Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1023: Có quỷ nè trời

Không phải Lâm Phàm không muốn tiếp tục đấu với cường giả nhưng sự thật khiến người bất đắc dĩ.
Bị giết nhiều lần như vậy, dù mười giây sau trạng thái tinh thần đạt tới đỉnh nhưng hắn không chịu được uất ức này.
Trung bình bị mấy trùm giết nhiều lần, tạm được, không cần nói nhiều.
- Dựa theo tình huống trước mắt thì kẻ xâm nhập thượng giới sẽ như ong vỡ tổ lao xuống, nếu giết trực tiếp thì không xuể.
Lâm Phàm lo lắng là đám kẻ xâm nhập thượng giới đi vào vực ngoại giới, không nói hai lời giết hết người vực ngoại giới.
Dù là Lâm Phàm cũng không lo xuể.
- Không được, không được, phải đi kiếm điểm, không thì khó lăn lộn.
Lâm Phàm không nghĩ nhiều, lao đi xa.
Vào phút then chốt này cần đám yêu thú giúp đỡ chút, hơn nữa đây là công đức lớn cho chúng nó, không chừng kiếp sau không cần làm yêu thú.
Lâm Phàm hóa thành luồng sáng bay đi xa.
Vực ngoại giới rất lớn, đến nay Lâm Phàm chưa đi hết các góc.
Khi đó dung hợp là mỗi giới vực dính vào nhau, giới vực nhiều đến không cách nào tưởng tượng.
Vèo!
Tốc độ của Lâm Phàm rất nhanh, hắn cau mày, một thoáng vừa rồi hình như thấy người quen đi ngang qua.
Không chắc chắn lắm, nhưng nhìn rất quen mắt, chắc nhận biết.
Oong!
Lâm Phàm khựng lại giữa chừng không trung, ngoái đầu nhìn.
Bóng người kia cũng ngừng lại.
Ánh mắt giao nhau, đều ánh lên tia thắc mắc.
Lâm Phàm chỉ vào đối phương, nhìn rất quen mắt, nhưng không nhớ nổi đã gặp ở đâu:
- Chúng ta có phải . . .
Bóng người phía xa tiếp lời của Lâm Phàm:
- Gặp nhau chưa?
- Đúng đúng, là gặp nhau chưa. Đã gặp ở đâu nhỉ? Sao không nhớ ra.
Lâm Phàm thề với trời chắc chắn hắn đã thấy người này rồi, còn từng xảy ra chuyện gì, nếu không thì hắn đã chẳng có cảm giác khác lạ này.
Ma Tổ cẩn thận nhìn người trước mắt làm trong lòng y rất khó chịu.
Một thoáng lướt qua, hai người chỉ liếc nhau một cái, nhưng một ánh mắt xem trúng người.
Ma Tổ chủ động dừng lại, đối phương cũng ngừng.
Từ điểm này đã nói lên trong lòng đối phương chắc chắn cũng nghĩ như vậy.
Ma Tổ thầm nghi ngờ, đầu óc vận chuyển nhanh. Ai đây? Chắc chắn quen, không thể nào là người xa lạ.
Lấy thực lực của Ma Tổ đủ để đè đối phương xuống đất đánh bầm dập, sau đó bắt đối phương tự giới thiệu. Nhưng trong tình huống này không cần làm như vậy, gã phải nghĩ ra đối phương là ai mới có cảm giác thành tựu.
Lâm Phàm đi tới trước mặt đối phương, hắn chưa biết đây là Ma Tổ quen thuộc. Nhìn kỹ thì đối phương rất bá đạo, cất giấu khí chất cao cấp hơn người khác nhiều.
Hơn nữa tuyệt đối không phải người vực ngoại giới, chắc chắn là thượng giới.
Lâm Phàm hỏi:
- Có phải ngươi đã gặp bản phong chủ?
Ma Tổ gật đầu, giọng ồm ồm:
- Chắc chắn gặp ở đâu rồi, nhưng không nghĩ ra.
Lâm Phàm nói:
- Đừng gấp gáp, bản phong chủ thích gặp người quen mắt nhưng không nhớ ra, bản phong chủ có thể giúp ngươi nhớ lại. Ngươi có thể nói người mà ngươi ghét nhất là ai không?
Hỏi lời này không một chút vấn đề, hắn chưa có quan hệ tốt nào với kẻ xâm nhập, toàn là không tốt, hoặc bị đập chết hoặc bị đánh đến sợ.
Đối phương là kẻ xâm nhập, đây tuyệt đối không sai được, có thể sống được, không có ấn tượng sâu sắc với hắn, chứng minh họ từng gặp nhau, từng tổn thương nhau, nhưng vì thời gian quá lâu nên khuôn mặt mơ hồ, không nhớ rõ là chuyện bình thường.
Quan trọng là bản thân hắn luôn mơ hồ, chỉ khi xảy ra xung đột mới quen thuộc một chút, xong việc rồi quên béng đi.
Ma Tổ nhìn đối phương, thì thầm trong lòng, tên này vừa nhìn liền biết không phải người tốt lành gì, hơn nữa còn rất tiện.
Đương nhiên y phải tìm hiểu rõ ràng đối phương rốt cuộc là ai?
Vì sao cho y cảm giác quen thuộc.
Ma Tổ theo thói quen tự xưng:
- Người bản Ma Tổ ghét nhất? Vậy tất nhiên là . . .
Nhưng Ma Tổ chưa nói xong đã bị đối phương ngắt ngang.
Lâm Phàm giật mình kêu lên:
- Bản phong chủ nhớ ra rồi, ngươi là Hận Thiên Tiểu Ma Quân!
Lâm Phàm thật sự không biết đối phương là ai, nhưng đối phương tự xưng 'bản Ma Tổ' thì nhớ ra ngay.
Ma Tổ kinh ngạc hỏi:
- A? Vậy ngươi là ai?
Ma Tổ không ngờ còn có người biết ngoại hiệu của mình, đó là ngoại hiệu bị người xem như trò cười ở thật lâu trước kia.
Lâm Phàm không giấu diếm, nói thật lòng:
- Bản phong chủ là người mà ngươi ghét nhất trong lòng. Ngươi ghét bản phong chủ nhiều vậy mà không nhớ rõ hình dạng của bản phong chủ thế nào, có chút khiến người ta thất vọng.
Bản thân Lâm Phàm cũng không thích người nói láo.
Lâm Phàm cười, không quan tâm sắc mặt của Ma Tổ khó coi cỡ nào, lẩm bẩm:
- Bản phong chủ thật sự nhớ ra. Ngươi bị phong ấn mà? Bản phong chủ còn lừa môn công pháp Thủy Ma Kinh từ tay của ngươi. Công nhận môn công pháp này không tệ. À, bản phong chủ lại nhớ ra, ngươi và đám người Vạn Quật lão tổ làm giao dịch, được thả ra nhỉ.
Lâm Phàm đã nhớ hết tất cả.
Không ngờ trong vực ngoại giới rộng lớn gặp được Ma Tổ, nếu không tự mình trải qua thì hắn không thể tin được.
Ma Tổ sắc mặt rất khó coi, có chút dữ tợn, càng nhiều là giận dữ:
- Ngươi . . .
Ma Tổ không đi qua khe hở trở lại thượng giới, trừ muốn chiếm chỗ tốt từ nơi này ra còn vì tìm kẻ đáng giận kia.
Hắn thừa dịp y bị phong ấn, hứa sẽ thả y ra nếu cho hắn một môn công pháp.
Làm Ma Tổ giận dữ là dân bản xứ này chuồn đi, thề rồi vẫn không sợ.
Lâm Phàm nhìn Ma Tổ, có chút cầu còn không được:
- Đúng, là bản phong chủ, có phải ngươi đang rất tức giận?
Mới rồi trên thượng giới bị người giết hơi nhiều, hắn trở lại vực ngoại giới, nửa đường gặp được Ma Tổ, làm sao bây giờ?
Đánh nhau là điều không thể, trừ phi dùng vận rủi cuồn cuộn.
Nhưng cái này không cần thiết, chết vô ích, nếu như không thể dùng hai tay của mình cho đối phương cảm nhận sợ hãi thì điều này tàn nhẫn, khiến người thất vọng biết bao.
Trên người Ma Tổ chắc chắn có nhiều thứ tốt, nếu lấy hết thì tuyệt.
Lâm Phàm đang thiếu ngạnh công, nếu có đầy đủ thì hắn thề sẽ không ăn không uống, quyết tâm tích lũy điểm sau đó tăng công pháp lên đến đỉnh.
Lâm Phàm không nói nhảm, đi tới trước mặt Ma Tổ, bắt lấy tay y đập vào ngực mình:
- Nào, vì cho ngươi sảng khoái, ngươi có thể đánh chết bản phong chủ. Đừng do dự, ra tay đi, dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất của ngươi, tàn nhẫn cỡ nào thì dùng cỡ đó, đừng chần chừ!
Lúc đầu Ma Tổ còn muốn hung hăng châm chọc, hoặc làm cho đối phương cảm nhận được sợ hãi, nhưng khi nghe lời này thì thộn mặt ra.
Chuyện gì đây?
Hướng đi khó hiểu quá.
Điều này khác với tưởng tượng của Ma Tổ.
Ma Tổ muốn rút tay về:
- Ngươi làm gì hả?
Nào ngờ đối phương nắm rất chặt, kéo tay y đấm vào ngực nhỏ.
Rốt cuộc muốn sao? Không chơi như vậy.
Lâm Phàm nôn nóng thúc giục:
- Không làm gì, đập chết bản phong chủ được không?
Hắn không có thời gian dây dưa với Ma Tổ, chỉ muốn nhanh chóng bị y đánh chết ba chục, năm chục lần rồi đi kiếm điểm.
Ma Tổ nhìn không hiểu tình huống hiện tại:
- Ngươi bị khùng rồi!
Nếu như đối phương kiên cường hoặc lộ vẻ mặt sợ hãi thì Ma Tổ sẽ để cho đối phương cảm nhận một chút cái gì mới là lực lượng khủng bố.
Nhưng giờ là hắn muốn tìm cái chết, khó hiểu quá.
Ma Tổ không muốn đánh người, nghiền ép người khác quan trọng là cảm giác, không cảm giác đúng chỗ thì sẽ khó chịu.
Ma Tổ là người chú trọng cảm giác.
Dù cho bị phong ấn lâu như vậy, cũng rất chán ghét tên này, nhưng Ma Tổ sẽ không bỏ qua cảm giác, đơn giản giết đối phương.
Hành động này nhìn từ mặt nào đều không xứng với thân phận và địa vị của Ma Tổ.
Lâm Phàm nhìn Ma Tổ, hỏi:
- Bản phong chủ không khùng, rốt cuộc ngươi có giết không?
Lâm Phàm thì cảm thấy Ma Tổ khùng, đã nói đến mức này rồi sao không mau ra tay đi.
Ma Tổ ngây ra, đầu óc ù đặc:
- Chờ chút, ngươi làm sao vậy? Muốn chết thế sao?
Y cần suy nghĩ kỹ càng tình huống này là sao.
Không đúng, có vấn đề.
Đừng nói là thương thiên lại muốn hố y nhé?
Bốp!
Lâm Phàm tát một cái:
- Bản phong chủ kêu ngươi đánh chết bản phong chủ, nghe không? Đánh đi chứ!
Ma Tổ ngây ra, tự nhiên đánh người vậy?
Ma Tổ lùi lại một bước, trong mắt có kinh sợ và tức giận, một tay bụm mặt, ngữ điệu uất ức:
- Ngươi làm gì thế?
Lâm Phàm tiến lên, nắm lấy tay Ma Tổ vỗ ngực mình:
- Xin ngươi đánh chết bản phong chủ.
Hắn khao khát đối phương ra tay.
Ma Tổ không dám nhúc nhích:
- Ngươi có khùng không hả? Sao ta phải đánh chết ngươi? Buông tay ra!
Ma Tổ phát hiện hình như đối phương cố ý để y ra tay, không ngừng chọc giận y.
Ma Tổ cảm giác kỳ kỳ, dường như có âm mưu gì sắp xảy ra.
Trước kia Ma Tổ sẽ không nghĩ nhiều như vậy, nhưng y cảnh giác với vực ngoại giới chết tiệt này.
Lâm Phàm lại giơ tay định tát nhưng bị Ma Tổ chặn lại.
Ma Tổ vốn định đánh trả, một chiêu giết dân bản xứ này, nhưng ngẫm lại mặt sau khó nhìn thấu thì y nhịn xuống.
Có âm mưu, chắc chắn.
Nếu không có vấn đề thì sao hắn nổi khùng như vậy?
Đã chịu thiệt một lần trong vực ngoại giới, Ma Tổ sẽ không ăn lần thứ hai.
Trong khi Ma Tổ suy nghĩ lung tung, nghi ngờ đối phương có mục đích thì bỗng phát hiện lực lượng bùng nổ trên người dân bản xứ.
- Ngươi không ra tay thì bản phong chủ làm, coi ngươi có chịu giết bản phong chủ không!
Oong!
Lực lượng của Lâm Phàm rất mạnh, dao động khuếch tán ra. Ma Tổ giật mình ngây người, càng chắc chắn có âm mưu.
Mạnh nhất vực ngoại giới là Đạo cảnh đỉnh, những người đã giao dịch với y đều là Đạo cảnh đỉnh.
Nhưng Ma Tổ cảm nhận lực lượng từ Lâm Phàm mạnh mẽ tột độ, vượt qua Đạo cảnh đỉnh.
Nếu nói có giao dịch đặc biệt với thương thiên thì đánh chết Ma Tổ cũng không tin.
Quả nhiên có âm mưu.
Ma Tổ chớp mắt rời xa Lâm Phàm, chỉ vào đối phương:
- Ngươi chờ đấy!
Ma Tổ phải tìm hiểu rõ tình huống, vừa đi ra, tuyệt đối không thể khinh thường.
Đã chịu thiệt một lần, y sẽ không chịu lần thứ hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận