Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1018: Hay ngươi thử một lần xem

Lâm Phàm trong hư không, chìm vào suy nghĩ.
Nhưng luân hồi đã kết thúc.
Không phải Chân Nguyệt chết, khi gã nói ra lời đó thì luân hồi tự động kết thúc, một sợi ý chí chậm rãi bay ra chui vào người Chân Nguyệt.
- Xem ra năng lực nhiều quá không rảnh nghiên cứu.
Lâm Phàm cảm giác có lẽ vì vậy, chứ không thì thật vô lý.
Luân hồi kết thúc.
Đối với bên ngoài mới qua trong chớp mắt.
Lâm Phàm nhấn Chân Nguyệt xuống đất sau đó kéo lên lại, vỗ bả vai của đối phương:
- Không sao chứ? Mới nãy thấy ngươi suýt ngã nên dìu ngươi.
Chân Nhất thấy đối phương định đánh lão sư té xuống đất, đang định la đừng, nhưng nghe nói vậy thì sửng sốt.
Mới nãy lão sư không vấp té, là bị đánh ngã.
Chân Nguyệt đờ đẫn, cảm giác đầu óc có chút không đúng
Chân Nhất kéo tay Chân Nguyệt, hỏi:
- Lão sư có sao không?
Chân Nguyệt phất tay, nhíu mày, luôn cảm giác ở sâu trong lòng có thay đổi, dường như trải qua cái gì, hoặc nên nói là việc gì.
Luân hồi có uy lực rất mạnh.
Từ khi Lâm Phàm được đến luân hồi thì ít khi sử dụng, chủ yếu bởi vì không cần thiết, đối với kẻ địch toàn là một đấm đánh nát, không cần luân hồi.
Hơn nữa khi đó luân hồi cũng chưa từng xuất hiện tình huống khác lạ.
Có lẽ vì thực lực của hắn mạnh lên, mở ra luân hồi hình thành thế giới tự phát triển, dần thành thế giới có pháp tắc hoàn chỉnh?
Nhưng phút cuối cái tên ở Du Du sơn nói chuyện với Chân Nguyệt hơi thổi phồng.
Nếu ở thế giới thật sự, loại cao nhân đó điểm cuối cùng là đi hướng con đường mạnh hơn.
Lâm Phàm làm người sở hữu luân hồi mà cũng cảm thấy phét lác.
Hoàn toàn là lừa dối người khác.
Không thích chơi đao, ngẫu nhiên chơi cái con khỉ.
Ngẫu nhiên chơi mà lợi hại dữ vậy?
Người ta khổ luyện mấy chục năm cũng không đuổi kịp ngươi tùy tiện đùa giỡn một chút, vậy người vất vả tu luyện phấn đấu biết đút mặt vào đâu?
Trước khi luân hồi tan vỡ Chân Nguyệt đã ngộ ra, giống như cái người ở Du Du sơn, gã trở nên rất mạnh nhưng sống tùy ý.
Tiết tấu có điểm gì là lạ.
Nhưng giờ nói gì đã muộn.
Linh hồn luân hồi đã khắc sâu vào linh hồn của Chân Nguyệt, sẽ từ từ dung hợp, như thật sự trải qua, sẽ không thay đổi.
Chân Nguyệt ngây người một lát.
Chân Nhất hồi hộp nhìn, khóc nói:
- Lão sư, Chân Nhất không đi theo lão sư lên thượng giới, Chân Nhất sẽ ở chỗ này chờ đợi lão sư trở lại đón Chân Nhất, xin lão sư đừng không nói tiếng nào, Chân Nhất sợ.
Chân Nguyệt cúi đầu hỏi:
- Thượng giới? Đi thượng giới làm chi?
Đang yên lành mắc gì đi thượng giới?
Chân Nhất kinh ngạc hỏi:
- Chẳng phải lão sư muốn đi thượng giới tìm đao đạo mạnh hơn sao?
Chân Nguyệt tạm thời không nói gì, trong đầu có cái gì, gã đang tiêu hóa, hơi mơ hồ.
Đây là trí nhớ của mình sao?
Dường như đã trải qua, hơi ngộ ra, cảm giác trước kia đi lầm đường.
Rất nhanh, Chân Nguyệt phản ứng lại, ý nghĩ thay đổi:
- Đi thượng giới làm gì? Không cần đi, tìm đao đạo không bắt buộc phải đi thượng giới.
Chân Nguyệt cúi đầu nhìn đao đen, vuốt ve nó, gã hỏi:
- Hắc đao theo giúp ta hồi lâu, chưa hề nghỉ ngơi, chắc nó cũng mệt mỏi, hãy để nó nghỉ khỏe. Chân Nhất, thích tắm suối nước nóng không?
- Thích!
Chân Nhất ngơ ngác nhìn lão sư, gì vậy?
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Chân Nhất nhớ lão sư luôn muốn theo đuổi đao đạo, sao tự dưng hỏi như vậy? Không hiểu, không rõ.
Lâm Phàm hỏi:
- Chân Nguyệt, ngươi còn muốn gửi đệ tử của mình ở Viêm Hoa tông không?
Lực lượng luân hồi rất khủng bố, ai trải qua luân hồi là hành vi phong cách đều sửa đổi.
Nhưng luân hồi của Chân Nguyệt hơi lệch lạc khó hiểu.
Chân Nguyệt nói:
- Không, ta đột nhiên cảm giác con đường trước kia thật sự đi nhầm, chỉ vì cái trước mắt, không nên như thế. Lâu rồi không mang Chân Nhất đi thả lỏng.
Lâm Phàm có ý tưởng:
- Chân Nguyệt, nghe nói ngươi chơi đao hay lắm, so một trận không?
Chân Nguyệt phất tay cười nói:
- Thôi đừng, ngẫu nhiên chơi chút thôi. Hơn nữa hôm nay không muốn chơi đao, đợi lần sau đi. Nếu không có chuyện gì thì ta đi đây.
Chân Nhất ở bên cạnh ngây ra, không hiểu ý của lão sư.
Trước kia lão sư không như vậy, lão sư ở trong lòng nó thích đao như mạng, nếu không cho lão sư chơi đao chẳng khác nào đòi mạng của lão sư.
Tình huống bây giờ hơi kỳ, Chân Nhất không hiểu ra sao.
Lâm Phàm im lặng không lên tiếng, xem ra luân hồi thay đổi Chân Nguyệt hơi nhiều và rất nhanh.
Việc xảy ra trong luân hồi y như có thật, hòa vào linh hồn người trong cuộc, sẽ không quên.
Lâm Phàm không biết Chân Nguyệt có như trong luân hồi đi lên con đường khác không? Thậm chí đao đạo tiến bộ thêm.
Đây chỉ là suy đoán, còn không biết là thật hay giả.
Năm thánh giả của Thánh Đường tông luân hồi cũng không gặp chuyện như vậy.
Luân hồi của họ rất đơn giản, chỉ sửa tính cách.
Kết cục sau cùng đều là đi một con đường đến cuối, chết rồi là hết luân hồi.
Đây là có đầu có đuôi, luân hồi vô hạn.
Luân hồi của Chân Nguyệt thì khác, gã không chết mà lĩnh ngộ câu nói kia, cuối cùng gặp cừu non mới lạc đường tính là điểm cuối.
Đằng Đế từ xa đi tới:
- Chờ một chút!
Đằng Đế vắt óc suy nghĩ lời của Lâm Phàm hồi lâu, ban đầu thấy có lý, có lẽ đúng là cần mở ra con đường mới.
Nhưng về sau ngẫm lại thật vớ vẩn, toàn là lừa dối người.
Muốn trở nên càng mạnh mẽ hơn phải đi thượng giới, nếu không thì hết thảy đều là nói suông.
Lâm Phàm nhìn người tới, hơi khó chịu:
- Lại là ngươi.
Là Đằng Đế đi theo bên Vạn Quật lão tổ.
Lâm Phàm hơi chột dạ, trước kia lột sạch người ta, xem như hành xác.
Đằng Đế ôm quyền cười nói:
- Lâm phong chủ, đã lâu không gặp, vẫn như cũ nhỉ.
Người trước mắt đã ngang hàng với y, không thể vì đối phương nhỏ tuổi mà coi thường.
Lâm Phàm hỏi:
- Ngươi tới làm gì?
Hắn nhìn ra xa:
- Mụ già Vạn Quật không đi chung với ngươi?
Nữ nhân có thể sống sót trong tay hắn mà không trở thành pháo hoa rất hiếm hoi.
Không tính người chưa chọc giận hắn.
Chọc vào hắn mà không bị biến thành pháo hoa thì rất hiếm hoi.
Mụ già Vạn Quật xem như đại biểu điển hình.
Nói nguyên nhân vì hắn mê nhan sắc của Vạn Quật lão tổ thì vô lý, ngực phẳng, tắt đèn còn tưởng dưới thân là nam nhân, cho nên lý luận này không thành lập.
Còn có Thiên Dụ Quân Chủ, đương nhiên cũng không thể nào.
Ngực to nhìn ngộp thở, giống quả bóng hơi tùy thời sẽ nổ.
- Lâm phong chủ, ta tới tìm hắn.
Đằng Đế muốn dẫn Chân Nguyệt đi thượng giới, thật vất vả phát hiện một nhân tài, sao có thể buông bỏ dễ vậy.
Mới nãy Đằng Đế nghe Chân Nguyệt nói câu đó thì cảm giác kỳ lạ, hình như đối phương không định đi.
Chân Nguyệt lắc đầu nói:
- Ta không đi thượng giới.
Đằng Đế nín thở, hơi hoảng hỏi:
- Tại sao? Không phải đã nói rồi sao? Ngươi ở lại vực ngoại giới sẽ không giúp ngươi tăng tiến đao đạo, đi thượng giới thì ngươi mới có thể tiến xa hơn.
Chân Nguyệt lắc đầu:
- Không đi, đao đạo không phải tu luyện là có thể tăng lên, có người tu luyện cả đời không bằng người một thoáng ngộ ra. Đao của ta mệt mỏi, nó cần nghỉ ngơi, huống chi . . .
Chân Nguyệt nhìn Chân Nhất bên cạnh mình, mỉm cười nói:
- Dù tu luyện tới cảnh giới cao hơn thì sao? Bỏ lỡ quá nhiều, sau này khó tìm lại.
Đằng Đế muốn hộc máu:
- Cái này . . .
Chuyện gì đây? Sao đột nhiên không chịu đi? Mới rồi còn tỉnh ngộ nhanh chóng, biết Lâm phong chủ nói bậy bạ mà sao chớp mắt thay đổi hẳn?
Quá đáng.
Chân Nguyệt cười nói:
- Chân Nhất, đi thôi, vi sư dẫn ngươi đi nhìn xem phong cảnh thế giới này, hình như ngươi chưa từng xem.
Từ khi gã thu nhận Chân Nhất vẫn luôn tu luyện, không quan tâm tới sự việc khác.
Giờ Chân Nguyệt đã hiểu ra, buông bỏ thứ ngày xưa kiên trì, không theo đuổi nữa.
Vạn vật có linh.
Đao đạo cũng vậy.
Chăm chăm theo đuổi dù mình không mệt đao đạo cũng biết mệt. Nó mệt mỏi thì sẽ không đền đáp ngươi, bảo vệ ngươi.
Tôn trọng nhau mới là thật sự, sao trước kia gã không nghĩ ra.
Chân Nguyệt nắm tay Chân Nhất đi tới trước, nhìn bóng lưng rất ấm áp, tay to nắm tay nhỏ, tốt đẹp hài hòa biết bao.
Nhưng vạn ác là luôn có người muốn chia rẽ người ta, đáng ghét, quá đáng biết bao.
Nhưng bây giờ rất viên mãn, hắn thích vô tư trợ giúp người khác tìm tới hạnh phúc, tìm được tình yêu.
Chân Nguyệt bỗng dừng lại, quay đầu nhìn về phía Đằng Đế:
- Ta chợt nghĩ ra nguyên nhân ngươi đi con đường của mình nhưng không thể đánh phá bình chướng, rất có thể là vì ngươi quá bận rộn. Hãy giống như ta, quên đi tất cả, mang theo người quan trọng của mình nhìn xung quanh, đi khắp nơi, không chừng sẽ có hiệu quả khác biệt.
Chân Nguyệt nói xong cười rời đi.
Đi yên tĩnh, đi vui vẻ.
Chân Nhất lặng lẽ quay đầu, vẫy tay với Lâm Phàm, làm hình trái tim, hôn gió, như đang cảm tạ Lâm Phàm.
Nó nhảy nhót cùng lão sư rời đi.
Không xa rời nhau, thật vui.
Đằng Đế nhìn bóng dáng khuất xa, thộn mặt ra, đây không phải điều y muốn.
Lâm Phàm vỗ vai Đằng Đế, gật đầu nói:
- Hắn nói có chút đạo lý, ngươi có thể thử một chút.
Đằng Đế nhìn Lâm Phàm, lồng ngực nghẹn lại.
Y trở về biết làm sao đây? Không lẽ nói với Vạn Quật lão tổ rằng người kia vốn định đi, nhưng rồi nghĩ thông, đi hưởng thụ cuộc sống, còn xúi ta làm theo, ngươi nói xem làm sao bây giờ?
- Thôi, thôi, ai có chí nấy, không thể cưỡng cầu.
Đằng Đế lắc đầu, sau đó ôm quyền nói:
- Lâm phong chủ, cáo từ.
Dứt lời, Đằng Đế trực tiếp rời đi nơi này.
Y sợ ở lâu sẽ bị tẩy não thành công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận