Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1037: Chỉ có cường giả mới có can đảm thám hiểm (1)

Tông chủ tiếc nuối nói:
- Ài, không bỏ xuống được thì nói gì đến nhập môn? Sư đệ quay về đi.
Hỏa Dung thộn mặt ra, luôn cảm giác nơi nào có chút không thích hợp.
- Tình cảnh này . . .
Lâm Phàm có chuyện muốn nói nhưng không biết nên nói cái gì.
- Bình yên?
Lâm Phàm suy nghĩ ‘bình yên’ rất được ưa chuộng trong tông môn, vậy ‘bình yên’ là ai?
Lâm Phàm có ham muốn thăm dò điều chưa biết, hắn muốn tìm hiểu rõ ràng.
Bí ẩn quá sẽ khiến người lo lắng.
Lâm Phàm hắng giọng:
- Khụ khụ!
Hỏa Dung đang nịnh tông chủ nghe tiếng ho thì ngước đầu lên:
- A, Tiểu Phàm, ngươi về khi nào thế?
Hỏa Dung vốn định tiếp tục nịnh nọt nhưng thấy Lâm Phàm trở về liền biến sắc mặt, biểu hiện đứng đắn hơn.
Làm trưởng lão Viêm Hoa tông phải giữ phong cách.
Lâm Phàm bước lại gần, nhìn Du Long chằm chằm:
- Mới về, đang làm gì vậy?
Người này lạ mặt, nhưng trên người đối phương phát ra khí thế rất mạnh.
Lâm Phàm hỏi:
- Hắn là ai?
Hỏa Dung bình ổn tâm thái, cười nói:
- Đến tông mình quấy rối, được Viêm Hoa Đại Đế phái đến, giờ ở tông mình, theo tông chủ sư huynh tu hành, một người không tệ lắm.
Lâm Phàm nhìn đối phương, Viêm Hoa Đại Đế, không ngờ đến thật.
Hắn đoán lần sau Viêm Hoa Đại Đế sẽ tự mình đến, vì tay sai đã đến, chịu thiệt lớn như vậy thì y sẽ không ngốc đến nỗi tiếp tục phái người tới.
Lâm Phàm không nhìn thấu hành vi của tông chủ, thiệt tình xem không hiểu.
Mặc Kinh Chập đứng lên khỏi ghế dài, cười chào:
- Huynh đệ, ngươi trở về rồi.
Mặc Kinh Chập cảm giác Lâm Phàm đúng là xem gã là huynh đệ tốt, chứ không thì sao đề cử chỗ tốt vậy cho gã?
Đi theo tông chủ cảm ngộ bình yên, thu hoạch tràn đầy.
Lâm Phàm nói:
- Ừ, xem tình hình thì ngươi sống ổn nhỉ?
Mặc Kinh Chập khiêm tốn nói:
- Tạm được, đi theo tông chủ cảm nhận bình yên, hơi ngu dốt nên tiến bộ chậm.
Mặc Kinh Chập đã thấy sau khi tông chủ cảm ngộ bình yên bộc phát ra lực lượng cường đại cỡ nào, nên gã tin với sự thông minh trí tuệ của mình và ngộ tính kinh người tuyệt đối không yếu hơn người khác.
- Tiểu Phàm, ngươi tâm sự với tông chủ đi, ta về trước.
Hỏa Dung thấy ở lại không được gì, chẳng bằng rời đi. Huống chi có mặt Tiểu Phàm thì lão khó mở miệng xin tông chủ sư huynh dẫn mình nhập môn.
Còn về sư huynh nói không có cơ duyên thì chắc lừa người thôi, với năng lực của lão sao có thể không lĩnh ngộ được.
Lâm Phàm xem Hỏa Dung trưởng lão, sau đó nhìn về phía tông chủ vẫn nằm tại chỗ.
Trong lòng Lâm Phàm tràn đầy nghi ngờ và thắc mắc.
Lâm Phàm hỏi:
- Tông chủ đã đuổi chạy bọn họ?
Tông chủ nằm yên, mở mắt ra cười khẽ:
- Không phải bắt buộc rời đi, chẳng qua bình yên không cần bọn họ.
Trong đầu Lâm Phàm đầy dấu chấm hỏi, nói cái gì thế?
Hoàn toàn không nghe hiểu.
Lâm Phàm tiến lại gần kéo tông chủ dậy:
- Đừng đùa, nói thật đi, rốt cuộc sao làm được điều đó?
Tông chủ tùy ý Lâm Phàm kéo mình dậy, sau đó quay đầu nhìn hắn:
- Tiểu Phàm, ngươi là người có ngộ tính.
Lâm Phàm nhìn tông chủ:
- Ừm, có ngộ tính, sau đó thì sao?
Thú vị đây, hắn chờ xem tông chủ sẽ nói thứ gì.
- Cùng ta cảm nhận bình yên, chỉ cần ngươi chịu học thì ta sẽ mang ngươi nhập môn, từ nay về sau trời cao mặc cho ngươi bay. Nhớ kỹ lời ta nói, tu vi mãi mãi cũng không phải tu luyện ra mà là cảm ngộ được. Ngươi nhìn xem, đây là Hoa Không Rễ của ngươi.
Dứt lời, tông chủ giơ tay lên, một đóa hoa không cắm rễ nổi lơ lửng.
Có bốn cánh, ba cánh trắng tinh, một cánh hoa khác đỏ sậm màu thành đen.
- Tiểu Phàm, ngươi nhìn . . . a.
Tông chủ hé môi rồi chợt ngừng lại, khi y nhìn cánh hoa đỏ sậm thành đen thì lộ biểu tình phức tạp.
Mặc Kinh Chập nói:
- Tông chủ, cánh hoa này đại biểu huynh đệ của ta, nhưng sao có màu này? Ta nhớ của tên kia chỉ lốm đốm đen, sao của huynh đệ của ta thì đen thui.
Tông chủ trầm tư một lát, sau đó ho nhẹ một tiếng:
- Tiểu Phàm, nhìn thấy không? Cái này đại biểu cho ngươi, nhìn nó có thể thấy tâm của ngươi rất loạn, rất loạn.
- Ừm!
Lâm Phàm gật đầu, ra vẻ mời ngươi tiếp tục biểu diễn, ta chỉ nhìn xem.
Lâm Phàm ôm lòng tò mò rất lớn với tông chủ, rất muốn nhìn xem y nói ra được nguyên nhân gì.
- Ngươi rất có ngộ tính, hãy cùng ta cảm ngộ bình yên. Nào, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, ngươi sẽ phát hiện thế giới trở nên tĩnh lặng, yên tĩnh, yên ả, không gì không làm được.
Tông chủ giang hai cánh tay, dường như có bóng người mờ ảo ở trong vòng tay của y, hai người ôm nhau.
Lâm Phàm suy nghĩ nửa ngày cũng không rõ tông chủ bị thần kinh kiểu gì.
- Tông chủ đừng đùa nữa, nhắm mắt lại? Mấy thứ này vô dụng với ta, tu vi của tông chủ không quá mạnh, chuyện này là thế nào?
Lâm Phàm nhìn tông chủ, sớm nhìn thấu tông chủ tu vi không mạnh, rất yếu, nhưng có thể đuổi kẻ xâm nhập đi.
Nếu nói bên trong không có giao dịch vượt qua tình bằng hữu thì hắn không tin. Có lẽ gừng càng già càng cay, có người khoái hình mẫu này?
- Ài, ngươi vẫn không hiểu, tu vi không phải cố gắng là được, phải cảm ngộ. Khi ngươi cảm ứng vạn vật trên đời sẽ phát hiện hết thảy không tồn tại, lực lượng của mọi người là thiên địa, thiên địa ban cho, cảm ngộ bình yên là trò chuyện với thiên địa, có thể tùy ý thi triển lực lượng thiên địa . . .
Tông chủ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến phần này thì cạn lời.
Không lĩnh ngộ, nói nhiều cũng vô ích.
- Tông chủ ghê gớm thật, ta đã hiểu rồi. Tông chủ có thể lừa được hai người này xem như bản lĩnh người khác không có.
Lâm Phàm xem như chịu phục.
Đầu óc choáng váng, nói gì không hiểu. Hắn vốn không thích vận động đầu óc, tông chủ còn nói linh tinh.
Mặc Kinh Chập nói:
- Không, huynh đệ, tông chủ không gạt người, bình yên thật sự tồn tại.
Lâm Phàm hỏi:
- Bình yên là nam hay nữ?
Mặc Kinh Chập thản nhiên nói:
- Huynh đệ, nó có thể là nữ, cũng có thể là nam, thật ra nó không tồn tại nhưng lại tồn tại, là giao lưu từ mắt thường và tâm linh. Ngươi không cảm nhận bình yên thì không cách nào hiểu được cảm giác này. Nhưng ngươi xem cánh hoa đỏ sậm thành đen trên Hoa Không Rễ này đi, nó đại biểu cho ngươi, của chúng ta trắng tinh, của ngươi là màu đen, nói rõ tâm của ngươi rất loạn, cần bình ổn lại.
Mặc Kinh Chập rất đồng ý với điều tông chủ nói, đây mới là thứ gã theo đuổi, vừa gặp tông chủ là cả đời sáng mắt ra.
Tông chủ lên tiếng:
- Nó không chỉ đại biểu cho tâm của ngươi rất loạn, còn có sát nghiệt của ngươi quá nặng. Vạn vật trên đời nhớ kỹ ngươi, không ôm ngươi. Nghe lời ta, để ta mang ngươi nhập môn, cho ngươi cảm nhận thế giới khác biệt.
Lâm Phàm quái dị nhìn nhóm người tông chủ, trầm ngâm nói:
- Không, sao ta cảm giác các ngươi đang cố gắng lừa dối ta? Thôi đừng đùa nữa tông chủ, ngươi thật sự mạnh vậy sao?
Tông chủ đáp:
- Không, ta cũng không mạnh, mạnh là mảnh thiên địa này, chúng vô cùng vô tận, ẩn chứa lực lượng bí ẩn, ta chỉ mượn lực lượng của chúng.
Lâm Phàm không muốn nghe tông chủ nói chuyện, nhức óc quá.
Hắn đến đây vì muốn xác định một việc là tông chủ có thật sự siêu lợi hại không, nhìn Du Long thì hắn chắc chắn mặc kệ tình huống thế nào, tông chủ thật sự có năng lực.
Chúa Tể cảnh cao hơn Thế Giới cảnh mà còn bị lừa dối cùng nhau cảm ngộ bình yên, đây là bản lĩnh.
Kêu hắn nhập bọn thì hắn bó tay
Trừ phi gặp người đầu óc không tỉnh táo như Huyết Luyện Tôn Giả thì có lẽ còn dễ bị dụ.
Lâm Phàm phất tay:
- Không nói nữa, tông chủ, các ngươi tiếp tục cảm ngộ đi. Nếu có ngày nào bình yên xuất hiện thì nhớ báo một tiếng, ta đến chào hỏi.
Hắn không muốn nói gì nữa, kết thúc vụ việc, ai làm việc nấy, không quấy rầy nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận