Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1035: Sư huynh của ngươi mãi mãi cũng là sư huynh của ngươi

Du Long không hiểu, rất thắc mắc, đối phương nói thế là sao? Vì sao cảm giác rất cao cấp?
Tu vi của gã là Chúa Tể cảnh, đã trải qua Thế Giới cảnh, khi sáng tạo thế giới đã thể nghiệm cảm ngộ thiên địa, cảm ngộ căn nguyên vạn vật, hình thành thế giới hoàn chỉnh.
Dù vậy Du Long vẫn không hiểu đối phương nói rốt cuộc là ý gì.
Nhưng chẳng biết tại sao nghe hơi có lý.
Du Long phản ứng lại:
- Không đúng!
Gã đến đây để làm gì? Không phải để cảm nhận bình yên gì đó mà là mang tông chủ Viêm Hoa tông đi thượng giới.
Du Long hỏi:
- Ngươi có phải là tông chủ của Viêm Hoa tông?
Tông chủ gật đầu nói:
- Đúng.
Tông chủ vốn định thêm một câu: Tuy ta là tông chủ nhưng làm phủi chưởng quầy, nếu có việc gì thì đi tìm phong chủ Vô Địch phong Lâm Phàm.
Nhưng tông chủ ngẫm nghĩ, cuối cùng không nói gì.
Du Long nói:
- Vậy thì tốt, đi theo ta. Viêm Hoa tông các ngươi phản bội Viêm Hoa Đại Đế, cần chịu trừng phạt.
Gã đến bắt người chứ không phải tới nghe người ta nói bình yên gì đó.
Hoàn toàn không biết nói về cái gì.
Tông chủ bình tĩnh nói:
- Tâm của ngươi rất loạn, tâm loạn như ma.
Giọng của tông chủ dịu nhẹ như vươn tay chậm rãi vuốt phẳng tờ giấy nhăn.
Du Long nhìn đối phương, câm nín, lòng thầm rít gào không phải như vậy! Vì sao nghe lời đối phương nói khiến gã không xuống tay được?
Tông chủ an ủi:
- Cảm nhận yên tĩnh, tâm của ngươi thật sự là quá không bình tĩnh. Hoa Không Rễ đại biểu cho ngươi, ngươi không cam lòng, ngươi có bất khuất, tâm tưởng của ngươi giãy dụa, nhưng ngươi không có đường để đi. Hài tử, đừng giãy dụa, cùng ta cảm nhận bình yên rồi ngươi sẽ rất vui vẻ.
Giọng mềm nhẹ vang bên tai Du Long cho cảm giác khác biệt.
Du Long trầm mặc, trong lòng rất loạn.
Tông chủ nhẹ giọng nói:
- Nào, học theo ta, nhắm mắt lại, hít sâu, chậm rãi thở ra, cảm nhận mảnh thiên địa này, cảm nhận được sâu trong trong lòng hướng về yên tĩnh, có cảm nhận được cảm xúc khác lan tràn trong lòng ngươi không?
Mặc Kinh Chập ở một bên làm mẫu bày ra bộ động tác nối liền này.
Du Long rất rối rắm, gã không biết nên làm sao bây giờ, thôi thì thử một lần xem sao?
Dù sao thử một lần cũng sẽ không mất mát gì.
Sau đó Du Long làm theo lời tông chủ nói, hít sâu, từ từ thở ra, nhắm mắt lại, cảm nhận mảnh thiên địa này.
Du Long cảm giác đầu óc trống rỗng như thả không não, có giọng nói nhỏ thì thầm bên tai.
Qua hồi lâu.
Du Long reo lên:
- Đúng thật, hay à!
Tông chủ giơ tay, một chiếc ghế dài hiện ra:
- Nào, nằm xuống, tham gia vào chúng ta, thả lỏng tâm của ngươi cảm nhận bình yên, ngươi sẽ có càng nhiều thu hoạch.
Du Long nằm xuống, học theo Mặc Kinh Chập nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm nhận.
Hoa Không Rễ xoay tròn.
Đóa hoa đại biểu cho Du Long thay đổi kinh người, lốm đốm đen dần tan biến, chỗ hư thối cũng dần mất.
Một tiếng kêu truyền đến:
- Du Long . . .
Du Long tham gia vào phái bình yên của tông chủ nghe giọng này thì hơi bất đắc dĩ mở mắt ra, bất mãn nói:
- Mặc kệ hắn, mới nãy hình như ta bắt được chút gì nhưng bị âm thanh này ngắt ngang.
Tông chủ hỏi:
- Không sao, cùng nhau cảm nhận nào. Ngươi có cảm thấy cuộc sống bực bội trước kia là một loại tra tấn?
Du Long gật đầu:
- Có chút cái loại cảm giác này, không ngờ sau khi bình yên thì thật dễ chịu.
Tông chủ hỏi:
- Ừm, ngộ tính của ngươi cao hơn hắn nhiều, hắn lĩnh ngộ hồi lâu mới cảm ứng được bình yên. Nói cho ta biết ngươi đang nhìn thấy gì?
Mặc Kinh Chập đứng ở trước mặt Du Long, đội ngũ lớn mạnh làm tâm tình của gã rất tốt. Trước giờ toàn là gã và tông chủ cùng nhau cảm nhận bình yên, cảm ngộ thiên địa tự nhiên. Đệ tử đi ngang qua không nói cái gì nhưng Mặc Kinh Chập biết chắc bọn họ xem hai người là bệnh tâm thần.
Nhưng bây giờ lại có người tham gia vào, phải công nhận người có cơ duyên này không nhiều.
Tông chủ nói vậy là sao? Mặc Kinh Chập này có thể là thiên tài, sao thua người đến sau được.
Du Long bình tĩnh nói:
- Không thấy gì cả, tập trung, tất cả nằm trong bàn tay. Hoa Không Rễ mắt thường không thấy được, ta có thể nhìn thấy vì có cơ duyên này.
Du Long cảm ngộ thời gian rất ngắn nhưng có thiên phú hơn Mặc Kinh Chập, khoảnh khắc ngắn ngủi đã lên đến mức độ này, đúng là phi phàm.
Mặc Kinh Chập vốn bình tĩnh như nước lặng nghe câu này chợt nhìn sang Du Long, lòng dậy sóng dữ.
Trời ạ, thật hay giả?
Gã theo tông chủ tu luyện lâu như vậy chỉ mới có chút xíu cảm giác. Còn tên này thì . . . hơi quá khoa trương.
Mới đến bao lâu?
Dù giả bộ cũng đừng lố vậy chứ.
Mặc Kinh Chập ném cho Du Long ánh mắt còn lâu mới tin ngươi.
Du Long phát hiện ánh mắt vừa ghen tỵ vừa hâm mộ của Mặc Kinh Chập, bình tĩnh nói:
- Lòng ngươi loạn.
Mặc Kinh Chập ngây ra, bị nghẹn lồng ngực, quá đáng.
Tính bối phận thì gã là sư huynh của đối phương, dám nói lòng gã rối loạn, đây là nhục nhã người.
Tông chủ đứng lên bước đi xa:
- Đi thôi, nếu tìm đến lão phu thì lão phu không thể không đi.
Mặc Kinh Chập theo sau, lòng không chút dao động, đã sớm không quan tâm việc bên ngoài.
Cửa sơn môn.
Thanh Hồ nghiêm túc, Du Long đi lâu như vậy đến bây giờ còn không trở về, chắc xảy ra chuyện gì rồi.
Không thể nào, với tu vi của Du Long nếu thật sự gặp đối thủ thì tuyệt đối không thể không có chút dao động nào dù chỉ là dao động lực lượng.
Thiên Tu thầm lo, lão biết rõ thực lực của sư huynh, yếu nhớt. Tu vi của đối phương bóp chết tông chủ sư huynh dễ như nghiền con kiến.
Phương xa có tiếng hô:
- Tông chủ!!!
Các đệ tử vây xem nhìn thấy tông chủ đi ra, biểu hiện rất cung kính. Có đệ tử lâu rồi không gặp tông chủ.
Thiên Tu bước lại gần:
- Sư huynh.
Nhưng khi Thiên Tu đến trước mặt tông chủ sư huynh thì bị lơ đẹp.
Nguy rồi, sư huynh tính chơi trò lên mặt.
Thiên Tu chỉ nghĩ ra được khả năng này. Vì lúc đồ nhi bảo bối của lão ở, người trong tông môn hay lên mặt, dù sao có người lau mông cho.
Nhưng bây giờ đồ nhi bảo bối chưa về, không chơi trò đó được, đối phương cũng không ngốc, sẽ không mắc lừa.
Hỏa Dung thì thầm vào tai tông chủ:
- Sư huynh, đừng xúc động, Tiểu Phàm chưa về.
Nếu Tiểu Phàm trở về thì lão đã chẳng điệu thấp như vậy, sớm quậy bung nóc.
Vẻ mặt tông chủ lạnh nhạt, ánh mắt nhìn đối phương không chút dao động.
Tông chủ hỏi:
- Các ngươi tìm ta?
Thanh Hồ nhìn thoáng qua tông chủ Viêm Hoa tông, không nói thêm gì:
- Du Long, mang theo hắn, chúng ta rời đi.
Thanh Hồ nói xong quay người, chuẩn bị rời đi.
Nhưng xảy ra chuyện kỳ lạ.
Du Long đứng bên cạnh đối phương, không nhúc nhích, không hề có ý làm theo.
Thanh Hồ nghiêm túc hỏi:
- Du Long, ngươi sao vậy? Ta kêu ngươi mang theo hắn rời đi, không nghe thấy?
Thanh Hồ phát hiện Du Long hơi lạ, đứng cạnh đối phương nhưng không nhúc nhích, gã như đã thành người khác.
Du Long trả lời:
- Nghe được.
Thanh Hồ có dấu hiệu tức giận:
- Nghe rồi sao không mau làm?
Du Long bị sao vậy chứ? Từ khi đi chỗ đối phương thì trở nên là lạ.
- Thanh Hồ, ta không làm được, ta đột nhiên cảm giác tìm được chân lý cuộc đời, cảm ngộ tự nhiên trên đời. Trước kia không có chuyện gì làm ta sẽ lẳng lặng ở yên, nhớ lại cảm giác tội ác tràn đầy. Nhưng hôm nay, tức là vừa rồi, lòng ta đột nhiên yên tĩnh lại, bao phủ ta không phải tội ác mà là thế giới này.
Du Long có cảm ngộ, nói lời không ai hiểu.
Thanh Hồ lộ biểu cảm kinh sợ, không hiểu Du Long muốn nói cái gì:
- Ngươi đang nói cái gì vậy!?
Gã đang nói cái quái gì?
Điên hả?
Du Long lắc đầu nói:
- Ài, thôi, không nghe hiểu cũng là bình thường, thực lực của ngươi tuy mạnh hơn ta nhưng không có cơ duyên như ta.
Có thứ không phải thực lực mạnh thì sẽ hiểu, vì cái này không dính dáng gì đến mạnh hay yếu.
Sắc mặt Kỳ Lân dần hồng hào, không quá khó coi nhưng cũng không đẹp mặt hơn:
- Du Long, ngươi bị điên à? Có biết ngươi đang làm gì không?
Tiếc rằng Du Long không quan tâm Kỳ Lân, xem gã như không khí.
Tông chủ đứng ra:
- Về hết đi, nói cho Viêm hoa Đại Đế rằng Viêm Hoa tông hiện tại rất tốt, không cần nhớ. Còn vị này chắc tạm thời không quay về, muốn ở đây cùng ta bồi dưỡng, cảm ngộ bình yên.
Hỏa Dung xem ngây người.
Tông chủ quá dữ, lúc này rồi còn ra oai lên mặt, dữ dội đến khiến người ngạc nhiên không nói nên lời.
Thanh Hồ thộn mặt ra:
- Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi nói đều là thật?
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đang yên lành, trong thời gian ngắn ngủi đã bị người tẩy não sao?
Du Long nói:
- Đều là thật, không trở về.
Thanh Hồ rít qua kẽ răng:
- Ngươi muốn phản bội Đại Đế?
Thanh Hồ đã tức giận, y có thể tha thứ người khác, nhưng tuyệt đối không cho phép người bên cạnh phản bội.
Đây là ranh giới cuối cùng của Thanh Hồ, ranh giới không thể đụng vào.
Thanh Hồ ghét phản bội nhất.
Y thấy Viêm Hoa tông không phải phản bội Đại Đế, chẳng qua Đại Đế thay đổi rồi. Bởi vậy y mới tha thứ Viêm Hoa tông cho đến bây giờ, nhưng Du Long thì khác.
Du Long nói:
- Các ngươi trở về đi, đừng tới nơi này quấy rầy ta, có lẽ có một ngày ta sẽ trở về.
Kỳ Lân nổi giận:
- Đúng là tự tìm chết! Thanh Hồ, còn chờ cái gì? Du Long đã điên, giữ lại đám dân bản xứ này làm gì? Nghe theo Đại Đế trực tiếp diệt chúng, với tu vi của chúng thì diệt dễ còn hơn nghiền chết con kiến.
Khí thế kinh khủng bao phủ thiên địa.
Không ai ngăn được uy thế của Chúa Tể cảnh.
Các đệ tử bị uy thế khủng bố này làm khủng hoảng, rất khủng khiếp.
Tông chủ thở dài một tiếng:
- Tu vi không phải quan trọng nhất, cảnh giới không phải tu được mà là cảm ngộ. Tuy thực lực của các ngươi lợi hại nhưng cuối cùng không cảm nhận được chân lý. Trở về đi, đừng đến nữa. Nói với Viêm Hoa Đại Đế rằng chúng ta sống rất tốt, không cần lo cho chúng ta.
Dứt lời tông chủ vung tay lên.
Hư không biến đổi.
- Có chuyện gì?
Thanh Hồ cảm giác quanh người bị sức mạnh huyền diệu bao bọc không thể nhúc nhích, bị kéo lên trời.
Hư không tĩnh lặng đột nhiên nứt ra khe hở.
Thanh Hồ xoe tròn mắt, sau đó nhìn xuống dưới:
- Cái này . . .
Một kẻ bình thường không chút bắt mắt vậy mà có năng lực như vậy?
- Đi thôi, đừng đến.
Ầm ầm!
Thân thể của bọn họ nháy mắt bị hút vào khe hở vòng xoáy, bùm một tiếng biến mất.
Thiên Tu nhìn tông chủ sư huynh:
- Trời ạ!
Đây có phải là sư huynh mà lão quen không?
Lúc trước sư huynh nhỏ yếu, không có chủ kiến, ham quyền lợi đã đi đâu rồi?
Đừng nói là bị đoạt xá.
Tông chủ nhìn Thiên Tu, mỉm cười nói:
- Sư đệ, sư huynh của ngươi vĩnh viễn là sư huynh của ngươi.
Nghe câu này Thiên Tu cũng không biết nên nói cái gì, không thể nào, tại sao như vậy?
Tông chủ nói:
- Nhìn thấy không? Cảm nhận bình yên, hòa vào thiên địa, vào tự nhiên, lực lượng thế gian. Phải cảm nhận thật kỹ.
Tông chủ bước hướng đại điện tông môn, y muốn tiếp tục cảm ngộ bình yên, cảm ngộ càng nhiều thứ.
Huyết Ma Đế nhìn bóng lưng kia rời đi, trán ướt mồ hôi:
- Không thể nào! Tông môn rách nát này sao có kẻ khủng bố như vậy? Ẩn giấu quá sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận