Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1025: Có lẽ nghe lầm

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Ma Tổ xuất hiện ở phía xa:
- Tên khốn kia chắc chắn bị khùng, may mắn bản Ma Tổ chạy nhanh, nếu không thì lại mắc kẹt trong cảnh khó.
Từ khi bị thương thiên hố một lần thì Ma Tổ vẫn cẩn thận cảnh giác, tuyệt đối không làm chuyện không nắm chắc.
Cái tên khốn đáng giận kia cứ đòi y giết hắn, y không rõ, con người chỉ có một mạng sống, giết rồi là hết, tại sao đối phương làm vậy?
Nên mới nói bên trong có âm mưu, rất lớn, sơ sảy một cái là hối hận không kịp.
Nhưng tình huống vừa rồi hơi kỳ diệu, Ma Tổ không rõ lắm, nhưng cảm giác có vấn đề.
Không phải y có vấn đề mà là tên chết tiệt kia.
Ma Tổ nhìn ra xa:
- Ủa?
Y là tổ của ma đạo, nắm rõ tất cả ma uy trên thế giới như lòng bàn tay, nếu có người chơi ma uy trước mặt y thì đó là múa rìu qua mắt thợ, không biết tự lượng sức mình.
Ma Tổ phê bình:
- Không sai, ma uy rất thuần, hơi yếu một chút.
Ma Tổ giơ lên ngón tay, một sợi ma uy màu đen từ xa bay lên chậm rãi quấn quanh trên ngón tay y.
Ma Tổ đút ngón tay vào miệng, nhấm nháp tỉ mỉ.
- Ưm, tu luyện công pháp rất thuần, không tạp chất, một dân bản xứ có thể tu luyện tới trình độ này đã rất khá. Ta đi xem thử là tiểu tử nào đang tu luyện.
Ma Tổ ổn định tinh thần, chạy đi xa.
Ma Tổ không có ý kiến gì với dân bản xứ, người thượng giới hay vực ngoại giới đều yếu nhớt trong mắt y.
Đừng nói y cuồng, y chỉ nói thật.
Phương xa, một sơn mạch đen ngòm, bên trong có núi lửa màu đen sắp phun trào, sương khói mù mịt bốc ra tựa như địa ngục trần gian.
Một nam nhân mặc khôi giáp cả người quấn quanh khói đen đang đứng trên sơn mạch diễn biến minh văn ma đạo.
Những minh văn ma đạo là các con chữ, có một số hoa văn ma đạo, nhưng không hiểu sao nháy mắt tan thành mây khói.
Xích Cửu Sát sắc mặt âm trầm:
- Lại thất bại.
Xích Cửu Sát hoang mang với con đường tương lai, có chút thất vọng, vì sao mỗi lần đều thất bại.
Đột nhiên một giọng nói từ phương xa vọng lại, vang bên tai Xích Cửu Sát:
- Bạn nhỏ, ngươi hơi vì cái trước mắt, tình huống của ngươi bây giờ rất nguy hiểm.
Xích Cửu Sát giật mình kêu lên:
- Ai đó!?
Gã tu luyện ở đây, có người tới gần mà không biết. Xích Cửu Sát rùng mình, là cường giả nào? Đừng nói là kẻ xâm nhập.
Xích Cửu Sát đã tuyệt vọng với kẻ xâm nhập, mạnh khủng khiếp, không cho người có cơ hội sống sót.
Ma Tổ xuất hiện, hơi hứng thú với dân bản xứ này:
- Ta ở đây.
Mới bị tên đáng ghét kia hù làm tim y đập nhanh, cần tìm chút việc vui an ủi lòng bị tổn thương.
Gặp một người tu ma gợi lên hứng thú trong Ma Tổ, ánh mắt nhìn đối phương có hơi hướm: Tiểu tử, ngươi có thể khoe khoang tài tình, nhưng ngươi chỉ là đứa nhóc khi ở trước mặt Ma Tổ.
Xích Cửu Sát mặt biến sắc, ánh mắt đầu tiên thấy đối phương không phải bóng người mà là bản nguyên ma đạo đen ngòm tỏa ra ma uy vô tận.
Xích Cửu Sát kinh sợ:
- Không thể nào!
Gã là Ma Thần, cho tới bây giờ chưa từng thấy ai có ma uy kinh khủng như vậy, gã như đứa con nít khi ở trước mặt đối phương.
Ma Tổ cười, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu, ma uy bá đạo bao phủ thiên địa:
- Ha ha ha! Bạn nhỏ, ngươi thật sự rơi vào hoang mang. Ngươi có năng lực gì mà đòi ngưng tụ minh văn ma đạo? Ngươi có biết minh văn ma đạo là gì không?
Câu hỏi của Ma Tổ làm Xích Cửu Sát ngây ra.
Minh văn ma đạo?
Thứ quái quỷ gì? Gã ngưng tụ minh văn ma đạo bao giờ? Không hiểu đối phương nói gì, nhưng cảm giác hơi huyền diệu.
Ma Tổ hỏi:
- A? Xem biểu tình của ngươi thì chẳng lẽ không biết minh văn ma đạo là cái gì?
Giờ đừng nói là Xích Cửu Sát ngây người, Ma Tổ cũng hoang mang. Dân bản xứ vực ngoại giới là sinh vật gì vậy? Không biết minh văn ma đạo mà đã mạnh mẽ ngưng tụ, cái này là đồ khùng!
Xích Cửu Sát cảnh giác hỏi:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Đối phương mang đến cảm giác rất nguy hiểm, tuy cùng là người trong ma đạo nhưng cho gã cảm giác nguy cơ vô cùng tận.
Ma Tổ cười nói:
- Nghe cho kỹ, ta là tổ của ma đạo, Ma Tổ trong ma.
Xích Cửu Sát ngây ra:
- Ma Tổ?
Xưng hô hơi phách lối, nhưng thực lực của đối phương đúng là rất mạnh.
Ma Tổ bình tĩnh gật đầu:
- Không sai, đối với ngươi thì ta là người mà ngươi mãi mãi không cách nào tiếp xúc được. Nhưng ngươi rất hên, khiến ta chú ý tới ngươi, cho nên ngươi rất may mắn.
Phong phạm Ma Tổ vô hình càn quét toàn trường.
Ma Tổ cảm giác dân bản xứ này hơi thú vị.
Y có chút hảo cảm với người cùng tu ma, dù sao rất ít người có thể tu luyện tới trình độ cao cấp.
Nhiều tu ma khi tu đến cuối cùng đều thành tên điên.
Ma Tổ hỏi:
- Muốn theo ta học không? Ta dạy cho ngươi, tình huống của ngươi bây giờ rất không ổn, bản Ma Tổ là vua trong ma, nên dẫn dắt những kẻ nhỏ yếu như các ngươi.
Ma Tổ vào vực ngoại giới, chưa quen cuộc sống nơi đây, còn bị thương thiên chó chết hố.
Ma Tổ tổng kết ra một quan điểm.
Chủ yếu là lúc đụng chuyện không có ai đi ra gánh thay.
Người này không tệ, nếu bồi dưỡng đàng hoàng có lẽ sẽ trở thành một chuyên gia gánh tội hợp tư cách.
Xích Cửu Sát không chần chừ đáp:
- Tốt!
Gã đã nhìn ra thực lực của đối phương rất mạnh, ma uy mênh mông rất kinh người.
Khi đối mặt với người này, gã như con thuyền nhỏ lênh đênh trong biển không bến bờ, vĩnh viễn không cách nào leo lên bờ, hoàn toàn bị lạc.
. . .
- Yêu thú, yêu thú, ta tới đây!
Lâm Phàm rất kích động, lâu rồi không tìm bầy yêu thú đáng yêu tâm sự, nhớ quá.
Trước kia thiếu điểm, bầy yêu thú sẽ chủ động tiến lên đưa điểm cho hắn, chỉ riêng hành vi này hỏi sao không khiến người cảm động?
Hư không chấn động, khi Lâm Phàm ngừng lại, lấy hắn làm trung tâm khuếch tán ra dao động.
- Là chỗ này.
Phía dưới là một chỗ bí cảnh.
Vực ngoại giới có nhiều bí cảnh, nhiều đến sợ.
Những bí cảnh này thường xuyên sẽ có rất nhiều người đến, bên trong ẩn giấu yêu thú trên cơ bản đều bị bồi dưỡng rất có hung tính, ai dám một mình đi vào, nếu thực lực không đủ mạnh thì sẽ là bữa ăn của yêu thú.
Trong lòng bàn tay hắn đột nhiên cầm mấy món đồ.
Một viên đan dược, mấy thứ bảo bối.
Lâm Phàm bỏ đan dược vào miệng, nhai rôm rốp, hương vị tạm được, chua chua ngọt ngọt.
- Xem ra Buff bắt đầu có hiệu lực, không biết lần này bồi thường bao nhiêu.
Lâm Phàm có chút chờ mong, hắn không biết thứ gì sẽ xuất hiện.
Dù sao bị sáu người kia giết hơi nhiều lần, chắc sẽ đền lâu.
Mấy món bảo bối thì Lâm Phàm không quá cần, năm ngón tay siết chặt, răng rắc, lực lượng không ngừng ngưng tụ, nếu như không đủ cứng rắn thì là rác rưởi.
Lâm Phàm thích đồ cứng.
Không Gian Thần Trụ mang theo trên người là thứ rất cứng rắn, lấy nó đập người cơ bản một phát dẹp lép, không dùng dằng, rất bạo lực.
Lâm Phàm đang định ra tay, bận rộn đánh xuyên bí cảnh thì lại có một quyển công pháp xuất hiện trong tay.
Phá Hoại.
- Công pháp này . . .
Khi Lâm Phàm chạm vào công pháp này, hắn có cảm giác đây là công pháp mà mình chờ đã lâu.
Lâm Phàm mở công pháp ra nhìn sơ.
- A?
Bẹp!
Lâm Phàm đóng công pháp lại ngay.
Khoảnh khắc mở công pháp ra, ảo ảnh hỗn loạn xuất hiện trước mắt hắn, có tinh thần lực cực kỳ quỷ dị truyền ra chui vào óc hắn.
Nếu Lâm Phàm không có miễn dịch thì đã xảy ra chuyện.
- Tốt, rất tốt.
Lâm Phàm rất vừa lòng, môn công pháp này là một quyển ngạnh công hoàn mỹ, nhưng khác với ngạnh công khác, có đủ điểm là có thể bắt đầu thăng cấp.
- Buff có món nợ phải đền hơi lợi hại.
Lâm Phàm luôn không cho rằng mình dùng bàn tay vàng, vì gian lận khiến người trơ trẽn, hắn cảm thấy mình là người không may mắn, đi tới thế giới này. Các trùm ở quê hương quá nhớ hắn nên cho chút phụ trợ đơn giản, hy vọng hắn đi xa hơn trong vực ngoại giới, bảo hộ càng nhiều người.
Hắn vận dụng đầu óc thông minh khai phá phụ trợ nhỏ, bằng vào trái tim theo đuổi lực lượng đi lên trình độ này, rất khó khăn, cũng rất không dễ dàng.
- Ài, đi đến tận đây cũng nhờ ta hơi may mắn. Công pháp không tệ, tạm giữ, chờ có điểm rồi từ từ nghiên cứu. Không biết tiếp theo sẽ đưa cái gì.
Lâm Phàm rất có lòng tin vào những đại nhân vật kia.
Dù gì đều là đại nhân vật thượng giới, giết hắn nhiều lần như vậy, chỉ cần có chút lương tâm tuyệt đối sẽ không cho hắn rác rưởi.
Đáng tiếc Hận Thiên Tiểu Ma Quân chỉ giết hắn hai lần, ít đến tội, không biết có thể bồi thường bao nhiêu.
Lâm Phàm không nghĩ nhiều, bắt đầu làm việc.
Hai tay bấu mặt đất, lực lượng từ mười ngón tay vươn ra hình thành một cái lưới lớn bao bọc toàn bộ bí cảnh, Lâm Phàm quát lớn lật tay lại.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất tan vỡ, bí cảnh bị ném lên trời.
Đá to bay lơ lửng, trong đá to có nhiều yêu thú.
Chúng nó ở trong bí cảnh chờ đợi con mồi đến, nhưng tia nắng sáng sủa này là sao?
Chói mắt ghê.
Bầy yêu thú đạp đá không khí, muốn tìm chỗ có thể giẫm lên, chứ không thì hoảng hốt.
Lâm Phàm ngẩng đầu xem:
- Đơn giản nhiều.
Trước kia đi bí cảnh vất vả biết bao, phải đi vào từ từ giết yêu thú, giờ nhìn xem cả một bầy, vừa nhẹ nhàng vừa thoải mái, sung sướng khó tả.
- Đó là cái gì?
Trong tảng đá có một khung xương tỏa ánh sáng vàng, hai chân khoanh lại xoay tròn trên trời.
- Thôi, chắc lại là thứ đồ chơi nhỏ.
Lâm Phàm không để bụng, năm ngón siết chặt, lực lượng ngưng tụ.
Kiếm điểm cần có nghi thức, phải uấn nhưỡng.
- Chuyện gì đây?
Kim Thân lơ lửng trong tảng đá, đang yên ổn chờ người có duyên rồi sẽ thi triển đại pháp lừa dối, tìm hy vọng sống cho mình, nó đã bài bố hết rồi.
Nhưng tình huống bây giờ là thế nào? Sao ở bên ngoài?
Tên khốn phía dưới là thế nào? Hắn muốn làm gì?
Đột nhiên!
Kim Thân phát ra tiếng rít sắc nhọn tuyệt vọng:
- Không!!!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tung nắm đấm, lực lượng cuồng bạo như thủy triều bao trùm hư không, tất cả sinh vật, đồ vật hóa thành tro tàn.
Điểm không ngừng nhảy lên.
Tâm tình vô cùng thỏa mãn.
Lâm Phàm quay đầu:
- Ủa? Hình như mới có người nói chuyện?
Hắn hoang mang, có lẽ nghe lầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận