Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1038: Chỉ có cường giả mới có can đảm thám hiểm (2)

Mặc Kinh Chập nói:
- Tông chủ, hình như hắn không có cơ duyên này.
Tông chủ nhìn âm thanh xa dần, tặc lưỡi cảm thán:
- Ài, đôi lúc cơ duyên bày ra trước mắt nhưng không biết quý trọng, có duyên không phận.
Mặc Kinh Chập vỗ ngực nói:
- Tông chủ, huynh đệ của ta không có duyên phận nhưng ta có.
Sau đó, ba người tiếp tục nằm trên ghế dài, mỗi giây mỗi phút cảm ngộ bình yên.
Chỉ có đắm chìm vào trong mới cảm nhận được cảm giác này.
Vô Địch phong.
Lữ Khải Minh tò mò hỏi:
- Sư huynh, tông chủ thật sự rất lợi hại, sao làm được hay vậy?
- Sư đệ, cẩn thận một chút, rời xa tông chủ, yêu quý sinh hoạt, sư huynh chỉ có thể nói với ngươi như vậy.
Trên đường trở về Lâm Phàm đã nghĩ tình huống này là sao, không có việc tự dưng mạnh lên, ví dụ như hắn cũng từng bước từng dấu chân, dùng nắm đấm đánh ra tới.
Bình yên gì đó càng vớ vẩn, nếu không phải hắn không hiểu thấu nguyên lý trong đó thì đã sớm vạch trần bộ mặt thật của bình yên.
Lữ Khải Minh gật đầu nói:
- Vâng, sư huynh yên tâm, ta biết rồi.
Gã nghe lọt tai lời của sư huynh, nhưng vẫn tò mò tông chủ làm sao mạnh lên được, không xem hiểu.
Lâm Phàm một mình leo lên đỉnh Vô Địch phong, mây trắng bay tới bao phủ thân thể.
- Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, từ từ thở ra, nguy hiểm dữ vậy sao?
Lâm Phàm hơi tò mò.
Xác định xung quanh không có người, hắn quyết định thử một lần.
Nếu đúng là tà môn như vậy thì có lẽ hắn sẽ nghiên cứu một chút.
Nhắm mắt lại!
Hít sâu!
Chậm rãi thở ra!
Lâm Phàm làm theo lời dạy của tông chủ, buông lỏng tâm tính, cảm nhận bình yên.
Lâm Phàm mở mắt ra, không muốn nói gì nữa:
- Phi! Lừa đảo, siêu lừa, bình yên ở chỗ nào!
Hắn làm theo lời của tông chủ nhưng không chút cảm giác, cho dù có thứ gì dính dáng với ‘bình yên’ đi ra cũng xem như thành công, nhưng không có.
Lâm Phàm không nghĩ nhiều về tông chủ nữa, vội vàng trở về, hắn còn chưa sử dụng điểm, thôi đi bế quan.
Lâm Phàm đẩy mở cửa đá, bước vào trong bóng tối.
Hắn không thích mật thất quá sáng sủa, sẽ không có cảm giác bí ẩn khi thăng cấp cảnh giới.
Ra ngoài thu hoạch một đợt điểm, thành quả không tồi.
Khi kiếm điểm còn có đám đại nhân vật tranh nhau tặng đồ, sướng chết được.
Ngồi trong nhà, bảo bối từ trên trời rớt xuống, ai từng hưởng thụ cảm giác này?
Lâm Phàm xem điểm.
Điểm: 214850015
Hơn hai ức điểm, tất cả là do hắn trong khoảng thời gian này vất vả khổ cực kiếm về.
Không tự mình cảm nhận cảnh phấn đấu đó thì vĩnh viễn không rõ muốn trở thành cường giả cần cố gắng trả giá nhiều cỡ nào, sẽ không biết phải đổ bao nhiêu mồ hôi.
Bởi vậy con đường cường giả không phải cảm ngộ mà là dựa vào phấn đấu.
Lâm Phàm mặc niệm:
- Thăng cấp.
Nhẹ nhàng vô cùng.
[Tiêu hao một trăm năm mươi vạn điểm.
Phá Hoại (đệ nhất trọng)
Đặc tính: Hư thể, điên, cuồng si, tuyệt vọng.]
Khi lên đến đệ nhất trọng, Lâm Phàm phát hiện trong người có lực lượng bí ẩn bộc phát ra.
- Lợi hại, môn công pháp này cùng đẳng cấp với Thủy Ma Kinh.
Tiêu hao một trăm năm mươi vạn điểm, giống hệt lúc lĩnh ngộ Thủy Ma Kinh.
- Hưm!
Lâm Phàm bỗng phát hiện thân thể kỳ kỳ, trên da bao trùm một lớp giáp xương trắng, mỏng nhưng rất cứng rắn.
- Cảm xúc tiêu cực bao phủ trong lòng ta.
Lâm Phàm cảm nhận cảm xúc tiêu cực như núi lửa tuôn trào tràn ngập trong lòng.
Nếu hắn không có năng lực phủ định tất cả cảm xúc tiêu cực thì khi lĩnh ngộ đệ nhất trọng đã điên rồi.
Môn công pháp này là của Ảnh Sơn Chúa Tể, y lấy từ Nguyên Tổ Thâm Uyên, là căn cơ của y.
- Thăng cấp!
[Tiêu hao ba trăm vạn điểm.
Phá Hoại (đệ nhị trọng)]
Về đặc tính không đổi khác, nhưng lực lượng trong cơ thể tăng gấp đôi, đến tình trạng cực kỳ kinh người, có thể hình dung bằng từ khủng bố.
Tế bào trong người điên cuồng nuốt lực lượng này hóa thành nội tình thuần khiết nhất.
Từ khi Lâm Phàm bắt đầu tu luyện đến bây giờ vẫn luôn chất đầy nội tình.
Khi tu vi còn nhỏ yếu, hắn không biết về nội tình, nhưng may mắn mỗi lần tăng tu vi khi nội tình đã tràn đầy.
Nếu lúc trước ở mức cảnh giới nào đó không chất đầy nội tình đã tiêu hao giá trị khổ tu thăng cấp thì chắc chắn để lại tai họa ngầm. Tương lai nếu Lâm Phàm đi lên đỉnh cao, khi đó sẽ phát hiện bản thân thiếu hụt dẫn đến căn cơ xảy ra vấn đề.
- Trùm Tam Thanh bao phủ ta!
- Thăng cấp!
- Thăng cấp!
. . .
[Phá Hoại (viên mãn)
[Đặc tính: Phá hoại, diệt thần, xé rách, thất tình lục dục, khống chế.]
Khi lên đến cấp viên mãn thì Lâm Phàm cảm nhận lực lượng hơi mất kiểm soát, lại bị công pháp này chi phối, ném hết một ức năm ngàn vạn điểm vào.
Công pháp này khủng hoảng với điểm ghê, hao phí còn nhiều hơn khi thăng cấp Thủy Ma Kinh.
Lâm Phàm ngây ra, Thủy Ma Kinh là công pháp Hận Thiên Tiểu Ma Quân mang theo bên người, tu luyện đến trình độ đó thì tất nhiên không kém.
Nhưng giờ không phải lúc nghĩ mấy việc này.
Lực lượng trong cơ thể bắt đầu xao động.
Răng rắc!
Lâm Phàm đứng dậy, toàn thân, mỗi tấc da đều bị giáp xương trắng bao trùm. Nhưng vang tiếng rắc, giáp bằng xương vỡ vụn, hóa thành tro tàn nhỏ.
Những tro tàn này như có sinh mệnh tự bay lên, ngưng tụ lại bám vào cổ Lâm Phàm, từ từ phủ lên.
- Trời ạ, tình huống gì đây? Bản phong chủ không muốn biến thành quái vật.
Lâm Phàm siết chặt hai nắm tay, gầm nhẹ, mặc cho lực lượng lan tràn.
Tế bào bắt đầu cắn nuốt lực lượng cường đại này.
Lợi hại, thật sự là lợi hại.
Hắn không ngờ môn công pháp này đem đến bất ngờ lớn như vậy cho hắn.
Làn da trên mặt Lâm Phàm hơi ngứa, mặt nạ xương trắng vỡ vụn phủ nửa bên mặt.
Lâm Phàm lấy tấm gương ra khỏi trữ vật giới chỉ soi thử, hắn ngây ngẩn.
Cái này rất giống nhân vật nào đó trong phim hoạt hình kiếp trước hắn xem.
- Dẹp, mặt của bản phong chủ không cho phép những thứ này tồn tại.
Bộp!
Lâm Phàm giơ tay bấu mặt nạ xương trắng nửa bên mặt xé mạnh.
Thịt trên nửa bên mặt bị xé rách, máu tuôn như thác đổ.
Một con mắt từ tròng màu đen đổi thành đỏ.
Thân bất tử không có cảm giác đau nên Lâm Phàm không chút e dè tàn phá thân thể của mình, chứ không thì sao chịu nổi đau đớn.
- Xuống cho ta!
Bựt một tiếng, nửa bên mặt nạ bị xé xuống, nửa bên mặt Lâm Phàm máu thịt bầy nhầy, thần kinh đứt đoạn, mấy cục thịt đẫm máu dính vào mặt sau lớp mặt nạ.
Lâm Phàm nở nụ cười:
- Hoàn mỹ, thoải mái.
Cơ mặt mấp máy khiến máu chảy càng nhanh hơn.
Nếu Hận Thiên Tiểu Ma Quân trông thấy cảnh này chắc chắn sẽ chửi thề.
Đệt, đúng là đồ biến thái, mắc gì đối kháng hình thái công pháp?
Thủy Ma Kinh cũng vậy.
Rõ ràng có Ma Thai nhưng hắn chướng mắt nó, đánh nát thành lực lượng thuần khiết nhất, làm uy năng của Thủy Ma Kinh giảm xuống nhiều, giờ hắn làm lại trò cũ.
May mắn Ảnh Sơn Chi Chủ không có ở đây, chứ không thì sẽ bị hù chết.
Chưa từng có ai làm việc này, thăm dò câu chuyện đằng sau mặt nạ xương trắng, chỉ có cường giả không quan tâm mạng sống mới có can đảm như thế.
Lâm Phàm cười nói:
- Phù, ném mặt nạ đi đúng là dễ chịu ghê.
Hắn siết chặt năm ngón tay, cảm nhận lực lượng.
Vốn tưởng làm như vậy sẽ khiến bao phủ của công pháp Phá Hoại giảm xuống rất nhiều, nhưng nhìn tình hình thì không có biến đổi nào.
Rất nhanh.
Tế bào khống chế trong người điên cuồng cắn nuốt hết lực lượng này.
Nội tình không ngừng tăng lên, đây là biến đổi từ khi gặp đại nhân vật.
Công pháp thì phải tu luyện loại mạnh nhất mới có thể trở nên càng mạnh mẽ hơn.
Nhưng Lâm Phàm không muốn đi thượng giới, thật vô nghĩa, ngồi yên chờ cường giả thượng giới đến vực ngoại giới là được.
Còn dư hơn sáu ngàn vạn điểm, nhìn như rất nhiều nhưng kém xa nhiều.
Mấy ngày sau.
Két két!
Lâm Phàm đẩy cửa đá ra, bẻ cổ, khoảng thời gian này đúng là hành người.
Hao hết sạch hơn sáu ngàn vạn điểm, buff có món nợ phải đền không chỉ mang đến một môn công pháp cho hắn, nhưng so với Phá Hoại thì cách biệt quá lớn.
Đột nhiên có tiếng hét thê lương vang lên:
- Đại ca!!!
- Các ngươi tránh ra, mau tránh ra!
Phương xa, một bóng dáng khiêng một con lợn hoảng hốt chạy tới, mỗi lần xóc nảy là heo mập sẽ phun búng máu, sau đó phát ra tiếng hét giết heo bị thọc tiết.
- Chu Phượng Phượng, làm gì thế?
Mới xuất quan đã thấy người đi thăm dò vùng đất mạo hiểm lâu không gặp, chắc lại có thứ gì vui đây.
Nhưng khi tới gần thì Lâm Phàm phát hiện tình huống hơi lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận