Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1021: Các ngươi không quá thân thiện

Trước khi bước vào khe hở Lâm Phàm đã nghĩ có lẽ phía bên kia giống như vực ngoại giới, đất rộng mênh mông.
Nhưng khoan, trước mắt là sao thế này? Vì sao có nhiều người như vậy.
Với người thượng giới thì một kẻ xa lạ đột nhiên xuất hiện làm họ ngây người.
Từ đâu đến? Hình như ra từ khe hở.
Lâm Phàm ngẩng đầu, cùng đám người kia nhìn nhau, trong mắt hắn lóe tia ta đến đây với mục đích yêu quý và giữ gìn hòa bình.
Một thoáng yên lặng.
- Chào, các ngươi khỏe.
Lâm Phàm không biết bọn họ là ai, xem tình hình thì không đơn giản.
Đương nhiên hắn không thèm để họ vào mắt.
Quỷ Tộc Chúa Tể lạnh lùng hỏi, mắt lóe tia sáng âm trầm:
- Ngươi là ai?
Nơi này là địa bàn của Quỷ tộc, mỗi tấc đất thuộc về y.
Giờ Quỷ Tộc Chúa Tể hận chết tên khốn Ma Tổ, mượn dùng lực lượng của ai chẳng được, đi mượn lực lượng của Quỷ tộc bọn họ, mở khe hở ngay trong quỷ vực, dẫn đến đám chó này, thật sự là tức giận muốn mắng chửi người.
Lâm Phàm giơ tay, cố gắng nở nụ cười hài hòa:
- Đúng, đúng, tự giới thiệu một chút, tại hạ là phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông, Lâm Phàm, mới từ dưới lên xem thượng giới của các ngươi trông thế nào. Nhưng các ngươi yên tâm, bản phong chủ không phải người xấu, mang theo tình yêu và hòa bình đến, các ngươi không cần quá sợ hãi.
Dù sao hắn từ hạ giới đi lên, không thể dùng bạo lực với đám dân bản xứ này.
Mọi thứ ưu tiên tình yêu.
Đám người thượng giới ngó nhau, nghe lời dân bản xứ này nói, không hiểu sao họ muốn cười.
Ảnh Sơn Chúa Tể đùa cợt hỏi:
- Ngươi là dân bản xứ đi lên từ vực ngoại giới?
Ảnh Sơn Chúa Tể không ngờ Ma Tổ mở ra đường hầm, không phải bọn họ xuống trước mà là dân bản xứ hạ giới không biết sống chết chủ động đi lên, rất buồn cười.
Lâm Phàm nghe lời này thì không vui, đám người này có vẻ không coi trọng vực ngoại giới.
Khỏi nghĩ cũng biết vì sao họ coi khinh, đơn giản là thực lực quá yếu, khiến bọn họ chướng mắt.
- Các ngươi nói chuyện đều không lễ phép như vậy sao?
Lâm Phàm rất thất vọng với đám người này, vốn nghĩ những người buông xuống vực ngoại giới đều là đám rác rưởi yếu nhớt nên mới ra vẻ ngông cuồng, kiêu căng để che giấu tự ti trong lòng.
Nhưng xem tình hình thì không phải vậy, những người thượng giới thật sự có tố chất kém.
Họ không hiểu tình yêu và hài hòa có sức mạnh lớn cỡ nào.
Lâm Phàm đầy bá khí nhìn quét đám người xung quanh:
- Thôi bỏ, chỉ là dân bản xứ thượng giới. Hôm nay tất cả dân bản xứ ở đây nghe kỹ cho bản phong chủ. Bản phong chủ đến từ vực ngoại giới, đám dân bản xứ chết tiệt các ngươi phái người đi vực ngoại giới làm loạn, bản phong chủ không nhìn được.
Đánh giá bước đầu thì đám người xung quanh có nhiều người thực lực rất mạnh, mạnh đến khiến người sợ.
Nhưng không quan trọng, Lâm Phàm không sợ hãi chút nào, thậm chí không thèm để bụng.
Mị Bà chậm rãi bước ra, như hồn ma bay tới bên cạnh Lâm Phàm:
- Ha ha, thú vị, dân bản xứ đến từ vực ngoại giới nhà ngươi thật thú vị.
Mị Bà đưa tay, mùi hương thơm ngát bay tới, sương mù màu hồng quấn quanh nàng.
- Tiểu huynh đệ, thiếp thân rất hứng thú với thân thể vực ngoại giới các ngươi.
Ngón tay ngọc ngà của Mị Bà điểm vào người Lâm Phàm như đang trêu ghẹo.
Người thượng giới thấy cảnh này tuy không nói gì nhưng có chung một suy nghĩ.
Đó là dân bản xứ này sắp bi kịch.
Ít ai chịu nổi Mị Bà dâm đãng.
Dù là bọn họ, nếu không biết Mị Bà khủng bố tới cỡ nào thì vẫn bị dụ dỗ.
Cảnh tượng tiếp theo khiến mọi người mặt biến sắc, như gặp quỷ.
Bốp!
Khi Mị Bà tiếp tục õng ẹo thì Lâm Phàm giơ tay, không chút do dự, trực tiếp đấm một phát.
Vang tiếng trầm đục.
Mị Bà tái mặt, phần bụng trúng nắm đấm, cảm giác lực lượng mạnh mẽ ập đến tràn ngập toàn thân.
Nếu không phải tu vi của nàng đủ cường đại thì cú đấm này đủ để xuyên thủng.
Lâm Phàm cười nói:
- Ngươi hứng thú với thân thể của bản phong chủ, bản phong chủ cũng hứng thú với thân thể của ngươi.
Nữ nhân bị một đấm đánh bay có tu vi rất mạnh, mạnh hơn Thế Giới cảnh.
Hắn nhìn ra được, thượng giới quả nhiên rất nguy hiểm.
Mới ra khỏi khe hở đã gặp nhiều người như vậy, thực lực của họ đều rất mạnh, nhìn thoáng qua có sáu vị trên Thế Giới cảnh.
Có nhiều Đế Thiên cảnh theo sau lưng họ.
Đây là luồng lực lượng rất khủng bố, nếu buông xuống vực ngoại giới thì người khác không có đường sống.
Đương nhiên, người khác sợ hãi nhưng hắn thì không.
- Ngươi . . . !
Mị Bà có khuôn mặt quyến rũ chúng sinh, hầu như không nam nhân nào thoát khỏi tay nàng được.
Nhưng giờ mặt Mị Bà xanh mét, nhìn bốn phía thấy cả đám đang nín cười, có người xì cười.
- Ha ha ha! Cười chết mất, không ngờ Mị Bà gặp cảnh này, nếu không thấy tận mắt thì không thể tin.
- Dân bản xứ, có chút năng lực đấy, ta rất hứng thú với ngươi.
Quỷ Tộc Chúa Tể âm trầm lạnh lùng bật cười ra tiếng.
- Này, dân bản xứ các ngươi hơi thú vị, bản phong chủ từ vực ngoại giới đi lên, nói sao cũng là khách từ xa đến, dân bản xứ các ngươi không chào đón thì thôi đi, còn muốn đánh một trận với bản phong chủ? Nếu đúng vậy thì nhào vô, bản phong chủ đánh hết các ngươi, coi như chiêu đãi.
Lâm Phàm rất kiêu ngạo, ỷ vào có thân bất tử, năng lực buff nên không thèm để mắt đám người thượng giới tự nhận oai tận trời.
Mị Bà sắc mặt tái xanh, ngón tay ngọc nhỏ dài siết chặt kêu rôm rốp:
- Tự tìm cái chết.
Mất hết sĩ diện.
Chắc chắn chuyện này sẽ được miệng rộng của đám người tuyên dương ra ngoài, không lâu sau người toàn giới đều biết nàng dụ dỗ một dân bản xứ nhưng bị đấm lùi.
Lâm Phàm thấy hoa mắt, con ngươi phản chiếu bóng đen lao đến.
Rất nhanh, bóng đen kia là một ngón tay.
Đối phương ra tay quá ác, muốn chọt mù mắt của hắn.
Nhưng Lâm Phàm không né tránh, không cần thiết, tùy tiện đến, đối phương muốn thế nào thì cứ thế nấy, vui là được.
Người xung quanh bàn tán:
- A? Dân bản xứ yếu vậy sao? Không kịp phản ứng?
Thực lực của Mị Bà rất mạnh, nhưng chỉ này là chiêu thức tầm thường, dù là tu vi Đế Thiên cảnh cũng phản ứng kịp.
Phụp!
Vang tiếng trầm đục.
Mị Bà khóe miệng lộ ra ý cười, tuy đứng ở phương xa nhưng trên ngón tay có máu tươi chậm rãi nhỏ xuống.
Nhưng rồi Mị Bà nhíu mày, cảm giác có chút không thích hợp.
Lâm Phàm đứng ở nơi đó, nhắm chặt hai mắt, có máu tươi chậm rãi chảy xuống, không lộ vẻ đau đớn gì, ngược lại nở nụ cười:
- Tốc độ đã đủ nhưng sức lực không đúng, cứ nghĩ ngươi có thể một chỉ đâm thủng đầu của ta, không ngờ chỉ đâm thủng con mắt, có chút khiến người ta thất vọng.
Lâm Phàm nói lời này làm mọi người kinh sợ mặt biến sắc.
Bọn họ cứ nghĩ dân bản xứ sẽ gào rú thê thảm, nào ngờ hắn bình tĩnh như không.
Sự bình tĩnh của Lâm Phàm khiến đám người không biết nên nói cái gì.
Bọn họ đều là cường giả thượng giới, có tâm chí kiên định, nhưng dân bản xứ trước mắt bình tĩnh khiến họ ngây ra, hoặc nên nói là không dám tin.
Oong!
Không gian quanh Lâm Phàm nổi sóng gió, như thủy triều từng đợt xô bờ, người hắn bộc phát ra khí thế kinh khủng.
- Đã đến đây thì hãy đánh một trận, nhìn xem thực lực của các ngươi có thật sự khủng bố như thế không.
Lâm Phàm cúi đầu, siết chặt hai nắm tay, đôi mắt mở ra, trong con ngươi không có tròng, một mảnh đỏ máu.
Bùm!
Lâm Phàm biến mất tại chỗ.
- Chuyện gì vậy? Dân bản xứ này bị khùng hả?
Các cường giả thượng giới sững sờ, không phản ứng lại, không rõ dân bản xứ này nghĩ gì.
Bọn họ chưa tấn công mà đối phương không biết sống chết chủ động khiêu khích bọn họ.
Đáng chết!
Ảnh Sơn Chúa Tể âm trầm nói:
- Hừ, thứ không biết sống chết.
Y không thèm để mắt tới đối phương, với y thì dân bản xứ này chỉ to hơn con kiến một chút.
Lâm Phàm vốn định tâm sự với dân bản xứ thượng giới, tuyên truyền ý tưởng thân thiết hài hòa.
Nhưng hắn ngẫm nghĩ rồi từ bỏ, hắn cũng không biết có thể nói gì với đám dân bản xứ này, không có giao lưu, không cơ sở tình cảm.
Lâm Phàm nhận ra nói cái gì đều là vô dụng.
Chẳng bằng trực tiếp đánh, dùng nắm đấm nói chuyện sẽ tốt hơn.
Hắn biết mình chắc chắn chết.
Không cần nghĩ cũng biết kết quả.
Nhưng với hắn thì cái chết không đáng sợ như vậy, thậm chí có chút đáng yêu.
Quỷ Đế trầm ổn nói:
- Cao đẳng và cấp thấp đã thể hiện vào phút này, không biết hắn lấy cái gì để chiến đấu.
Quỷ Đế không để mắt tới dân bản xứ.
Nhưng cảnh tiếp theo khác lạ.
Bùm!
Tiếng nổ rất trầm đục, máu văng tung tóe trong không trung.
Lâm Phàm xuất hiện ở phía xa, một đấm đánh nát một cường giả tu vi Thế Giới cảnh, sau đó nhìn tất cả mọi người, bất đắc dĩ nói:
- Này này, chiến đấu thì nghiêm túc chút được không?
Lâm Phàm cảm thấy người thượng giới rất tự phụ.
Chiến đấu mà không tập trung, hết nói nổi.
- A?
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, đều không phản ứng lại, có lẽ không ngờ dân bản xứ dữ vậy, chẳng những ra tay còn đánh chết người.
Ảnh Sơn Chúa Tể tức giận nghiến răng:
- Muốn chết!
Người mới bị đánh chết thuộc phe của Ảnh Sơn Chúa Tể, chưa kịp nói gì đối phương đã ra tay, quá đáng.
Ảnh Sơn Chúa Tể rống to:
- Dân bản xứ, hãy trở lại nơi ngươi nên đi!
Bóng dáng biến mất tại chỗ, khi lại xuất hiện đã ở trước mặt dân bản xứ.
Ảnh Sơn Chúa Tể giơ tay, không gian xung quanh ngưng kết lại.
Lâm Phàm nghiêm túc hơn:
- Thật mạnh.
Tuy không thấy nhưng lực lượng kinh khủng của đối phương như dậy sóng ập vào mặt
Bạn cần đăng nhập để bình luận