Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1032: Chỉ có thể dựa vào chính mình tranh thủ cơ hội

Thoạt trông Huyết Ma Đế hờ hững không để đối phương vào lòng nhưng thật ra rất căng thẳng.
Nếu ở thời kỳ đỉnh cao thì Huyết Ma Đế không để mắt tới mấy con tôm nhỏ này.
Nhưng bây giờ khác biệt, tu vi của Huyết Ma Đế hao tổn nặng, tuy là Thế Giới cảnh nhưng thế giới bên trong bị tổn hại, muốn trấn áp mấy Chúa Tể cảnh này khó cỡ level địa ngục.
Nhưng nhìn tình huống trước mắt thì hiển nhiên đã ổn định đối phương, tạm thời không sao.
Ài. Nghĩ đến tình huống hiện tại, Huyết Ma Đế có khổ muốn thổ lộ, ban đầu chỉ muốn yên ổn hiệu trung một năm, chờ thời hạn thề đến là đi ngay. Nào ngờ gặp phải thời buổi rối loạn này.
May mắn không phải cường giả Chúa Tể đỉnh đến, chứ không thì khó mà lừa dối.
Dù sao cường giả Chúa Tể đỉnh không thèm để Huyết Ma Đế vào mắt.
Kỳ Lân cau mày kéo Thanh Hồ sang bên, nhỏ giọng nói:
- Có phải là quá cẩn thận rồi không? Dù lúc đối phương ở đỉnh cao là Chúa Tể nhưng tình huống hiện giờ của hắn không ổn, Thế Giới cảnh cũng chưa viên mãn nữa là, chúng ta mà ra tay thì hắn lấy gì chống cự?
Thanh Hồ trả lời đơn giản dứt khoát:
- Ngươi không hiểu.
Thanh Hồ mỉm cười nhìn Huyết Ma Đế, đúng là không sợ gì lời uy hiếp, nhưng y không muốn khai chiến.
Kỳ Lân không nói nữa, còn bảo là gã không hiểu? Rồi rồi, ngươi hiểu, chỉ không nói.
Thanh Hồ nói:
- Tiền bối, có chuyện gì bàn lại được, nhưng xin mời tông chủ và phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông đi ra.
Huyết Ma Đế nhìn đối phương như xem đồ ngốc. Y là nhân viên vệ sinh của Viêm Hoa tông, bàn về địa vị thì y không bằng đệ tử bình thường nữa là, nói mấy chuyện đó với y có ích gì?
Thanh Hồ hỏi:
- Có vấn đề gì sao? Hay có chỗ nào khó xử?
Lần này đến đây nhất định phải nhìn thấy tông chủ và phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông.
Tất nhiên sẽ mang họ về thượng giới.
Hy sinh hai người giữ gìn Viêm Hoa tông, đây là sự tha thứ lớn nhất của Thanh Hồ, nếu không nghe theo mệnh lệnh của Đại Đế sẽ bị diệt tông.
Thực lực của họ dư sức làm được điều này, dù tiền bối trước mắt ra tay cũng không thể ngăn họ được.
Từ Chúa Tể cảnh rơi xuống Thế Giới cảnh không hoàn chỉnh, dù thực lực từng cường đại cũng không cách nào phát huy tác dụng quá lớn.
Lữ Khải Minh không kiêng dè đứng ra:
- Sư huynh của ta không ở, có chuyện gì cứ nói với ta.
Lữ Khải Minh nhìn mấy người trước mắt, dù thực lực cách biệt rất lớn nhưng sư huynh ra ngoài chưa về, gã là người phụ trách Vô Địch phong, người ta tìm tới cửa, gã có trách nhiệm gánh thay sư huynh.
Kỳ Lân khinh bỉ nhìn Lữ Khải Minh:
- Tiểu tử từ đâu ra mau chui về chỗ cũ, còn chưa đến Truyền Kỳ cảnh, biến đi.
Bạn nhỏ yếu đến tội, dù gặp trên đường gã cũng không muốn giết, sợ dơ tay, lãng phí thời gian.
Câu nói này làm Lữ Khải Minh rất mất mặt.
Lữ Khải Minh không sợ hãi chút nào:
- Làm người đừng quá càn rỡ, mặc kệ ta yếu cỡ nào vẫn là sư đệ của sư huynh. Sư huynh không ở, ta là người phụ trách Vô Địch phong, các ngươi muốn sinh sự với sư huynh của ta thì ta đứng đây, có gì cứ nhằm vào ta.
- Tự tìm cái chết!
Lòng Kỳ Lân rực cháy lửa giận, cái thứ còn không bằng con kiến cũng dám láo trước mặt gã, không một bàn tay đập chết thì thật có lỗi với chính gã.
Huyết Ma Đế mệt tâm, chỉ muốn chết:
- Làm gì? Có chuyện gì nói đàng hoàng, nóng tính vậy làm gì? Hòa bình chút.
Nếu có cường giả ở bên cạnh kề vai chiến đấu thì y đã kiên cường vô tận, nhưng giờ mặt ngoài cứng rắn chứ trong lòng thầm run.
Nhìn đệ tử tông môn xem, thật thảm, không ai đánh nhau được.
Huyết Ma Đế đã hiểu tại sao tiểu tử kia bắt y thề, chắc cũng biết toàn bộ tông môn không có người đánh nhau được.
Thanh Hồ nói:
- Ừm, tiền bối nói có đạo lý, vô duyên vô cớ tranh đấu không có giá trị gì. Nhưng vẫn câu cũ, kêu tông chủ và phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông đi ra, theo ta về thượng giới, tiếp nhận Chí Minh Thánh Viêm chế tài.
Chừa đường sống cho Viêm Hoa tông đã là y ban ơn lớn nhất.
Các đệ tử tông môn ngó nhau, không biết nên làm sao bây giờ.
Từ khi họ biết Chí Minh Thánh Viêm Đế còn sống thì đã cảm giác là lạ.
Đương nhiên bọn họ không sống ở niên đại đó, cho nên không có cảm quan sâu sắc với Viêm Hoa Đại Đế.
Huyết Ma Đế nói:
- Người trẻ tuổi, ngươi nên biết tình huống vụ việc, đi theo các ngươi về thượng giới thì còn mạng sao? Ta thấy thôi thì vầy, các ngươi chờ ở đây một chút. Hiện nay có thể làm chủ Viêm Hoa tông là phong chủ Vô Địch phong, chờ hắn trở về cùng các ngươi trò chuyện được chứ?
Nếu không vì lời thề thì Huyết Ma Đế dám thề với trời sẽ bỏ chạy ngay.
Mấy người trước mắt đều là cường giả Chúa Tể cảnh, nếu đánh nhau thật thì không tưởng tượng nổi hậu quả.
Thanh Hồ trầm tư, dường như đang suy nghĩ.
Thanh Hồ nhìn sơ Viêm Hoa tông tinh thần phấn chấn rất là phi phàm, đặc biệt hơi thở bao phủ bên trên tông môn đại biểu tông môn tinh thần phấn khởi, không như chỗ Chí Minh Thánh Viêm Đế.
Kỳ Lân bất mãn nói:
- Thanh Hồ, còn chờ cái gì? Đại Đế chỉ cho chúng ta vài ngày!
Nếu để gã phụ trách chuyện này thì sẽ không nói chuyện ngọt nhạt với đối phương làm gì, sẽ diệt đối phương ngay lập tức, rồi bắt người Đại Đế muốn, trực tiếp mang đi.
Dạ Trủng chỉ muốn chết, đám người này rất quá đáng, bọn họ tới thì cứ tới, cứ phải kéo gã đi cùng, thật tệ.
Giờ đại ca không có mặt thì gã còn bình tĩnh được, nếu đại ca trở về là tiêu đời.
Phương xa.
Thiên Tu chờ đợi hồi lâu, lão đã sẵn sàng. Vào lúc tông môn gặp nguy cơ, vô số đệ tử tuyệt vọng, làm trưởng lão của tông môn, lão bá đạo ra sân, bảo vệ tông môn, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng các đệ tử, từ đó khắc sâu ấn tượng trưởng lão mạnh nhất Viêm Hoa tông.
Nhưng đến bây giờ vẫn không cho lão cơ hội đó.
Một đám người tán gẫu đến bây giờ vẫn chưa đánh nhau, khiến người hơi bất đắc dĩ.
Lão chờ cơ hội như vậy rất lâu rồi.
Từ khi đồ nhi xuất sư, ra ngoài du lịch thì lão không có cơ hội ra tay một lần. Ngày thường lão cố gắng tu luyện là vì cái gì?
Đương nhiên vì một lần nữa vươn lên, cho các đệ tử thấy Thiên Tu trưởng lão của tông môn vẫn như xưa, đao quý chưa già.
- Thôi, không đợi cơ hội nữa.
Thiên Tu quyết định chủ động xuất kích, không thể chờ đợi cơ hội chẳng biết có tới hay không.
Cửa sơn môn.
Huyết Ma Đế nhìn chằm chằm Thanh Hồ, trong lòng băn khoăn, nhưng khí thế tuyệt đối không thể yếu.
Thanh Hồ nói:
- Không thể chờ, đã cho nhân từ lớn nhất.
- Tốt, yên tâm, chỉ bắt tông chủ, không giết người nơi này.
Kỳ Lân đã nhịn hồi lâu, rốt cuộc có thể ra tay. Còn về Huyết Ma Đế thì gã chỉ cảnh giác, thế giới vỡ nát mà đấu cứng với Chúa Tể, đặt ai ở vị trí này đều không làm được.
Kỳ Lân nhìn phương xa:
- Ở nơi đó!
Chỗ đó là đại điện tông môn, chắc là vị trí của tông chủ.
- Già Diệu!
Áo của Kỳ Lân phồng lên, hơi thở hóa thành bàn tay to xé rách hư không vươn ra xa, hiển nhiên muốn bứng nguyên đại điện.
Huyết Ma Đế thấy cảnh này thì tinh thần chấn động, lúc trước đã nói ổn thỏa rồi mà, sao không giữ lời gì hết!
- Huyết Vực!
Ầm ầm!
Sau lưng Huyết Ma Đế dâng lên màn máu ngập trời, nuốn phủ lên bàn tay to.
- Lão già, tu vi bị tổn hại thì lo nghỉ dưỡng, đừng tự tin quá!
Phụt!
Quả nhiên Huyết Ma Đế vấp ngã, màn máu bị xé rách hóa thành luồng hơi lại hòa vào người y.
Kỳ Lân càn rỡ cười to, ánh mắt nhìn Huyết Ma Đế tràn đầy khinh thường nói:
- Ha ha ha ha, Thanh Hồ, ngươi thấy chưa? Đây là tiền bối mà ngươi kiêng kị, muốn ngăn cản thế công của ta? Tự rước lấy nhục, không biết tự lượng sức mình, đã từng là Chúa Tể thì sao? Giờ chỉ là tên già ngay cả thế giới cũng không trọn vẹn.
Huyết Ma Đế tức bể phổi:
- Bà nội nó!
Mất hết mặt mũi, không ngờ bị một đứa nhãi ranh coi khinh, đây là buộc y làm thật.
Không được, phải nhịn, không cần thiết.
- Lão già kia, đừng có ngông trước mặt ta, ngươi cần có thực lực mới được!
Kỳ Lân thủ đoạn không yếu, trực tiếp lướt qua đầu Huyết Ma Đế chộp phía xa.
Một đám kiến tầm thường mà muốn cản đường đi của gã? Đúng là tự tìm chết.
Tuy gã chỉ là Chúa Tể cảnh sơ kỳ, nhưng đám kiến này không thể đối kháng.
Huyết Ma Đế khó khăn nhẫn nhịn, không ngờ tiểu tử này lại buông lời nhục nhã, làm y mất hết mặt mũi. Nếu không ra tay thì y thật sự không còn sĩ diện.
Miệng Huyết Ma Đế phát ra tiếng rít sắc nhọn khủng bố:
- A!
Toàn thân Huyết Ma Đế tràn máu, từ miệng, mũi, mắt trào máu ồ ạt.
Huyết Ma Đế hét to một tiếng:
- Huyết Ma Nguyên Thai!
Uy thế cực kỳ âm trầm khủng bố bộc phát ra từ người Huyết Ma Đế.
Thanh Hồ cảnh giác, gã cảm nhận sức mạnh siêu khủng bố từ người Huyết Ma Đế:
- A? Kỳ Lân, cẩn thận một chút.
- Cẩn thận cái gì? Đám người này có thể làm gì ta chứ?
Kỳ Lân mới nói xong thì cảnh tượng kinh người diễn ra.
Sau gáy Huyết Ma Đế rách một đường, một đoàn huyết khí phóng lên cao, tiếng rít kỳ lạ như trẻ sơ sinh phát ra từ huyết khí.
- Đồ khốn kiếp, lão tử không muốn khi dễ con nít nhưng ngươi được nước lấn tới, bây giờ cho ngươi biết kết cục chọc giận ta!
Huyết khí lao nhanh về phía Kỳ Lân, tốc độ rất nhanh, đông thời không lại.
Thanh Hồ nhắc nhở:
- Kỳ Lân, hãy cẩn thận!
Lực lượng huyết khí này quá mạnh.
Thanh Hồ chợt nhận ra có lẽ ngay từ đầu đã nghĩ sai.
Dù tu vi của đối phương yếu đến chỉ cỡ Thế Giới cảnh, còn là không trọn vẹn, nhưng ẩn giấu thủ đoạn tuyệt đối phi phàm.
Kỳ Lân ngây người:
- Cái gì?
Nhưng rồi con ngươi gã co rút, từ khi nào đứa bé máu chảy đầm đìa há mồm đầy răng nhọn xuất hiện ở dưới chân gã.
Mắt thường thấy trong khoang miệng lởm chởm răng nhọn một mảnh tối đen không biết sâu cạn.
Phập!
Hàm răng khép lại.
Có tiếng hét thảm:
- A!
Nửa người Kỳ Lân bị nuốt, máu phun như suối.
Mặt Kỳ Lân trắng bệch:
- Cứu ta!
Thanh Hồ lập tức biến mất tại chỗ, xuất hiện ở trước mặt Kỳ Lân, chộp vai gã, giơ tay chém ngang gã, kéo đi xa.
Mắt Huyết Ma Đế đỏ máu nhìn Kỳ Lân:
- He he, bạn nhỏ, số lớn đấy.
Khóe môi Huyết Ma Đế tràn máu, mặt càng trắng, nhưng y không quan tâm. Vết thương càng nặng, thế giới trong thân thể nứt rạn, có xu hướng tan vỡ.
Thanh Hồ nói:
- Tiền bối, có chuyện gì từ từ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận