Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1033: Toàn bộ tông môn đều đang giả vờ

Dù chuyện gì xảy ra y vẫn bá khí như vậy.
Nhưng bàn tay đặt sau lưng nứt một khe hở, một miếng da bay lên rồi biến mất.
Trong miếng da biến mất có vết rạn bao trùm nguyên mu bàn tay.
Không thể đánh tiếp nữa, nếu không sẽ chết.
Lực lượng của Huyết Ma Đế vô biên vô tận, Huyết Ma Nguyên Thai là căn cơ cho y trở thành Chúa Tể, nhưng vừa rồi lấy thân thể không trọn vẹn thả Huyết Ma Nguyên Thai ra là hành vi ngu xuẩn.
Hậu quả đã buông xuống rồi đây.
Huyết Ma Đế không thể tiếp tục ra tay, đây đã là một kích cuối cùng, nếu như tiếp tục thì y chỉ có đường chết.
Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai giọt máu của y giữ lại, tích lũy đủ lực lượng lại hồi sinh, nhưng đó chỉ là có lẽ, cần chờ một quãng thời gian dài dặc.
- Đáng ghét, đáng ghét!
Kỳ Lân đã mất nửa người dưới, máu me bầy nhầy, nếu nhìn kỹ sẽ thấy khí quan máu chảy đầm đìa.
Mới rồi là sao?
Đứa bé mập mạp bị máu phủ lên, không, đó không phải trẻ sơ sinh mà là ma thai cực kỳ khủng bố.
- Thanh Hồ, nó đang hạn chế ta mọc lại!
Kỳ Lân là cường giả Chúa Tể, có thể làm vết thương chớp mắt khép lại. Nhưng lực lượng quỷ dị bao trùm lên vết thương ngăn cản thịt của gã mọc lại.
Kỳ Lân hoảng hốt, thậm chí không thể tin được, một lão già thế giới đã vỡ nát vậy mà thật sự tổn thương được y.
Điều này sao có thể xảy ra?
Dù nằm mơ cũng không thể phát triển ra thế này.
Đẳng cấp càng về sau thì chênh lệch mỗi giai đoạn càng lớn.
Dù đối phương đã từng là Chúa Tể cường giả nhưng tụt dốc đến mức này rồi, không nên khủng bố như vậy.
- Để ta thử lại.
Thanh Hồ bỗng chộp miệng vết thương của Kỳ Lân, cau mày, lực lượng quỷ dị này rất khó đối phó, như giòi trong xương, cực kỳ khó chơi.
Thanh Hồ giơ tay lên, tăng mạnh lực lượng. Với Kỳ Lân thì cảm giác đau đớn xộc thẳng vào óc.
Kỳ Lân thê thảm gào thét:
- A! Đau, đau, đau chết mất!
Vì quá đau nên mặt Kỳ Lân không chút máu, trán túa mồ hôi như tắm.
Thanh Hồ không dừng tay mà tiếp tục siết chặt, tin tưởng Kỳ Lân ráng chịu đựng chút là khỏe.
Kỳ Lân thê thảm quát:
- Bà nội nó, ngươi dừng tay cho ta, đau chết mất! Ngươi muốn lấy mạng của ta hả!?
Gã đã đau đến mức này rồi mà Thanh Hồ không chịu nhẹ tay, rõ là muốn gã chết.
Thanh Hồ gầm nhẹ, vung cánh tay, một đoàn huyết vụ màu đỏ bị xé khỏi miếng thịt.
- Được rồi.
Thanh Hồ thở phào nhẹ nhõm, đúng là thứ khó giải quyết. Nếu không phải thực lực của đối phương yếu đến mức chỉ còn là Thế Giới cảnh thì y rất khó giải quyết.
Thanh Hồ nói:
- Tiền bối xuống tay hơi ác đấy.
Thanh Hồ thầm xem trọng Huyết Ma Đế, quả nhiên người có thể trở thành cường giả đỉnh cao thì không dễ chọc.
Kỳ Lân tự cho rằng mình là Chúa Tể cảnh, không thèm để mắt tới Huyết Ma Đế đã xuống dốc, sau cùng chịu thiệt lớn.
Huyết Ma Đế không yếu khí thế đáp trả:
- Không ác không được, người trẻ tuổi quá kiêu ngạo, thà chịu thiệt trong tay lão tử còn hơn ở bên ngoài bị người đánh chết.
Tất cả đều là giả vờ, y phải cứng rắn, lúc này mà khí thế yếu là sẽ bị xem thường.
Tóm lại phải chống dậy khí thế, chứ không thì đòn liều mạng vừa rồi sẽ uổng phí.
Thanh Hồ nhìn Huyết Ma Đế, hơi khó hiểu. Y thấy rõ tình trạng của tiền bối này, Thế Giới cảnh vỡ nát, nhưng mặt ngoài Thanh Hồ vẫn cho sự tôn trọng, nào ngờ người ta vẫn còn mạnh lắm.
Kỳ Lân chịu thiệt lớn, rất có thể nguy hiểm mạng sống.
Thịt mấp máy trên nửa khúc mình của Kỳ Lân, chậm rãi mọc ra.
Kỳ Lân tức giận trừng Huyết Ma Đế:
- Chết tiệt!
Gã hận không thể giết đối phương, nhưng ở sâu trong lòng khủng hoảng.
Mới rồi gã cách thần chết rất gần, cảm giác cả người lún trong cơn lũ vòng xoáy không thể thoát ra.
Lúc này, Thiên Tu chắp hai tay sau lưng, ung dung từ xa bước tới:
- Này, các ngươi đang làm gì thế?
Khi lão thấy bộ dáng sống dở chết dở của Hỏa Dung thì kinh ngạc hỏi:
- Sư đệ làm sao vậy? Ai ăn hiếp ngươi?
Hỏa Dung thấy sư huynh thì tố khổ:
- Sư huynh! Bọn họ khinh người quá đáng!
Thiên Tu vỗ vai Hỏa Dung, không chút hụt hơi nói:
- Sư đệ đừng gấp, nói từ từ, sư huynh ở đây này, chẳng lẽ sẽ để ngươi chịu thiệt?
Thiên Tu liếc trộm đám người kia.
Rất mạnh, mạnh đến khiến người sợ hãi.
Hỏa Dung khẽ thở dài:
- Sư huynh không đánh lại họ đâu.
Thực lực của đối phương đã vượt qua tất cả, dù là sư huynh cũng không đánh lại.
Hỏa Dung nói lời này làm Thiên Tu hơi bất mãn, không tin người ta vậy sao?
Thiên Tu không muốn nói chuyện với Hỏa Dung nữa, lão đi tới bên cạnh Huyết Ma Đế run khẽ, nói:
- Ngươi không được thì tránh ra, nhìn ngươi run như cái gì vậy.
Huyết Ma Đế nhìn đối phương, tên này cũng không nể mặt y, không cho người ta run sao?
Hơn nữa không biết lý do y run à?
Nhưng hết cách, người này là lão sư của tên đó, là trùm, không đắc tội nổi.
Thiên Tu nghiêm túc nhìn đám người Thanh Hồ:
- Này, các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Đến Viêm Hoa tông ức hiếp sư đệ của ta, láo thế?
Loại người càn rỡ.
Nếu bị đồ nhi thấy thì không biết mấy tên này còn sống trở về được không.
Nhưng bọn họ đã may lắm rồi, đồ nhi không ở, bọn họ còn cơ may sống sót.
Thanh Hồ nhíu mày, cảm giác người Viêm Hoa tông hơi kỳ kỳ.
Tu vi yếu nhưng rất cứng cổ, không thèm để họ vào mắt.
Xem ra không ra tay thì không được.
Nói chuyện đàng hoàng sẽ chỉ khiến đối phương bị lạc, không thấy rõ hiện trạng trước mắt là thế nào.
Thanh Hồ đi vào Viêm Hoa tông, đã có lòng từ bi không diệt tông môn, chỉ muốn mang tông chủ và phong chủ Vô Địch phong đi. Nhưng người liên tiếp xuất hiện không thèm để họ vào mắt, vậy nên cần bày ra thực lực để họ sáng mắt ra.
Thanh Hồ mở miệng nói:
- Có lẽ các ngươi suy nghĩ nhiều, tình huống hiện giờ không đơn giản như các ngươi tưởng tượng.
Lữ Khải Minh kể cho Thiên Tu nghe:
- Thiên Tu trưởng lão, bọn họ muốn đưa tông chủ và Lâm sư huynh đi thượng giới.
Thiên Tu hỏi:
- A? Là Viêm Hoa Đại Đế phái người đến?
Lữ Khải Minh gật đầu nói:
- Vâng, là Viêm Hoa Đại Đế, nhưng là Chí Minh Thánh Viêm Đế của họ.
Hai người trò chuyện với nhau, không để mắt tới Thanh Hồ.
Thanh Hồ nói rất nghiêm túc, nhưng nhìn hai người không thèm nghe vào tai thì hơi tức giận.
- Các ngươi rốt cuộc có nghe ta nói không? Ta đã đủ nhân từ với các ngươi, vì các ngươi là thế lực mà Đại Đế từng sáng lập. Chỉ cần tông chủ và phong chủ Vô Địch phong theo ta trở về là các ngươi sẽ có cơ hội sống sót, nếu không . . .
Thanh Hồ chưa nói hết câu thì cảnh tượng trước mắt thay đổi.
Thiên Tu vươn tay ra, ảo ảnh cây cổ hiện ra sau lưng lão, che kín trời. Nhánh cây đâm vào hư không như chống dậy cả thiên địa.
Thiên Tu mở miệng nói:
- Vạn cổ!
Âm thanh khác với bình thường, như từ viễn cổ vọng lại, chấn động bên tai mọi người.
Thanh Hồ ngây ra, lòng dâng trào linh cảm không may:
- A?
- Trời ơi!
Các đệ tử ngước đầu lên, ánh mắt nhìn Thiên Tu trưởng lão trở nên kinh sợ, không tin được.
Thiên Tu vươn tay:
- Đến đây!
Một mảnh lá cây màu xanh đầy hoa văn chậm rãi bay tới, bị Thiên Tu kẹp bằng hai tay.
Hỏa Dung ngây ngốc:
- Đây là cái gì?
Sư huynh lâu rồi không ra tay, cũng bắt đầu theo tuyến đường bí ẩn sao?
- Nhất Diệp Chướng Mục!
Thiên Tu ném lá cây lên trời, không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, cũng không có lực lượng kinh người.
Nhưng với đám người Thanh Hồ thì cảnh tượng trước mắt biến đổi kinh người.
Hư không xung quanh vỡ vụn, thế giới trong mắt họ khác với lúc trước.
Khi Thanh Hồ lại mở mắt ra thì phát hiện bọn họ xuất hiện trong một khe hở chật hẹp, ngẩng đầu nhìn, phía trên có ánh sáng.
Kỳ Lân nghi hoặc hỏi:
- Đây là nơi nào?
Thanh Hồ nói:
- Đi, lên trên.
Thanh Hồ bay lên cao, tìm tới luồng sáng bên trên.
Tốc độ của đám người rất nhanh, không ngừng xuyên qua, nhưng phát hiện mỗi khi xuyên qua luồng sáng thì cảnh tượng xung quanh giống hệt vừa rồi, trên đỉnh đầu vẫn là một luồng sáng.
Thanh Hồ suy tư:
- Mới rồi là một mảnh lá cây, vậy cái này là trong khe hở lá cây?
Thanh Hồ cảm nhận hơi thở xung quanh, hiển nhiên đã tiến vào thần thông của đối phương.
Thanh Hồ khẽ quát:
- Phá!
Y vung cánh tay, lực lượng khủng bố bộc phát ra đánh mạnh vào xung quanh.
Răng rắc!
Bùm!
Tất cả vỡ nát.
Ngoại giới.
Thiên Tu sắc mặt hơi tái nhưng ráng chống chọi.
Đúng là tu vi của lão không mạnh, nhưng từ khi dung hợp Thiên Thụ thì Thiên Tu biết mình mạnh nhất không phải lực lượng mà là nhờ vào Thiên Thụ vây khốn người khác, hoặc bảo vệ tất cả.
Nhưng dù sao tu vi của lão quá yếu.
Thanh Hồ ở bên trong dùng lực lượng phá hoại hết thảy, dù trải qua Thiên Thụ giảm xóc thì truyền đến chỗ Thiên Tu vẫn khiến lão bị thương nặng.
Xung quanh có nhiều đệ tử đang nhìn, làm trưởng lão, Thiên Tu không thể để mất mặt mũi được.
Hỏa Dung kinh thán, không ngờ sư huynh mạnh như vậy:
- Sư huynh lợi hại!
Thiên Tu cười nói, biểu hiện như bình thường:
- Ha ha, bình tĩnh.
Nhưng chỉ có Thiên Tu biết mình bị hố, lực lượng của đám người kia quá mạnh, tự cảm nhận mới hiểu đối phương kinh khủng đến cỡ nào.
Huyết Ma Đế kinh ngạc nhìn Thiên Tu, y không ngờ dân bản xứ vực ngoại giới có năng lực vây khốn Chúa Tể.
Chuyện này vốn không thể nào, thực lực yếu gió thế mà sao làm được hay vậy?
Đám người Thanh Hồ phá vỡ không gian xung quanh, phát hiện đứng trên một mảnh trên lá cây, nhiều lá cây lơ lửng bên cạnh họ.
Thanh Hồ nghiêm túc hơn:
- Lợi hại, có chút tài.
Có thể vây khốn bọn họ thì năng lực này không đơn giản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận