Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1022: Ta cho ngươi mặt nạ, che mặt đi

- Mạnh kinh khủng.
Lâm Phàm mới nghĩ vậy đã bị lực lượng của đối phương nghiền thân thể, nổ thành huyết vụ, thậm chí không biết đối phương ra tay kiểu gì.
Nhưng phút sau cùng hắn cảm giác không khí xung quanh giống như bị người rút khô, có lẽ nên nói là trực tiếp bị bốc hơi, sau đó không gian nghiền ép, hắn bị giết.
- Chết tiệt, dân bản xứ đáng ghét này đúng là khùng.
Quỷ Tộc Chúa Tể không ra tay, nhìn Ảnh Sơn Chúa Tể chơi chết dân bản xứ.
Công nhận là hơi ỷ lớn hiếp nhỏ, nhưng rất thoải mái.
Phải để dân bản xứ không biết sâu cạn cảm nhận cái chết đến.
Mị Bà lạnh lùng nói, khuôn mặt quyến rũ chúng sinh hiện nét căm hận:
- Hừ, chết quá dễ dàng.
Quỷ Tộc Chúa Tể gật đầu, cười nói:
- Đúng rồi. Nếu để hắn còn sống rơi vào tay ngươi thì có thể cho đám tiểu nha đầu dưới tay ngươi từ từ dạy dỗ hắn, cũng là một việc khiến người vui vẻ.
Ảnh Sơn Chúa Tể hơi tức giận.
Dân bản xứ nhỏ yếu dám giết người của y ngay trước mặt y.
Với Ảnh Sơn Chúa Tể thì đây là sỉ nhục.
Y là ai?
Ảnh Sơn Chúa Tể, tồn tại vô địch, nói ra ngoài thì y còn mặt mũi nào?
Không khí bỗng yên tĩnh.
Đám người đang tán dóc chợt ngây ra như phỗng.
Bọn họ nhìn thấy cái gì?
Dân bản xứ lại xuất hiện, rất kinh người.
Nhưng bây giờ càng kinh người không phải dân bản xứ mà là Ảnh Sơn Chúa Tể.
- Giữa ban ngày, không dám lấy mặt gặp người thì phải tự ti đến mức nào? Để xem bộ dạng của ngươi ra sao.
Mười giây sống lại, Lâm Phàm xuất hiện sau lưng Ảnh Sơn Chúa Tể, nhanh tay hất áo Ảnh Sơn Chúa Tể lên.
- A?
Lâm Phàm xốc lên xong lùi nhanh lại, phát hiện tình huống hơi kỳ.
Vẻ mặt của mọi người rất phức tạp, giật mình, hiển nhiên đã thấy cái gì.
Lâm Phàm thắc mắc, muốn xem mặt Ảnh Sơn Chúa Tể:
- Chuyện gì vậy? Đáng sợ thế sao?
Ảnh Sơn Chúa Tể đứng im không nhúc nhích, nhưng rõ ràng có thể nhìn thấy thân thể của y đang run rẩy.
Độ run không lớn, nhưng có thể nhìn ra biên độ lớn dần.
- Sao có thể như vậy, xảy ra chuyện rồi!
Những người theo sau Ảnh Sơn Chúa Tể không thấy mặt của y nhưng tập thể lùi ra sau, dường như rất khủng hoảng, sợ hãi.
- Không thể nào! Bộ dạng của Ảnh Sơn Chúa Tể là thế này sao?
Mắt Quỷ Tộc Chúa Tể lấp lóe tia giật mình, rời khỏi ngai khô lâu. Chưa từng có ai thấy bề ngoài của Ảnh Sơn Chúa Tể.
Ảnh Sơn Chúa Tể cúi đầu, tức giận răng va vào nhau, âm trầm chưa từng có phát ra từ người y:
- Chết tiệt! A!
Ảnh Sơn Chúa Tể vụt ngoái đầu.
- Ôi mợ!
Lâm Phàm thấy mọi người đều biểu lộ như vậy thì đã chuẩn bị tâm lý, phòng ngừa bị Ảnh Sơn Chúa Tể hù sợ.
Nhưng thấy tận mắt khuôn mặt của Ảnh Sơn Chúa Tể, dù đã chuẩn bị tâm lý vẫn làm hắn giật nảy mình.
- Trời ạ, ngươi xấu quá, bản phong chủ đã hiểu tại sao các ngươi giấu mặt mình rồi, thì ra sẽ hù chết người.
Lâm Phàm không quan tâm khuôn mặt dữ tợn tột độ của Ảnh Sơn Chúa Tể, còn xát muối vào miệng vết thương.
Mặt Ảnh Sơn Chúa Tể tái nhợt, nhiều chỗ mục nát, miếng thịt cái trắng cái đen, có nhiều sâu trắng nhỏ đung đưa trong miệng vết thương.
Không phải người, tuyệt đối không phải người, giống xác chết lâu ngày bỗng sống lại hơn.
- Ọe!
Các nữ nhân sau lưng Mị Bà đều yêu kiều quyến rũ, lúc này có người nôn mửa.
- Sao ghê vậy, đừng nói là người của Ảnh Sơn đều có bề ngoài như vậy, lần trước ta và người của họ đã . . .
Nữ nhân này không tuyệt thế khuynh thành như Mị Bà nhưng cũng là kỹ nữ hạng nhất, khóe mắt ngấn lệ dịu dàng như nước. Nhưng giờ mọi mỹ cảm biến mất, thay vào đó là sợ hãi và ghê tởm.
Nữ nhân khác đều nhìn đồng bạn, tưởng tượng người Ảnh Sơn đều có bộ dạng như vậy, nữ nhân lúc trước từng có quan hệ vượt rào với họ rất muốn nôn hết đồ trong dạ dày ra.
Lâm Phàm nhìn Ảnh Sơn Chúa Tể, đối phương cũng nhìn y.
Lâm Phàm nhắc khéo:
- Huynh đệ, ngươi xấu không phải lỗi của ngươi, có người trời sinh đã như thế, muốn thay đổi cũng không được. Nhưng bản phong chủ biết có một cách cho ngươi tìm về tôn nghiêm. Đó là hãy lấy thứ gì che khuất mặt, nó hơi . . .
Hắn không phải loại người xem mặt, nhưng khuôn mặt của Ảnh Sơn Chúa Tể rất dọa người.
Người của Ảnh Sơn run lẩy bẩy, bọn họ rất sợ.
Đây là cấm kỵ, càng là nghịch lân.
Lâm Phàm đã nói đến mức này mà đối phương không có động tĩnh gì, dường như hóa đá rồi.
Nhưng hắn biết đối phương không phải choáng váng, đang nổi lên lửa giận.
Sự việc là hắn làm ra.
Hắn cần chịu trách nhiệm.
Trong ánh mắt sợ hãi của mọi người, Lâm Phàm bước tới trước mặt Ảnh Sơn Chúa Tể.
Lâm Phàm lục tìm trữ vật giới chỉ, rất nhanh hắn mỉm cười lấy mặt nạ ra.
- Mặt nạ này là lão sư của bản phong chủ tặng cho, bản phong chủ thấy nên cho người cần nó hơn.
Tuy đây là lão sư cho hắn, nhưng nếu để lão sư biết hắn tặng cho người càng cần nó chắc sẽ rất vui mừng.
Lâm Phàm đưa mặt nạ cho Ảnh Sơn Chúa Tể:
- Cho ngươi.
Tuy hắn mới đập chết vài người của đối phương nhưng cũng vì bất đắc dĩ.
Biểu tình của Quỷ Tộc Chúa Tể khá phong phú:
- Dân bản xứ này bị khùng hả?
Quỷ Tộc Chúa Tể không ngờ đã xảy ra chuyện như vậy mà dân bản xứ dửng dưng như không có chuyện gì.
Quỷ Tộc Chúa Tể rất thắc mắc là tại sao Ảnh Sơn Chúa Tể chưa ra tay, khiến người khó hiểu.
- A?
Lâm Phàm suy nghĩ đối phương bị sao vậy, có lẽ ngại ngùng?
Vậy thì hắn nên chủ động hơn.
Lâm Phàm tiến lên, mở ra mặt nạ, sau đó vươn tay dán lên mặt đối phương:
- Được rồi, để bản phong chủ giúp ngươi đeo vào.
Rất nhanh đã xong, Lâm Phàm vừa lòng gật gù.
- Ừm, không sai, rất hoàn mỹ, dán sát. Ngươi xem mặt mình bây giờ hoàn mỹ biết bao, người ta không biết ngươi xấu xí cỡ nào.
Lâm Phàm chỉ có thể an ủi đối phương như vậy, dù sao là bẩm sinh, về sau khó sửa đổi, hắn chỉ có thể làm được bấy nhiêu.
Từ người Ảnh Sơn Chúa Tể bộc phát ra lực lượng khủng bố.
Bùm!
Ảnh Sơn Chúa Tể đấm vào bụng Lâm Phàm.
Âm thanh trầm đục, có sóng xung kích xuyên thấu thân thể Lâm Phàm bắn ra từ phía sau.
Ảnh Sơn Chúa Tể lạnh lùng nói:
- Ngươi có biết rằng ta rất muốn từ từ hành hạ ngươi đến chết?
Lâm Phàm khom người, hé môi phun ngụm máu.
Lực lượng của đối phương rất mạnh, cảm giác chắc nịch.
Nhưng mà . . .
Bốp!
Lâm Phàm đấm vào mặt Ảnh Sơn Chúa Tể.
Lâm Phàm nói:
- Nhà ngươi đúng là thực dụng, tặng mặt nạ cho ngươi uổng công, trả lại cho bản phong chủ.
Người xung quanh xoe tròn mắt.
- Trời ạ, tình huống gì vậy?
- Dân bản xứ này từ đâu đến mà dám đánh với Ảnh Sơn Chúa Tể? Ta thấy trên trời dưới đất không còn ai cứu hắn được.
Bọn họ đều biết Ảnh Sơn Chúa Tể khủng bố cỡ nào.
Bùm!
Thoáng chốc hoa máu nổ tung.
Ảnh Sơn Chúa Tể một chiêu đánh nát Lâm Phàm, một tay giật mặt nạ xuống vứt sang một bên.
- Đồ chó chết!
Ảnh Sơn Chúa Tể tức điên, phát cuồng muốn giết mọi người ở đây. Nhưng y ngẫm lại đám người Quỷ Tộc Chúa Tể không yếu, nếu đánh thật thì không biết cuối cùng ai chơi chết ai.
Ảnh Sơn Chúa Tể thầm thắc mắc, mới rồi đã tiêu diệt dân bản xứ nhưng sao hắn lại xuất hiện nữa?
Cái này không đúng.
Có chút nghĩ mãi mà không rõ.
Khuôn mặt của Ảnh Sơn Chúa Tể bị sương mù che khuất, không thấy rõ mặt.
Mười giây sau.
Lâm Phàm xuất hiện, tinh khí thần lên đỉnh điểm.
Quỷ Tộc Chúa Tể nhìn Lâm Phàm chằm chằm, mắt lóe tia kinh sợ:
- Sao có thể như vậy?
Không thể nào, y thấy tận mắt dân bản xứ chết rồi mà sao lại xuất hiện?
Ảnh Sơn Chúa Tể bị bất ngờ:
- A?
Lâm Phàm đang suy nghĩ một việc, đó là làm cách nào đối phó đám người này.
Có mấy cường giả này ở thì hắn sẽ bị diệt gọn.
Thôi, lần này lên là muốn giao lưu với đám dân bản xứ thượng giới, cho bọn họ biết uy lực của buff khủng bố cỡ nào.
Ảnh Sơn chúa tể giết hắn mấy lần, nhưng người khác còn chưa giết hắn.
Lâm Phàm nghiêm túc nói:
- Hãy để chúng ta đánh một trận thỏa thích.
Hắn không muốn dây dưa với đám người này, trực tiếp đánh.
Hữu Sắc Nhãn Tình mở ra.
Hắn nhìn về phía mục tiêu, không phải mọi người mà chỉ chọn người mạnh hơn Thế Giới cảnh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hiện trường xảy ra bạo động, vằn sóng xung kích mạnh mẽ bộc phát ra, càn quét hết thảy.
Qua hồi lâu.
Hiện trường bình tĩnh lại.
Lâm Phàm đã không ở đây nữa, hắn đột ngột biến mất trước mặt mọi người.
Quỷ Tộc Chúa Tể rất mờ mịt, nhìn hai tay dính máu:
- Cái này . . . chúng ta đang làm gì?
Một Chúa Tể hoang mang nói:
- Không biết.
Chuyện vừa xảy ra hơi lạ, gã cũng không rõ.
Đám người đi theo Chúa Tể xoe tròn mắt nhìn sáu Chúa Tể đại nhân.
Bọn họ thấy rõ chuyện vừa xảy ra.
Dân bản xứ xuất hiện nhiều lần, các Chúa Tể giết không ngừng nghỉ.
Bọn họ xem ngây người, nếu không thấy tận mắt sẽ không tin được việc huyền diệu như vậy xảy ra.
Dân bản xứ kia không chết được sao?
Oong!
Một bóng dáng rơi xuống từ cái khe vực ngoại giới.
Lâm Phàm rất là vừa lòng:
- Không tệ, trung bình bị giết ba mươi lần.
Tuy bị người ta giết rất thảm, nhưng cố gắng sẽ có đền đáp.
Lâm Phàm tin chút nữa nhận thu hoạch càng lớn.
Một góc vực ngoại giới.
Có một bóng người, rất đắng lòng, tuyệt vọng.
Liệt Thanh ngồi xổm dưới đất, tuyệt vọng, thậm chí muốn tự tử.
- Vì sao? Đồ của ta đi đâu rồi? Là đứa khốn nạn nào trộm đồ của ta?
Bạn cần đăng nhập để bình luận