Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1017: Ta không mấy hứng thú với chơi đao

Lâu rồi Lâm Phàm không sử dụng luân hồi, hơi ngượng tay.
Không khuyên được, chỉ có thể dùng luân hồi để Chân Nguyệt nhìn thấu bản chất, từ đó quay đầu là bờ.
Nhìn xem bé mập đáng yêu này hy vọng ở bên lão sư tha thiết cỡ nào, hắn sẽ giúp người hoàn thành nguyện vọng.
Lâm Phàm lơ lửng bên trên thế giới xám xịt.
Nơi này là luân hồi, còn chưa xây dựng.
Lâm Phàm suy tư nên xây dựng luân hồi thế nào mới hữu dụng với Chân Nguyệt.
Thật lâu sau, Lâm Phàm có ý tưởng.
Pháp tắc thành hình.
Hắn giơ tay, giống như Thượng Đế tạo dựng một phương thế giới.
Đây là thế giới lấy đao làm chủ, cũng là thế giới cực kỳ bệnh trạng.
Trong một tòa nhà cổ, một nam nhân trung niên cụt hai tay đôi mắt đỏ rực, lo âu chờ đợi.
- Phải là nam!
Một tiếng khóc to phá vỡ yên tĩnh:
- Oa!
Nam nhân cụt hai tay cười lớn:
- Ha ha ha ha ha ha!
Rốt cuộc có nam hài, vậy là con đường của gã đã có người nhận.
Gã nhanh chóng tiến vào phòng sinh, trên giường nằm một vị phu nhân sắc mặt trắng bệch, nhưng trên mặt tươi cười, từ ái nhìn hài nhi bên cạnh.
Nam nhân lại gần muốn ôm hài nhi, nhưng vì cụt hai tay nên chỉ có thể ngồi cạnh giường, vươn hai chân kẹp hài nhi giơ lên cao.
- Nhi tử của ta, sau này tên của ngươi là Chân Nguyệt, kế thừa hắc đao của phụ thân vĩ đại của ngươi, trở thành Đao Thánh mạnh nhất trên thế giới đi!
- Oa!
Bởi vì thật lâu không rửa chân, hương vị hơi nặng, Chân Nguyệt mới ra đời sùi bọt mép xỉu.
Mười năm sau.
Chân Nguyệt đã trở thành tiểu đại nhân, cầm đao đen vất vả tu luyện.
Chân Nguyệt làm theo ý của phụ thân, phải trở thành Đao Thánh mạnh nhất, đứng trên đỉnh cõi đời.
Mười năm sau là đại hội chơi đao thế gian, khi đó tất cả người chơi đao sẽ xuất hiện trên sân khấu, giành được hạng nhất là sẽ trở thành người mạnh nhất.
- Ta là mạnh nhất!
Chân Nguyệt sắc mặt lạnh lùng, trong mắt lấp lóe tia sáng lạnh, móc một môn đao pháp ra khỏi ngực.
‘Đao pháp mạnh nhất tuyệt tình tuyệt nghĩa chém chết tất cả mọi người‘.
Tên của đao pháp này rất dài, Chân Nguyệt biết tên càng dài càng đại biểu đao pháp lợi hại. Theo như Chân Nguyệt biết thì chưa thấy đao pháp nào tên dài hơn đao pháp trong tay gã.
Môn đao pháp này là Chân Nguyệt vô tình lấy được, gã không nói cho ai, một mình tu luyện.
Phụ thân cụt tay lại gần hỏi:
- Nhi tử, tu luyện ra sao rồi?
Chân Nguyệt nhẹ gật đầu, không nói gì, giấu đao pháp đi.
Chân Nguyệt nhớ nội dung trang thứ nhất của đao pháp.
Chặt đứt tất cả liên kết với bản thân.
Nên khi Chân Nguyệt nhìn phụ thân cục tay của mình thì trong mắt đã có sát ý.
- Mạnh lên, muốn trở nên càng mạnh mẽ hơn thì phải vứt bỏ hết thảy, không người có thể ngăn cản ta!
Một tháng sau.
Trong phòng.
Máu chảy thành sông.
Xác chết khắp nơi, bộ dạng chết rất thảm, đều là một đao mất mạng.
Một thiếu niên cầm đao đen đứng trong vũng máu, máu tươi chảy dọc theo lưỡi đao nhỏ xuống đất.
Chân Nguyệt cúi đầu nói:
- Tuyệt tình tuyệt nghĩa, chặt đứt hết thảy là đao đạo mạnh nhất.
Chân Nguyệt chém chết phụ mẫu, thậm chí giết sạch người liên quan mình vì cắt đứt mọi thứ, đi lên con đường đao không ai ngăn được.
- Khụ khụ!
Cách đó không xa, có một xác chết nằm trong vũng máu, nửa người suýt đứt lìa nhưng còn một hơi thở.
Đó là phụ thân của Chân Nguyệt, đối mặt cảnh này gã không giận chút nào, ngược lại rất là vui mừng.
- Chân nhi, ngươi khiến vi phụ rất vui, rất mừng. Tiếp tục, cứ tiếp tục đi như vậy, ngươi nhất định sẽ trở thành Đao Thánh mạnh nhất thế gian, đừng đi theo con đường xưa của vi phụ.
Gã nói xong tắt thở, chết thẳng cẳng.
Lại qua mười năm.
Chân Nguyệt tập trung tinh thần, ai liên quan đến gã đều bị giết.
Chân Nguyệt chém từ phương bắc sang nam, từ nam đến tây, từ tây qua đông.
Một đường chém chết, chém kinh thiên động địa, đao đen gia truyền bị chém cong vài lần, nếu gã không gặp đại tượng sư rèn lại đao đen chắc phải đổi đao vài lần.
- Quả nhiên, đao đạo là phải tập trung không phân tâm, tuyệt tình tuyệt nghĩa, ta đi con đường này mới thật sự là đao đạo.
Những người bị chém chết trên đường đi khiến Chân Nguyệt quá thất vọng.
Người thân, người nhà khỉ gì.
Còn có người buồn cười hơn, nhìn thấy môn nhân bị Chân Nguyệt chém chết thì ném đao không đánh nữa, cam nguyện trở thành phế nhân.
Chân Nguyệt tỏ vẻ khinh thường, một nhát đao chém hết.
Trận chiến đỉnh cao.
Đao Thánh được công nhận mạnh nhất thế gian bị Chân Nguyệt chém chết dưới đao.
Chân Nguyệt đứng trên đỉnh núi, ngửa mặt lên trời cười to, siêu hưng phấn nói:
- Ha ha ha ha, ta là mạnh nhất, ta là Đao Thánh, ta đi hai mươi năm rốt cuộc đi đến bước này!
Người mạnh nhất vốn bị chém chết vẫn còn hơi thở:
- Ngươi không xứng là Đao Thánh.
Chân Nguyệt nhìn lại, cười lạnh:
- Ngươi được công nhận mạnh nhất, ta chém chết ngươi thì đương nhiên là Đao Thánh mạnh nhất, ngươi không phục cũng vô dụng.
- Mạnh nhất? Sao ta mạnh nhất được, Du Du sơn có người mạnh nhất, ngay từ đầu ngươi đã đi nhầm. Ta hiểu tại sao mười tám năm trước vị kia ở Du Du sơn nói lời như thế, trước kia không hiểu, giờ đã rõ. Điên cuồng theo đuổi đao đạo đại biểu cho si mê đao đạo, nhưng chưa chắc đao đạo thích ngươi si mê. Người trẻ tuổi, chơi đao không phải như vậy, ha ha ha ha ha ha!
Nói xong người từng mạnh nhất thế giới tắt thở.
- Xì, ngu ngốc, Du Du sơn? Ta đi xem ai có khả năng này.
Mười năm sau.
Chân Nguyệt bỏ ra mười năm tìm kiếm Du Du sơn.
Mười năm qua Chân Nguyệt càng si mê đao đạo, thậm chí có thể từ bỏ sinh mệnh, từ bỏ hết thảy tôn nghiêm, cảm giác chính mình là đao, đao là mình.
- Du Du sơn.
Chân Nguyệt nhìn dãy núi liên miên, trăm hoa đua nở, lòng rực cháy ngọn lửa, nhấc chân bước vào trong đó.
Mục đích Chân Nguyệt đến đây rất đơn giản, chém chết cái gọi là mạnh nhất, vinh dự giành lấy danh hiệu Đao Thánh.
Một chỗ sơn cốc.
Một nam nhân trung niên mang theo con khỉ nướng đồ ăn, uống rượu, cuộc sống vui vẻ.
Nam nhân trung niên vươn tay hướng giá nướng chộp một nắm to thịt nhét vào miệng:
- Con khỉ, ngươi ăn ít một chút, ngươi ăn nhiều như vậy thì ta ăn cái gì?
- Khẹc khẹc!
Con khỉ phản đối, ôm Hầu Nhi tửu vào ngực không cho đối phương.
Rắc!
Tiếng nhánh cây bị giẫm nát.
Chân Nguyệt bước tới:
- Ngươi là Đao Thánh trốn trong Du Du Sơn? Hóa ra không có gì lạ.
Chân Nguyệt đi khắp núi chỉ thấy người này, hiển nhiên là người gã muốn tìm.
Nam nhân trung niên miệng đầy dầu mỡ, cười nhìn về phía Chân Nguyệt:
- Đúng vậy! Ta là Đao Thánh ẩn trong Du Du Sơn, đúng là không có gì đặc biệt.
Chân Nguyệt nhíu mày, rất thất vọng:
- Tốt lắm, đánh với ta, để ta chém chết ngươi.
Nam nhân trung niên cười tươi, không để bụng:
- Chờ một chút, ngươi có nhầm không? Ta không chiến đấu với người, ta không hứng thú chơi đao. Hôm nay ta phải cùng đồng bạn ăn đồ nướng, không thời gian chơi đao, hay ngươi ăn chút gì đi? Hương vị không tệ.
Chân Nguyệt lạnh lùng nói:
- Cái này không theo ý ngươi.
Gã không đợi đối phương đồng ý đã giơ đao xông lên.
Chân Nguyệt đã thấy kết quả là một người một khỉ bị gã chém ngã trong vũng máu.
Đao ý dạt dào chém về phía một người một khỉ.
- Khẹc khẹc!
Con khỉ thấy phiền, hơi ghét người này, nó cầm dao nhỏ cắt thịt kêu khẹc khẹc chém về phía Chân Nguyệt.
- A?
Chân Nguyệt không để ở trong lòng, nhưng khi va chạm với đao nhỏ thì gã mặt biến sắc.
Đao ý khủng bố ập đến, Chân Nguyệt hết hồn lùi nhanh ra sau.
Chân Nguyệt nghiêm túc nói:
- Con khỉ này có vấn đề.
Nam nhân trung niên nhìn Chân Nguyệt:
- Người trẻ tuổi, đừng nóng nảy thế. Ngươi tu luyện có vấn đề, hơn nữa ta cảm giác đao không thích ngươi, ngươi theo đuổi chỉ là mong muốn của riêng mình.
Chân Nguyệt rít gào:
- Ngươi nói nhảm!
Răng rắc!
Đao đen trong tay gã nứt rạn li ti, gã lộ vẻ mặt sợ hãi vội lùi lại, rời khỏi đây.
- Chờ đó cho ta, ta sẽ còn trở lại!
Nam nhân trung niên hét lên:
- Ngươi đừng đến, ta không hứng chơi đao, chỉ ngẫu nhiên chơi chút thôi.
Nhưng Chân Nguyệt không nghe vào trong tai.
Ba mươi năm sau.
Mỗi tháng Chân Nguyệt sẽ đến một lần, nhưng mỗi lần đều thua rất thảm.
Nam nhân trung niên không ra tay, toàn là động vật theo bên cạnh nam nhân đánh với Chân Nguyệt.
Trước kia là con khỉ, sau đó là rắn, cọp, con trăn nữa.
Kinh khủng nhất là có con rùa đen chậm chạp nhưng nó đứng lên bằng chân sau, giơ đao nhỏ khí thế hùng hổ chém tới.
Lúc đầu Chân Nguyệt tưởng sẽ dễ chém giết đối phương, đấu rồi mới phát hiện mình bị chém thương nặng.
- Tại sao? Tại sao vậy?
Chân Nguyệt nghĩ mãi mà không rõ, mình điên cuồng theo đuổi đao đạo đến trình độ khủng khiếp nhưng vì sao thua thảm vậy?
Lần này Chân Nguyệt không rút lui mà tức giận nhìn đối phương.
Chân Nguyệt quát:
- Tại sao ngươi không ra tay? Dù thua trong tay ngươi thì ta nhận thua, cho ta được thấy đao đạo mạnh nhất không được sao?
Nam nhân trung niên khó xử nói:
- Thật ra ngươi hiểu lầm, ta không hứng chơi đao, nói ra có lẽ ngươi không tin, cho tới bây giờ ta không cố gắng tu luyện đao đạo, hôm nào có cảm giác thì chơi vài đường. Ba mươi năm qua, ngươi mỗi lần tới không đúng dịp, đều là lúc ta không muốn chơi đao.
Chân Nguyệt hỏi:
- Vậy ngươi bây giờ không có hứng sao?
Nam nhân trung niên nói:
- Không có, nhưng mấy ngày trước thì có, đáng tiếc ngươi không ở.
- Ngươi . . .
Chân Nguyệt rời đi, gã sẽ không bỏ cuộc, gã mới là Đao Thánh, Đao Thánh mạnh nhất.
Lại qua hai mươi năm.
Khuôn mặt Chân Nguyệt già nua, tóc đã bạc trắng, lưng hơi còng.
Chân Nguyệt dây dưa với Du Du sơn mấy chục năm, đã già rồi, sắp không giơ đao lên nổi.
Chân Nguyệt run giọng hỏi:
- Ngươi . . . tại sao giống hệt như mấy chục năm trước.
Khuôn mặt nam nhân trung niên không thay đổi, vẫn rất trẻ trung.
- Cười một cái trẻ mười tuổi, sầu một lần trắng đầu. Mỗi ngày ta sống rất vui vẻ đương nhiên trẻ trung, ngươi bao nhiêu tuổi?
Chân Nguyệt trả lời:
- Tám mươi.
Nam nhân trung niên nói:
- A, vậy là còn trẻ lắm, ta già rồi, đã hơn một trăm bảy mươi tuổi. Này, ăn đồ nướng không? Ta làm đồ nướng hương vị rất không tệ, nhưng hôm nay ta vẫn không muốn chơi đao.
Lúc này mặt Chân Nguyệt không biểu tình đứng ngây như phỗng, dường như chìm trong suy tư.
Chân Nguyệt buông đao đen, ngửa mặt lên trời, giọt lệ rơi ra từ khóe mắt, vô cùng bi thương:
- Ha ha ha ha ha ha! Vì sao như thế này? Ta theo đuổi đao đạo cả đời, vì sao kết quả vẫn như vậy?
- Thật ra ngươi đi nhầm, đao là có linh, ngươi cứ quấn quýt lấy thì dù là ruột thịt cũng chán ghét ngươi. Ít nhất cho người ta không gian hít thở, tâm thái là quan trọng nhất. Ta vẫn giữ câu cũ, không hứng thú chơi đao.
Nam nhân trung niên nghĩ thật sự là hài tử đáng thương, tám mươi rồi mà chưa nghĩ thông, trí thông minh thấp dễ sợ.
Chân Nguyệt không nói gì thêm, quay người rời khỏi nơi này.
Một trăm năm sau.
Một chỗ trong sơn cốc.
Một người trẻ tuổi ngẫu nhiên được một đao pháp tên rất dài, cố gắng tu luyện, một đường chém người khiến mọi người nghe tin đã sợ vỡ mật.
Sau đó thanh niên đi vào sơn cốc này, muốn khiêu chiến người mạnh nhất nơi đây.
Trong sơn cốc, một nam nhân ngâm suối nước nóng, hưởng thụ cuộc sống.
Một thanh đao đen lẳng lặng đặt ở gần đó.
Người trẻ tuổi nói:
- Ta muốn chém chết ngươi.
Nam nhân đang ngâm mình nhìn đối phương:
- Người trẻ tuổi, ta đang tắm suối nước nóng, không hứng chơi đao, ngươi tìm nhầm người. Còn nữa, ta thấy đao của ngươi dường như rất mệt mỏi, hãy để nó nghỉ ngơi một chút, hưởng thụ cuộc sống.
Lâm Phàm lơ lửng trên trời chứng kiến luân hồi phát triển, ban đầu hắn còn cười nhưng sau đó hơi nghiêm túc.
- Không đúng, rõ ràng luân hồi này không có vụ Du Du sơn.
Lâm Phàm hoang mang.
Luân hồi vượt tầm kiểm soát của hắn, tự động phát triển.
Trước kia không xảy ra chuyện như vậy, sao thế này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận