Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1034: Hài tử, ngươi đã nhập môn

- Đây rốt cuộc là cái gì?
Kỳ Lân bị thương hơi nặng, đối mặt cảnh tượng quỷ dị này làm lòng gã dao động mạnh.
Đến vực ngoại giới gây hấn với mấy dân bản xứ thôi mà sao xui gặp chuyện như vậy?
Trước khi đi nếu ai nói cho Kỳ Lân biết sau khi ngươi đi sẽ suýt mất mạng, dù đánh chết gã cũng tuyệt đối không tin.
Tiếc rằng sự thật là vậy, không tin cũng không được.
Thanh Hồ thấy quen thuộc với màn thần kỳ này, hình như gặp ở đâu rồi, nhưng trong một chốc không nhớ ra:
- Hơi quen thuộc, hình như thấy ở đâu rồi, nhưng tạm thời không nhớ ra.
Phải nói là rất kỳ diệu.
Dạ Trủng ngậm miệng không nói, việc này chẳng liên quan đến gã, gã chỉ là người qua đường, nhưng giờ cũng bị lún sâu vào.
Nếu ông trời thật sự có mắt thì mau thả gã ra cho rồi.
Thanh Hồ bước ra một bước, sức mạnh khuếch tán từ bàn chân:
- Được rồi, suy nghĩ nhiều cuối cùng vô dụng, lo phá vỡ không gian hư ảo này đã.
Xèo xèo!
Vô số vết rạn lan tràn từ lòng bàn chân Thanh Hồ, hình thành vằn sóng xung kích cực kỳ cường đại.
- A!
Thanh Hồ gầm nhẹ, người ngưng tụ uy thế khủng bố.
Lực lượng Chúa Tể nằm ngoài sức tưởng tượng, giơ tay nhấc chân có thể bóp nát lực lượng của Thế Giới cảnh.
Bên ngoài.
Vẻ mặt Thiên Tu bình thàn, nhưng trong lòng cực kỳ không bình tĩnh.
Xảy ra chuyện.
Lão đã cảm nhận trong Thiên Thụ nổi lên lực lượng khủng bố, nếu bị đánh trúng thì không chịu nổi.
Hỏa Dung hỏi:
- Tình hình sao rồi sư huynh?
Cuối cùng lão cũng có cảm giác ích lợi khi có sư huynh.
Mới rồi lão bị người khi dễ đáng thương biết bao, người ta không ra tay, chỉ một uy thế đã trấn áp lão, khiến lão mất hết mặt mũi trước mặt đệ tử, rất quá đáng.
Giờ sư huynh ra tay trấn áp đối phương, cảm giác kia vô cùng thoải mái, tuy không phải Hỏa Dung tự mình đánh nhưng sư huynh làm cũng như lão tự ra tay vậy.
Thiên Tu giả vờ hết sức bình tĩnh, mỉm cười nói:
- Ừm, rất tốt, không có vấn đề gì, bọn họ đã bị sư huynh giam ở bên trong.
Hỏa Dung càng đắc ý hơn, lão cảm giác thực lực của sư huynh mạnh đến khủng bố.
Cùng ở trong tông môn, không gặp tình huống đặc biệt gì mà sao sư huynh bá đạo dữ vậy? Hay đúng như sư huynh từng nói, ngộ tính cũng chia đẳng cấp?
Hỏa Dung hưng phấn nói:
- Vậy là tốt rồi, sư huynh, đám người kia rất phách lối, không thể bỏ qua cho họ dễ vậy được! Sư đệ cho rằng nên cho họ một đòn nhớ đời, để bọn họ biết sự lợi hại của chúng ta.
Một đám người lúc trước kiêu ngạo cho lắm vào, giờ vào tay sư huynh xoẹt xoẹt vài cái liền quỳ, cảm giác kia thật đúng là sảng khoái.
Nhưng rất nhanh, Thiên Tu phát hiện tình huống bên trong hơi lạ.
Đối phương sắp chơi chiêu lớn.
Thiên Tu cảm thán rằng:
- Ài, tông mình theo tôn chỉ thân thiện, chính nghĩa, tùy ý giết chóc rất không tốt. Lão phu không đành lòng để đám người kia chết ở bên trong, cho bọn họ một bài học là đủ rồi. Giờ lão phu thả họ ra, có gì từ từ nói, không cần chém giết nhau làm chi.
Thiên Tu vung cánh tay, mọi thứ trước mắt tan biến trong thiên địa.
Đám người Thanh Hồ xuất hiện trong không trung. Nhất là Thanh Hồ, thực lực đã đến đỉnh cao, sóng khí trùng kích khủng bố không ngừng khuếch tán ra, chuẩn bị cho không gian hư ảo một kích cuối cùng, đánh nát nó.
Thanh Hồ sửng sốt:
- A?
Không ngờ đối phương chịu thả y ra.
Thanh Hồ nhìn Thiên Tu, đánh giá kỹ, khen ngợi:
- Lợi hại, có bản lĩnh.
Thiên Tu cười nói:
- Không đáng giá nhắc tới, các vị đến Viêm Hoa tông, nếu như là khách thì vô cùng hoan nghênh. Còn nếu đến gây sự sẽ chiều các vị tới cùng, nhưng bất cứ chuyện gì trên đời đều có cách giải quyết, không cần thiết tạo thành giết chóc, các vị nói có đúng không?
Thanh Hồ cười nói:
- Ha ha ha, nói có đạo lý.
Đôi mắt của Thanh Hồ nhìn thấu mọi hư ảo, hiểu đại khái ý của đối phương.
Hỏa Dung không sợ nói:
- Tất nhiên có đạo lý, đám người các ngươi rất càn rỡ, không đi ra hỏi thăm xem Viêm Hoa tông là tông môn tốt cỡ nào, vậy mà vẫn bị các ngươi tới cửa khiêu khích, rất quá đáng.
Sư huynh mạnh như vậy thì sợi cái quái gì.
- Đệt!
Thiên Tu nhìn Hỏa Dung chằm chằm, rất muốn hỏi một câu: Sư đệ đầu óc của ngươi đâu?
Không giúp được gì thì thôi đi, có cần khiêu khích người ta như vậy không?
Thiên Tu rất muốn đập chết sư đệ.
- Ài.
Thanh Hồ thầm thở dài, tông môn như vậy làm cách nào sống sót được nhỉ?
Thanh Hồ tin được Đại Đế chưa bị lạc tâm trí dẫn dắt thì thế lực hoặc tông môn nào đều đi hướng chiến thắng.
Nhưng bây giờ Đại Đế đã không có mặt, trong tông môn này ngay cả trưởng lão cũng không thông minh, nó làm cách nào sống sót trong vực ngoại giới?
Thanh Hồ tỏ vẻ nghi ngờ.
Du Long luôn đứng im bên cạnh Thanh Hồ chợt lên tiếng:
- Thanh Hồ, nói nhiều vô ích, ra tay đi.
Vóc dáng của Du Long không cao, hơi mập, toát ra vẻ ẻo lả.
Người có tu vi Chúa Tể ít ai có bộ dáng như vậy.
Thanh Hồ nói:
- Ừ, đành vậy. Ta giữ chân bọn họ, ngươi đi chỗ đại điện mang tông chủ Viêm Hoa tông đi.
Du Long nói:
- Được!
Du Long biến mất tại chỗ, xé mở đòng sông thời gian, biến mất không còn bóng dáng.
Thiên Tu vốn định ngăn cản, nhưng lão phát hiện đối phương biến mất rất kỳ dị, không dò xét ra. Thiên Tu thậm chí cảm ứng dòng sông thời không dao động.
Đối phương không đi trong hư không mà chân đạp dòng sông thời không lướt đi.
Thiên Tu giật mình kêu lên:
- Đi bảo vệ tông chủ!
Huyết Ma Đế đi ngay, y đã thề hiệu trung với Viêm Hoa tông, gặp được loại tình huống này, không cần người khác ra lệnh thì y đã bản năng hành động.
Bùm!
Huyết Ma Đế va chạm đánh mạnh vào, nhưng bị ngăn lại không thể đi tiếp.
Huyết Ma Đế không cam lòng, rất khuất nhục:
- Bà nội nó, nếu thế giới trọn vẹn thì sợ gì ngươi!
Đường đường là cường giả Chúa Tể đỉnh từ vạn cổ vậy mà bị một Chúa Tể trung kỳ ngăn cản, mất hết mặt mũi.
Dạ Trủng tự an ủi mình, không sao hết, chắc chắn không sao. Thanh Hồ đại nhân mang tông chủ đi, không liên quan đến gã, chắc không trái với lời thề đâu.
Kỳ Lân cười lạnh, chơi đùa lâu như vậy cũng tới lúc rồi.
Thanh Hồ nghiêm túc ra tay thì bọn họ hết chuyện để làm.
Qua hồi lâu.
Thanh Hồ thắc mắc:
- Chuyện gì xảy ra? Sao Du Long đi lâu như vậy còn chưa trở về?
Y có cảm giác kỳ kỳ, hình như xảy ra chuyện gì.
Thực lực của Du Long giống như Thanh Hồ, đều là Chúa Tể cảnh sơ kỳ, vô địch trong vực ngoại giới.
Có lẽ tông chủ kia giỏi ẩn núp, chơi trò bịt mắt bắt dê với Du Long?
Du Long rất nghĩa khí, nếu đối phương quỳ xuống xin tha, cầu cho một cơ hội thì Du Long sẽ rất khó xử.
Thanh Hồ lắc đầu nguầy nguậy:
- Không đúng, tuyệt đối không đúng!
Chắc chắn xảy ra chuyện gì.
Nhóm Thiên Tu ngây ra, không biết chỗ đại điện tông môn xảy ra chuyện gì.
Thiên Tu rất lo cho tông chủ sư huynh, thực lực của đối phương rất mạnh, đã vượt qua từ xưa đến nay, cường giả mạnh nhất từng gặp.
Thiên Tu có một thắc mắc là tông chủ sư huynh hơi kỳ so với ngày xưa.
Trước kia bình thường, nhưng từ khi vực ngoại giới dung hợp thì tông chủ buông xuống mọi thứ, dần trở nên kỳ lạ.
Dù là Thiên Tu cũng ít khi gặp tông chủ sư huynh, dù gặp cũng chỉ thấy sư huynh khác lạ nhưng không nói nên lời.
Thanh Hồ hét bể giọng:
- Du Long, nghe được trả lời một tiếng!
Âm thanh hóa thành sợi tơ lực lượng truyền đi xa.
Đại điện tông môn, đằng sau có một chỗ nghỉ ngơi.
Một bóng dáng ngồi xổm ở nơi đó, lặng im không nhúc nhích.
Bên cạnh có hai bóng dáng khác cũng ngồi chồm hổm.
Ba người xếp thành một hàng, an nhàn, tường hòa, không cảm giác đột ngột.
Giọng Du Long vang lên:
- Cái . . . này . . . làm sao bây giờ?
Khi Du Long ngồi chồm hổm có vẻ cặp mông vừa to vừa tròn, làm nam nhân, gã nên thấy hạnh phúc.
Cảnh tượng trước mắt quá thần kỳ.
Hoa Không Rễ, thật sự là Hoa Không Rễ, nó đang nở rộ, rất kiều diễm, rất thần kỳ.
Nhưng kỳ lạ, chỉ có ba mảnh cánh hoa, hai cánh trắng muốt không dính hạt bụi, mảnh cuối cùng có hoa văn màu đen, có dấu hiệu héo úa.
Tông chủ bình tĩnh nói:
- Tập trung cẩn thận vào là có thể làm được. Ngươi nhìn xem, đây là đóa hoa tâm linh, nếu như ngươi không đến sẽ chỉ có hai cánh hoa, vì ngươi đến, tham gia vào chúng ta nên có cánh hoa thứ ba.
Du Long nhìn trân trân, mắt sáng lấp lánh:
- Vậy tại sao cánh hoa của ta khác với ngươi?
Mặc Kinh Chập nói:
- Ngươi không hiểu.
Du Long ngồi chồm hổm nhìn không rời mắt cánh hoa đại biểu chính mình:
- Ừm, ta không hiểu nhiều lắm, rốt cuộc là nguyên nhân gì?
Du Long thật sự không ngờ vào đại điện tông môn sẽ gặp phải chuyện như vậy.
Lúc gã đi vào nhìn thấy hai người ngồi xổm ở nơi đó, đương nhiên gã không nhịn được quát nạt bọn họ đi theo mình.
Hai người đột nhiên quay đầu, mặt lộ nụ cười, một tiếng 'Cùng nhìn xem' làm gã bị rù quến theo.
Mặc Kinh Chập nói:
- Tâm của ngươi không đủ bình yên.
Du Long nghi hoặc hỏi:
- Bình yên?
Tu vi của gã là Chúa Tể, sao có thể không bình yên được?
- Đúng rồi, là bình yên, cảm nhận bình yên sẽ cho ngươi có cảm giác không gì sánh bằng. Ngươi nhìn xem, Hoa Không Rễ là không tồn tại, nó chỉ có trong lòng của ngươi, nơi khó phát hiện nhất. Nhưng nếu ngươi có thể bình yên cảm nhận tín hiệu mà thiên địa này truyền cho ngươi thì ngươi sẽ khiến Hoa Không Rễ mọc ra.
Mặc Kinh Chập đi theo tông chủ đã đến một cảnh giới diệu kỳ.
Tuy gã còn non nhưng nói theo lời của tông chủ là:
Hài tử, ngươi đã nhập môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận