Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1029: Trời tối quá, xoẹt xoẹt hai cái đã chết

Dạ Trủng ngây người:
- Không lẽ ngồi canh mình?
Gã nhận ra những đại nhân vật này là ai.
Sáu vị Chúa Tể, mỗi một vị đều không đắc tội nổi.
Bây giờ sáu vị Chúa Tể có mặt, Dạ Trủng rụt cổ, không dám ngông nghênh. Gã phát hiện sắc mặt của sáu vị Chúa Tể hơi kỳ, ánh mắt kia, biểu tình kia đang ở bờ vực nổi khùng.
Xoẹt!
Một loạt ánh mắt nhìn sang.
Những ánh mắt này bao gồm sáu Chúa Tể, Dạ Trủng căng cơ mông, cảm giác như sắp bị làm thịt.
Dạ Trủng vội la lên:
- Không nên ra tay, người một nhà! Ta là người của Chí Minh Thánh Viêm Đế, mới từ vực ngoại giới đi lên, đừng xúc động!
Dạ Trủng nhanh chóng cho thấy thân phận, đề phòng đối phương tưởng mình là dân bản xứ trực tiếp giết.
Tu vi Đế Thiên cảnh ở trước mặt những đại nhân vật này không là cái đinh gì, nếu không lên tiếng trước thì rất có thể bị chém chết ngay.
Dạ Trủng nói xong thở phào nhẹ nhõm:
- Phù.
Xem ra tạm thời an toàn.
Gã tuyệt đối sẽ không trở về, dù có chỗ tốt cực lớn cũng quyết không quay về nơi khiến gã sợ hãi.
Quỷ Tộc Chúa Tể nghiến răng nghiến lợi:
- Chí Minh Thánh Viêm Đế.
Quỷ Tộc Chúa Tể và Chí Minh Thánh Viêm Đế không có thù, nhưng bị mất nhiều thứ quý giá, lòng đang chảy máu, có ngụm máu nghẹn ở lồng ngực khó thể nuốt xuống, muốn phun ra ngoài.
Dạ Trủng ngậm miệng không nói, nguy hiểm quá.
Quỷ Tộc Chúa Tể nổi tiếng tàn nhẫn, hơn nữa rất quỷ dị, Dạ Trủng không dám làm càn, chỉ có thể cúi đầu xuống.
Nhưng gã tin đối phương sẽ không giết mình.
Giọng Quỷ Tộc Chúa Tể run run, nghiến răng ken két:
- Đồ vật của ta đã đi đâu?
Có lẽ y đang tức giận, đau xé lòng.
U Huyền Chúa Tể rít gào, hai tay chộp trữ vật giới chỉ:
- Không!!!
U Huyền Chúa Tể trơ mắt nhìn các bảo bối lần lượt biến mất mà mình thì bất lực.
Cảm giác này có ai hiểu thấu?
U Huyền Chúa Tể trừng Quỷ Đế:
- Quỷ Đế, ngươi rốt cuộc làm cái gì?
U Huyền Chúa Tể điên rồi. Nơi này là quỷ vực, địa bàn của Quỷ tộc, đồ vật mất trong chỗ này chắc chắn có liên quan đến họ.
Mắt Quỷ Tộc Chúa Tể đỏ như máu, tinh thần dao động mạnh, có dấu hiệu điên:
- Làm cái gì? Ngươi nói ta có thể làm cái gì?
Không chịu nổi, mất đan dược vốn đã đau muốn chết, giờ Cửu Chuyển Quỷ Thủ cũng mất, Quỷ Tộc Chúa Tể muốn giết hết mọi người.
Dạ Trủng cảm giác tình huống hiện tại có chút không ổn, gã rụt cổ định lén chuồn đi.
Đường hầm không gian chỉ có thể tới, không thể trở về. Quỷ vực bên kia có khe hở có thể lên hoặc xuống, bắt được cơ hội đương nhiên phải trở về.
Dạ Trủng nghĩ kỹ rồi, lần này trở về gã sẽ yên phận, không dám nghênh ngang, cũng tuyệt đối không đến vực ngoại giới, gã đã nhận tổn thương trong chỗ đó rất lớn.
Dạ Trủng đang định chuồn êm thì giọng Quỷ Tộc Chúa Tể âm trầm vang lên:
- Đứng lại!
Dạ Trủng rụt cổ, sợ chết khiếp, hãi hùng nhìn người trước mắt vô cùng yêu dị và đang điên tiết:
- Chúa Tể, xin hỏi ngài có gì dặn dò?
Quỷ Tộc Chúa Tể đỏ mắt, rít qua kẽ răng:
- Vực ngoại giới, ta hận không thể bóp nát ngươi!
Dạ Trủng mờ mịt, chuyện gì vậy? Vực ngoại giới liên quan gì ta? Đi ngang qua thôi mà, mắc gì bóp nát ta?
Giọng Ảnh Sơn Chúa Tể khàn khàn hỏi:
- Quỷ Đế, ngươi biết là ai làm?
Quỷ Tộc Chúa Tể ấp úng nửa ngày thốt ra hai chữ:
- Không biết.
Y biết cái quái gì, chẳng qua trách tội vực ngoại giới, Ma Tổ, nếu không phải gã mượn quỷ vực mở ra khe hở thì đã không xảy ra việc này.
Có lẽ sẽ không bị mất đồ.
Quỷ Tộc Chúa Tể suy nghĩ đến bây giờ vẫn không hiểu năng lực thế nào mới có thể trộm đồ trong túi bọn họ?
Có lẽ trộm đã không đủ hình dung.
Mà là quang minh chính đại cướp ngay trước mắt họ, thậm chí trên tay họ.
Dạ Trủng chuồn êm:
- Ta đi trước thì hơn.
Đột nhiên gã đứng tim, có lực lượng kinh khủng đánh tới sau lưng. Mặt Dạ Trủng không chút máu, có Chúa Tể xuống tay với mình.
Trời ạ, vô tình đi ngang qua đã bị đối xử như vậy, không cho Chí Minh Thánh Viêm Đế mặt mũi chút nào.
Khủng bố sau lưng chợt biến mất.
- Quỷ Đế, xin nương tay.
Mấy bóng dáng xuất hiện trong hư không, người dẫn đầu có mái tóc xanh, khí chất bắt mắt, môi treo nụ cười đạp bước hư không.
Mấy người theo phía sau cảnh giác nhìn bốn phía.
Bọn họ không ngờ có năm vị Chúa Tể đến quỷ vực.
Dạ Trủng thấy người tới thì mừng rỡ reo lên:
- Thanh Hồ đại nhân!
Được cứu rồi, không cần chết.
Quỷ Tộc Chúa Tể nhìn thấy Thanh Hồ thì hừ lạnh một tiếng, thu tay về nhìn hướng khác. Y và năm vị Chúa Tể khác mất mát nặng nề, không rõ vì sao như vậy.
Thanh Hồ là thuộc hạ của Chí Minh Thánh Viêm Đế, Quỷ Tộc Chúa Tể không để vào mắt.
Thanh Hồ thở phào nhẹ nhõm.
Thanh Hồ phát hiện Quỷ Tộc Chúa Tể kỳ kỳ, năm Chúa Tể khác cũng là lạ, y thầm lo lắng, nhưng thấy Quỷ Tộc Chúa Tể không nói nhiều thì cũng yên lòng.
Nếu Quỷ Tộc Chúa Tể ra tay thật, với thực lực của Thanh Hồ có thể tự bảo vệ mình nhưng tuyệt đối không đẩy lùi Chúa Tể được.
Cùng là Chúa Tể cảnh, nhưng mỗi cấp bậc trong cảnh giới này khác biệt rất lớn.
Thanh Hồ hỏi:
- Sao ngươi trở về? Những người khác đâu?
Dạ Trủng được Thanh Hồ phái đến vực ngoại giới, giờ chỉ có mình gã trở về, tình huống có chút không đúng.
- Cái này . . .
Dạ Trủng ấp úng không biết trả lời như thế nào, đầu óc vận chuyển nhanh, chợt nghĩ ra cách.
Dạ Trủng đổi sắc mặt thành uất ức, tội nghiệp:
- Đại nhân, những người khác chết rồi, đều chết trong vực ngoại giới, chỉ có mình ta trở về thông báo.
Thanh Hồ cau mày, không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Vực ngoại giới mạnh nhất chỉ có Đạo cảnh.
Dạ Trủng là Đế Thiên cảnh trung kỳ, sao có thể bị người giết chỉ còn mình gã trở về?
Thanh Hồ hỏi:
- Ai làm?
Câu hỏi này hơi phức tạp.
Dạ Trủng đã thề, dân bản xứ kia là ca của gã, không thể đại bất kính, nếu không sẽ bị sét đánh, cho nên tuyệt đối không được khai ra, nếu không thì hối hận không kịp.
Chờ chút, gã thề trong vực ngoại giới, nơi này là thượng giới, làm trái lời thề chắc không sao?
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của gã, không biết thật giả, không dám thí nghiệm, ai biết lời thề có ứng nghiệm ở hai nơi không?
- Không biết, trời tối quá, đối phương không nói mình là ai, xoẹt xoẹt hai cái đã trấn áp chúng ta. Ban đầu ta muốn liều mạng với đối phương, nhưng nghĩ rằng mình chết rồi không ai báo cáo tình huống để càng nhiều người tiến đến thì chết vô ích, cho nên ta liều mạng trốn.
Dạ Trủng vô cùng bi thương, dường như đồng bạn chết tạo thành đả kích lớn cho gã.
Thanh Hồ không quan tâm Dạ Trủng nói thật hay giả, lòng nặng nề.
Vực ngoại giới có tình huống mới.
Thanh Hồ nói:
- Đi, mang ta đi vực ngoại giới.
Chí Minh Thánh Viêm Đế điều động y dẫn người đến vực ngoại giới, yêu cầu chỉ có một, đó là hủy diệt Viêm Hoa tông, mang tông chủ và Lâm phong chủ gì đó về.
Thanh Hồ không mong Đại Đế làm vậy, nói sao thì cũng từng một tay Chí Minh Thánh Viêm Đế sáng lập, nhưng Đại Đế đã không phải như trước kia.
Ai làm trái ý của y thì kết quả sau cùng chỉ có một con đường chết.
- A?
Dạ Trủng thầm rít gào đừng mang ta xuống dưới, tha cho ta đi.
Nhưng gã không dám nói, nếu nói ra khỏi miệng là tiêu đời.
Dạ Trủng cung kính nói:
- Vâng thưa đại nhân.
Gã chỉ muốn chết, khó khăn trở lại thượng giới giờ quay về vực ngoại giới nữa, chẳng khác nào đè gã vào miệng cọp.
Thanh Hồ ôm quyền chào mấy vị Chúa Tể rồi mang theo đám người nhanh chóng tiến vào khe hở.
Trong khe hở.
- Dạ Trủng, mấy vị Chúa Tể này làm sao vậy?
Thanh Hồ thấy sắc mặt của sáu vị Chúa Tể là lạ, lẽ thường thì không có chuyện gì khiến họ tức giận đến vậy, y ít khi thấy điều đó.
Dạ Trủng ngây thơ vô số nói:
- Không biết.
Nếu gã biết thì tốt rồi, gã chỉ đi ngang qua vậy mà muốn giết gã, có đắc tội gì với họ đâu.
Thật xấu.
Thanh Hồ không hỏi ra được gì thì cũng im lặng.
Vực ngoại giới.
Lâm Phàm liên tục đi qua mấy bí cảnh, tâm tình sảng khoái vô cùng.
Đương nhiên hắn có gặp một số người vực ngoại giới đi ra ngăn cản, nhưng khi thấy lực lượng của hắn thì đều tin phục, cả đám đắm chìm trong biển lực lượng của hắn không thể thoát ra.
- Chết tiệt, không thấy một bóng kẻ xâm nhập.
Lâm Phàm muốn gặp kẻ xâm nhập, muốn giao lưu với đối phương, truyền đạt tín hiệu hòa bình, tiếc nuối là không thấy người.
Lâm Phàm lấy tờ giấy vàng rực ra, liên lạc với người xét duyệt Tri Tri Điểu.
Lâm Phàm hỏi:
- Này, hỏi ngươi một chuyện, ngươi biết gần đây kẻ xâm nhập đi đâu hết rồi?
Lâm Phàm chịu phục, trước kia thường xuyên có thể nhìn thấy kẻ xâm nhập giờ không còn bóng dáng.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu kinh ngạc nói:
- Sao tông sư hỏi ta điều này? Chẳng phải đều vì tông sư sao?
Kẻ xâm nhập biến mất tăm mà sao tông sư không biết nguyên nhân?
Lâm Phàm ngơ ngác:
- Ta???
Ta cái con khỉ khô, hắn lâu rồi không thấy kẻ xâm nhập, chẳng lẽ đều bị hắn nuốt.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu nói:
- Đúng rồi, tông sư chém giết rất nhiều kẻ xâm nhập, có cả Thế Giới cảnh. Những kẻ xâm nhập biết tin tức này đều ẩn trốn, hình như đang chờ đợi đại bộ đội đến.
Đoạn thời gian trước có rất nhiều kẻ xâm nhập Thế Giới cảnh đến, rất là nghênh ngang. Thấy ai là làm thịt người đó, không biết có bao nhiêu tông môn bị làm chết đi sống lại, thè lưỡi như chó, yếu nhớt.
Nhưng về sau đám kẻ xâm nhập có lẽ được tiếng gió, tất cả lặn hết, không biết đi đâu.
- Thì ra là thế.
Lâm Phàm suy nghĩ, hơi tiếc nuối.
Cứ tưởng kẻ xâm nhập không phải loại hèn nhát, nhưng giờ thật thất vọng.
- Tông sư, tông sư . . .
Bên người xét duyệt Tri Tri Điểu có giọng nói dễ nghe, dịu dàng, là giọng nữ.
- Công chúa, chờ một chút . . .
- Có chuyện gì?
Đang yên lành đâu ra giọng cô nương, nghe âm thanh làm Lâm Phàm không dễ chịu, tay phải vững vàng hơi run.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu vội nói:
- Tông sư, đây là công chúa của Tri Tri Điểu, lần trước ra ngoài muốn tìm tông sư nhưng không tìm được nên trở về.
Gã bó tay với công chúa.
Tông sư rất nguy hiểm, đại công chúa làm ơn đừng đến gần, nếu không sẽ bị xui xẻo.
Giọng công chúa Tri Tri Điểu vang lên, rất hưng phấn và mong đợi:
- Tông sư, chúng ta có thể gặp mặt không?
Ở tổng bộ Tri Tri Điểu, một cô nương sức sống thanh xuân, tóc dài bay bay khuôn mặt hưng phấn.
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Muội tử, bản phong chủ là loại nam nhân nàng muốn gặp liền được sao? Thôi qua một bên chơi, đừng quấy rầy bản phong chủ làm việc.
Hắn kêu người xét duyệt Tri Tri Điểu giúp đỡ chú ý động tĩnh của kẻ xâm nhập, sau đó cắt đứt liên lạc.
Mắt công chúa Tri Tri Điểu sáng lấp lánh nói:
- Oa, tông sư thật có cá tính!
Trước kia nàng cũng là người lạnh lùng cao ngạo, nhưng chiến tích kinh người của tông sư đã chinh phục nàng, si mê hắn, đây mới là nam nhân thực thụ trong mắt nàng.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu nhìn công chúa nhà mình như xem kẻ thiểu năng.
Nếu để nàng biết tông sư thích bắn pháo hoa nữ thì có lẽ sẽ không mê mẩn hắn.
Lâm Phàm mới cắt đứt liên lạc với Tri Tri Điểu thì chợt có cái đầu lâu nằm trong lòng bàn tay.
Thứ gì đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận