Đồ nhi, vi sư khó chịu.
Bảo gã trả lời thế nào?
Chân Nguyệt hỏi ngược lại Lâm Phàm:
- Ngươi hỏi người khác thì giỏi nhưng ta hỏi ngươi, nếu đệ tử tông môn của ngươi bị . . .
Gã chưa nói hết câu đã xoe tròn mắt.
Lâm Phàm giơ tay, giành nói trước:
- Nếu như sau này đệ tử tông ta bị người bắt, yêu cầu ta tự sát, ta thề với trời tuyệt đối sẽ không chút do dự tự sát, từ bỏ bản thân, bảo hộ các sư đệ, sư muội, nếu nói dối sẽ hóa thành tro tàn.
Chân Nguyệt thộn mặt ra, trả lời dứt khoát thế, còn thề nữa, chơi thật.
Các đệ tử Viêm Hoa tông không nhịn được khóc thành tiếng.
- Oa!
- Sư huynh tự sát vì chúng ta, quá cảm động!
- Hu hu hu.
Các đệ tử khóc kêu.
Bọn họ không ngờ mình quan trọng với sư huynh như vậy.
Lâm Phàm giơ tay đè không khí ra hiệu các đệ tử bình tĩnh lại, đừng kích động quá:
- Các sư đệ, sư muội, bình tĩnh lại, đừng kích động. Sư huynh vì các ngươi dù phải tự sát cũng tuyệt đối không chút do dự, các ngươi đều là người quan trọng nhất trong lòng sư huynh.
- Chúng ta không bình tĩnh được, sư huynh vì chúng ta mà làm đến mức đó, chúng ta quá cảm động, sống là người của sư huynh, chết là quỷ của sư huynh, đời này liền không hối hận trở thành sư đệ của sư huynh!
Các đệ tử cảm động khóc ướt mặt.
Không cảm động được sao?
Bọn họ muốn hỏi trên đời có tông môn nào có sư huynh như vậy không?
Được làm sư đệ, sư muội của sư huynh là phúc đời trước tu ra.
Lâm Phàm có chút nhức đầu, không ngờ tùy tiện hỏi một câu đã khiến các sư đệ, sư muội cảm động đến vậy, làm hắn cảm thán.
Lâm Phàm nhìn Chân Nguyệt:
- Sao? Ngươi sẽ lựa chọn thế nào?
Chân Nguyệt nhìn xem Lâm Phàm, không nói gì, trầm mặc hồi lâu, gã nhìn Chân Nhất, chậm rãi nói:
- Ta . . .
Chân Nhất giành trước la lên:
- Ta sẽ không để cho lão sư khó xử, không thể tiếp tục theo đuổi đao đạo sẽ khiến lão sư rất khó chịu, ta thà tự sát, để lão sư báo thù cho ta!
Nó nhìn Chân Nguyệt:
- Lão sư, nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy xin đừng quên đồ nhi.
Các sư muội cảm tính nghe câu này thì bật khóc:
- Hic hic . . .
Lâm Phàm bước ra một bước, giang hai tay chộp Chân Nguyệt:
- Chân Nguyệt, ngươi tìm được một đồ đệ tốt, nhưng ngươi không phải sư phụ tốt. Để ta xem ngươi theo đuổi đao đạo cuối cùng thành bộ dạng gì.
Lâm Phàm một chưởng đè Chân Nguyệt lún xuống đất, mặc niệm:
- Luân hồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận