Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1036: Sư huynh, vậy thì cho ngươi một cơ hội

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Mặc Kinh Chập xoe tròn mắt nhìn.
Lần đầu tiên Mặc Kinh Chập thấy tông chủ đại phát thần uy, tuy không đánh đối phương chạy trối chết nhưng năng lực nói biến liền biến mất rất khủng khiếp.
Mặc Kinh Chập từng nghi ngờ khi cảm nhận bình yên, thật sự sẽ có tiền đồ sao?
Nhưng bây giờ Mặc Kinh Chập nhìn thấy cảm nhận bình yên có tiền đồ thật.
Mặc Kinh Chập chạy theo, hưng phấn nói:
- Tông chủ chờ ta với, cùng nhau cảm ngộ bình yên!
Du Long cười tươi, gã đã tìm được bến đỗ cho mình.
Rất nhanh, ba người phái bình yên biến mất trước mắt mọi người.
Tông môn rơi vào một thoáng tĩnh lặng.
Rồi toàn trường bùng nổ.
- Oa!
Các đệ tử hoan hô, mỗi người đều lộ ra điên cuồng.
Bọn họ thấy gì? Tông chủ không chút cảm giác tồn tại đã ra tay, khi tất cả mọi người cho rằng đây là tự tìm đường chết thì tông chủ vung tay một cái, đuổi hết những tồn tại khủng bố biến mất.
Xin tha thứ thực lực bọn họ quá yếu, tầm mắt quá nhỏ, căn bản không biết chuyện xảy ra như thế nào.
Quá mức thần kỳ huyền diệu, nếu như không thấy tận mắt thì không tin được.
Nỗi lòng Hỏa Dung rối bời:
- Sư huynh nói xem tông chủ sư huynh làm sao vậy? Ta cảm giác kỳ kỳ.
Tông chủ sư huynh biến đổi hơi lớn, lão sắp không chịu nổi.
Hỏa Dung vốn nghĩ mình là trưởng lão hạng hai dưới tay Thiên Tu sư huynh, nhưng giờ đây thứ tự lại rớt xuống.
Hỏa Dung không ngờ tông chủ sư huynh ra mặt sẽ có uy thế này.
Thiên Tu nhìn Hỏa Dung:
- Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai?
Hỏi vấn đề này có ích gì?
Vô ích.
- Ài, lần trước ta tìm tông chủ sư huynh thì hắn nằm trên ghế, cảm nhận bình yên quái quỷ gì đó, không lẽ hữu dụng thật? Không được, ta phải đi thỉnh kinh, nếu như có thể học được bình yên của sư huynh thì vị trí hạng hai vẫn là của ta!
Hỏa Dung nói xong lật đật chạy theo, lão muốn học bình yên của sư huynh.
Có thể dạy cho người ngoài, chẳng lẽ sẽ giấu nghề với sư đệ ruột sao?
Huyết Ma Đế không nói gì nhưng luôn nghe lén:
- Bình yên?
Y đã nghe được, tông chủ trở nên lợi hại như vậy là nhờ bình yên.
Huyết Ma Đế bắt đầu nghi ngờ, có loại lực lượng tên là bình yên sao?
- Ngẫm lại Huyết Ma Đế này tung hoành thế gian vô số năm nhưng chưa từng gặp tình huống như vậy. Có lẽ đây là cơ duyên cho ta, không thể bỏ qua, tuyệt đối không thể bỏ qua.
Huyết Ma Đế có ý tưởng tìm tòi ngọn nguồn bình yên.
Thượng giới.
Oong!
Hư không chấn động.
Mặt Thanh Hồ tràn đầy kinh sợ như gặp quỷ:
- Tại sao như vậy?
Cảnh cuối cùng siêu khủng bố, làm thân thể của y mất kiểm soát, rất đáng sợ.
Rốt cuộc là loại lực lượng gì mới tạo thành loại tình huống này?
Dù đối mặt Đại Đế, y không đánh lại cũng không có dấu hiệu cả người không thể nhúc nhích.
Kỳ Lân bần thần hỏi, đến giờ vẫn chưa phản ứng lại:
- Thanh Hồ, tên kia là ai? Sao có lực lượng như vậy? Bây giờ chúng ta đang ở thượng giới!
Tay chân gã lạnh lẽo.
Lúc trước không biết không cảm giác đáng sợ, nhưng trải qua thủ đoạn của đối phương thì gã hoàn toàn hiểu ra lực lượng của đối phương quỷ dị cỡ nào.
Dạ Trủng thở phào nhẹ nhõm, còn sống thật tuyệt.
Thanh Hồ mở miệng nói:
- Dạ Trủng.
Dạ Trủng rụt cổ, cố gắng biểu hiện ra thấp hèn:
- Thưa đại nhân, ta ở, có chuyện gì ạ?
Dạ Trủng thầm hoảng, đừng nói là thất bại nên ôm cục tức, muốn trút lên người gã nhé.
Thanh Hồ cảm thán rằng:
- Giờ ta đã hiểu tại sao các ngươi thất bại ở vực ngoại giới, quả nhiên nước rất sâu, chúng ta suy nghĩ quá đương nhiên.
Du Long ở lại chỗ của đối phương, Thanh Hồ không cách nào tưởng tượng ra.
Không biết đối phương chuốc thuốc mê gì cho Du Long khiến gã phản bội Đại Đế.
Dạ Trủng yên lòng:
- Đúng rồi.
Nước sâu thật tốt, nói lên không phải lỗi tại gã, muốn trách thì trách nước vực ngoại giới sâu thẳm, đạp một chân vào có thể chết đuối người.
Kỳ Lân không cam lòng nói:
- Thanh Hồ, sâu gì mà sâu, ta thì thấy lão già kia chỉ hù người, nương nhờ bảo bối gì đó làm thời không di chuyển. Chúng ta tiếp tục giết trở về, không cần nói nhảm với đối phương, trực tiếp mở giết, tuyệt đối thành công!
Kẻ xâm nhập vực ngoại giới chỉ có gã là thê thảm nhất.
Một lão già thế giới không trọn vẹn mà nuốt một nửa người của gã, nói ra ngại mất mặt.
Thanh Hồ lườm đối phương:
- Trở về, không cần sinh sự! Ta chưa nhìn thấu năng lực quỷ dị của tông chủ Viêm Hoa tông, ngươi nghĩ mình có thể làm được không?
Thanh Hồ thầm may mắn chỉ di chuyển không gian đưa họ về, chứ nếu đối phương muốn giữ họ lại thì không ai ở đây chạy trốn được.
Kỳ Lân siết chặt nắm tay, khớp xương trắng bệch, cực kỳ không cam lòng:
- Tổ cha nó!
Viêm Hoa tông.
Cửa sơn môn tụ tập đông người không đi, bọn họ xì xào bàn tán thảo luận.
Tông chủ không có chút cảm giác tồn tại bộc phát ra lực lượng kinh người, làm họ thay đổi hẳn ấn tượng với tông chủ.
Vèo!
Có tiếng xé gió.
Phương xa có người bay tới, tốc độ rất nhanh, trực tiếp rẽ hư không để lại dòng khí trắng như cắt đôi thiên địa.
- Tất cả đừng sợ, ta trở về đây!
Tốc độ của Lâm Phàm rất nhanh, hắn được Tri Tri Điểu cho biết có kẻ xâm nhập đi hướng Viêm Hoa tông, làm hắn hoảng.
Có thể chống đỡ được không?
Lâm Phàm cảm thấy chắc được.
Huyết Ma Đế đã thề hiệu trung với Viêm Hoa tông, tu vi từng là Chúa Tể đỉnh, dù bây giờ là Thế Giới cảnh không trọn vẹn nhưng nếu liều cả mạng sống thì đủ sức đánh lui đối phương.
Các đệ tử bàn tán xôn xao nghe tiếng nói thì kêu lên:
- Sư huynh về rồi!!!
Lâm Phàm nghe tiếng hò reo thì lòng bình ổn lại, yên lòng, xem ra không có chuyện gì, hắn đã về kịp.
Lâm Phàm chớp mắt đến cửa sơn môn, bá khí quát:
- Đứa khốn nạn nào mắt mù dám đến địa bàn của ta làm càn, đi ra cho ta!
Những lời này vốn nên khiến các đệ tử phấn chấn, trụ cột tinh thần đã trở về.
Nhưng tình huống hiện trường hơi lúng túng.
Không khí không đúng như Lâm Phàm đoán.
Tuy các sư đệ rất hưng phấn nhưng không khí chưa đúng mức độ hắn muốn.
Lữ Khải Minh đến bên cạnh Lâm Phàm, nhỏ giọng nói:
- Sư huynh, không sao rồi, đều bị đánh chạy.
Nếu không phải vắng mặt sư huynh thì Lữ Khải Minh không ngờ tông môn lợi hại như vậy, chói mù mắt.
- Ồ.
Lâm Phàm nhẹ lòng sau đó phản ứng lại:
- Cái gì? Ngươi nói cái gì?
Lâm Phàm ngây ra:
- Nói gì vậy?
Ai bị đánh chạy?
Đừng nói cho hắn là kẻ xâm nhập bị đánh chạy.
Tri Tri Điểu đã báo rằng kẻ xâm nhập đi hướng Viêm Hoa tông toàn vượt qua Thế Giới cảnh.
Lúc Lâm Phàm biết tin thì sợ đến ‘chào cờ’.
Ôi mợ, ra ngoài bung lụa xíu thôi mà, trước kia vẫn bình yên, sao hôm nay xảy ra việc đáng sợ vậy.
Lữ Khải Minh giải thích:
- Sư huynh, những người kia tới sau đó bị đánh chạy hết.
Nếu không tự mình trải qua thì Lữ Khải Minh chẳng tin vắng mặt sư huynh mà tông môn nhà mình có thể đánh đuổi kẻ xâm nhập.
Lâm Phàm không tin, nghi ngờ nhìn Lữ Khải Minh:
- Đánh chạy? Sư đệ, không phải sư huynh xem thường các ngươi nhưng các ngươi thực lực đó sao? Nó hơi . . .
Lâm Phàm không nói thẳng ra, vì hơi tổn thương người.
Lữ Khải Minh nói:
- Ta cũng không biết nói sao, tóm lại tông chủ ra tay.
Càng nói càng thái quá.
Nếu nói là lão sư liều chết hoặc là Huyết Ma Đế liều chết đánh đuổi đối phương thì Lâm Phàm còn tin chút xíu, nhưng bảo tông chủ cá mặn đánh chạy đối phương thì hắn không tin.
- Được rồi, để ta đi hỏi lão sư.
Lâm Phàm rời đi, tìm lão sư. Việc này hơi phức tạp, tuy sư đệ sẽ không lừa hắn nhưng vẫn cần biết rõ ràng.
Khoa trương, rất vượt sức tưởng tượng.
Khi Lâm Phàm gặp mặt lão sư, biết được tình huống thì sững sờ thật lâu.
- Cái gì?
Tông chủ luôn cảm ngộ bình yên, cơ bản làm tượng trưng chơi mà lợi hại vậy sao?
Không phải hắn xem thường tông chủ mà vì cho tới nay tông chủ biểu hiện ra khiến người không thể tin.
Bình thường nếu tu luyện một hồi thì còn khả năng đó, nhưng cho đến nay tông chủ toàn nằm trên ghế làm cá mặn.
Giờ nói cá mặn bộc phát ra uy thế kinh người làm đám kẻ xâm nhập cuốn xéo, ảo quá.
Lâm Phàm lại được Huyết Ma Đế cho biết người tới đều là Chúa Tể cảnh.
Vượt qua Thế Giới cảnh.
Càng nghe càng giật mình, càng không dám tin.
- Xem ra không đi theo tông chủ trao đổi chút tâm đắc thì không thể biết sự thật.
Lâm Phàm cảm giác mình phát hiện bí mật lớn.
Cho đến nay tông môn mà hắn nghĩ là rất yếu, cần bảo vệ chẳng ngờ dữ dội đến thế.
Đại điện tông chủ.
Khi Lâm Phàm đặt chân lên mảnh đất này, hắn cảm giác hơi thở bao phủ xung quanh hơi thay đổi.
Có hơi thở huyền diệu từ phương xa bay tới.
Nhiều đệ tử muốn đi qua nhưng không dám, chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
- Lần này đẩy Mặc Kinh Chập đi làm bạn với tông chủ, không biết sao rồi.
Lâm Phàm cảm giác đầu tiên là tông môn xảy ra việc mà hắn không hiểu.
Rất nhanh, Lâm Phàm nghe giọng già nua của Hỏa Dung.
- Sư huynh, xin sư huynh đấy, sư huynh nói bình yên là thứ gì? Sư huynh thấy ta thế nào? Có tiềm lực cảm ngộ bình yên không?
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy Hỏa Dung trưởng lão nửa ngồi cạnh ghế dài, khom người lải nhải bên tai tông chủ.
Tông chủ bình tĩnh nói:
- Sư đệ, tâm của ngươi quá loạn, không có tiềm lực này.
Hỏa Dung không cam lòng:
- Loạn gì đâu sư huynh, tâm của sư đệ rất bình tĩnh, sư huynh nhìn kỹ đi, sư đệ tuyệt đối không có vấn đề.
Thấy hành vi bá đạo của sư huynh khiến Hỏa Dung nổi hứng thú, lão muốn thành người giống như sư huynh, dù không bằng tông chủ sư huynh cũng được nhưng ít ra phải hơn Thiên Tu sư huynh.
Bị chèn ép cả đời, nên đến lượt lão phát huy.
Tông chủ nói:
- Ài, tâm loạn. Sư đệ, đừng nói sư huynh không cho ngươi cơ hội, ngươi đưa hết bảo bối mang trên người cho ta, không bị vật ngoài thân quấn lấy thì tâm của ngươi tự nhiên cũng sẽ yên tĩnh lại.
Hỏa Dung quấn quýt tông chủ nghe câu này thì sợ ngây người, mặt biến sắc ngay:
- Sư huynh quá đáng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận