Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1039: Tạo hình của cái này hơi giống hoa cúc

Chu Phượng Phượng rất là hoảng hốt.
Lão không biết nên làm sao bây giờ, cuối cùng chạy tới đây, có lẽ chỉ có nơi này mới có thể cứu sống Dương Dương.
- Lão ca cứu mạng! Ui da!
Chu Phượng Phượng chạy gấp gáp bị cục đá sẫy chân lăn lông lốc dưới đất, heo mập trên vai lão cũng bị văng ra ngoài lăn mấy vòng.
Heo mập lăn đến trước mặt Lâm Phàm.
- Ọe!
Nó hộc máu, lại rớt HP.
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi:
- Chuyện gì xảy ra? Sao bộ dạng thảm vậy?
Hắn không biết Chu Phượng Phượng và heo mập đã trải qua điều gì, xem tình trạng thì rất không ổn, hiển nhiên xảy ra chuyện lớn.
Hơi thở của heo mập yếu ớt, nhưng bề ngoài không có vết thương, không biết bị thương ở chỗ nào.
Chu Phượng Phượng đứng dậy, bổ nhào vào trước mũi chân Lâm Phàm, khóc nức nở:
- Lão ca cứu mạng! Mau cứu Dương Dương, nó sắp không sống nổi!
Lâm Phàm đá Chu Phượng Phượng sang một bên:
- Đợi chút.
Hắn ngồi xổm xuống xem xét heo mập, nhưng hắn không biết coi vết thương, đâu biết tình trạng của heo mập thế nào.
Lâm Phàm hét lên:
- Thanh Oa, nhanh chóng tới đây cho ta!
Lúc này chỉ có thể dựa vào Thanh Oa, dù sao nó có chút tài luyện đan.
Lâm Phàm không nhìn ra heo mập thế nào, nhưng hắn cảm nhận được nó bị thương rất lạ, có thể mất mạng.
Chu Phượng Phượng ngồi xổm ở một bên, vỗ đầu Dương Dương:
- Heo mập, ngươi phải cố lên.
Chu Phượng Phượng nói xong lại rơi lệ, không phải giả bộ, là đau lòng thật sự.
Lão và Dương Dương sống nương tựa lẫn nhau, không biết trải qua bao nhiêu hiểm cảnh, đã sớm có tình cảm sâu đậm, thậm chí vượt qua tình bạn bình thường.
Phương xa, một con ếch xanh nhún chân sau nhảy tới trước mặt Lâm Phàm.
Kẻ bỏ mạng kêu gọi làm Thanh Oa rất căng thẳng, tưởng lại có vụ hố cha nào nữa.
Lâm Phàm nói:
- Nhìn xem tình huống của con heo mập này thế nào, phải dùng đan dược gì mới cứu sống được.
Kêu hắn đập nát người ta thì hắn giỏi nhất, nhưng bảo hắn chữa thương gì đó thì như đùa.
Thanh Oa nhún chân sau đến gần đầu to của heo mập, vạch mí mắt ra xem, sờ soạng người heo mập.
Chu Phượng Phượng căng thẳng hỏi:
- Như thế nào?
Thanh Oa lườm Chu Phượng Phượng:
- Đừng hối được không? Bản Oa Sư cũng cần thời gian!
Miễn không phải kẻ bỏ mạng nói chuyện thì Thanh Oa không nể mặt hắn.
Bộp!
Lâm Phàm vỗ đầu Thanh Oa:
- Khách khí một chút, đó là bằng hữu của chủ nhân nhà ngươi.
Thanh Oa ôm đầu, ra hiệu biết rồi, nhưng trong lòng điên cuồng rủa.
Đệt, là bằng hữu thì cứ nói, mắc gì đánh đầu của bản Oa Sư, lỡ bị đánh ngu thì ai đền?
Thanh Oa nghiêm túc tra xét, ánh mắt đầu tiên nhìn ra con heo mập này có chút vấn đề, hình như rất nghiêm trọng.
- Ủa?
- Ừm!
Một bàn tay Thanh Oa đặt trên đầu heo mập, thỉnh thoảng à ồ.
Lâm Phàm muốn đá bay Thanh Oa, xem thì cứ xem, phát ra tiếng quái dị thế làm gì? Muốn ăn đòn? Hay chịu đòn chưa đủ phê?
Biểu tình của Chu Phượng Phượng rối rắm, mỗi lần Thanh Oa phát ra tiếng kỳ dị sẽ làm lão căng thẳng, giống như thật sự nghiêm trọng.
Không lâu sau Thanh Oa thả tay xuống, nói:
- Chủ nhân, không cứu nổi, chôn đi.
Chu Phượng Phượng nghe tin này thì òa khóc, nhào lên người heo mập, hét to:
- Hu! Dương Dương ơi, ngươi không thể chết!
Lâm Phàm nhìn Thanh Oa:
- Thật sự không cứu được?
Nói sao thì con heo mập này bị hắn cưỡi nhiều lần, không nói tình cảm thâm sâu bao nhiêu ít ra có chút quan hệ, để nó chết trước mặt thế này thì hơi kỳ.
Thanh Oa nói:
- Chủ nhân, Oa Oa lừa ngài làm gì? Thật sự không cứu được. Thần hồn của con heo mập sắp mất, có một thứ kỳ lạ ký túc trong người nó, cắn nuốt sự sống còn sót lại, thật sự không cứu được.
Nếu ở thời kỷ đỉnh cao thì tất nhiên Thanh Oa có năng lực cứu, còn tình huống hiện giờ thì nó rất rõ ràng.
Không cách nào.
Chờ chết đi.
Lâm Phàm hỏi:
- Các ngươi rốt cuộc đi đâu? Sao xảy ra chuyện như vậy?
Không nói thứ khác, với tốc độ và năng lực ủi của heo mập thì ít có thứ gì ngăn họ được.
Chu Phượng Phượng khóc sướt mướt, đau lòng muốn chết nhớ lại:
- Lão ca, nói rất dài dòng, thật ra ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra nữa. Khi ta và Dương Dương rời khỏi đây thì đi khắp nơi nhìn xem. Đoạn thời gian trước ta phát hiện một thứ kỳ lạ, một vòng xoáy màu đen xuất hiện dưới đất, ta và Dương Dương tò mò đi xuống xem, phát hiện một chỗ vùng đất mạo hiểm. Ta nhớ lão ca ngay, nhưng không kiềm được muốn dò tìm sâu hơn. Ta đang đi bình thường thì Dương Dương bỗng ủi ta lên lưng nó, co giò chạy ra ngoài. Khi sắp đến cửa ra thì một thứ đen thui xuất hiện muốn cuốn ta và Dương Dương, ta bị Dương Dương ném ra, Dương Dương bị thứ đó quấn lấy sau cùng Dương Dương đi ra, nhưng đã biến thành như vậy.
Chu Phượng Phượng rất nhức đầu, thật sự không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Đang đi bình thường thì Dương Dương mang lão chạy trốn, hiển nhiên cảm ứng được nguy cơ, nhưng ai ngờ cuối cùng thành ra như vậy.
Nếu ông trời cho lão một cơ hội thì lão tuyệt đối sẽ không cùng Dương Dương đi vào trong.
Lâm Phàm nổi lên hứng thú:
- Nói vậy là bên trong có cái gì.
Vực ngoại giới to như thế đương nhiên có nhiều vùng đất mạo hiểm.
Thanh Oa nói:
- Chủ nhân, ta nhớ ra rồi, có lẽ sẽ có một cơ hội duy nhất!
Lâm Phàm hứng thú nhìn Thanh Oa, không ngờ có đường cứu chữa.
Chu Phượng Phượng chộp Thanh Oa vào tay, hai tay bóp cổ nó lắc qua lắc lại, suýt bóp chết nó:
- Nói mau, có cách gì!?
Thanh Oa trợn trắng mắt duỗi chân:
- Khụ khụ, buông tay! Trời ạ, sắp bị ngươi bóp chết!
Chu Phượng Phượng vội thả Thanh Oa ra, sốt ruột suýt nhảy cẫng lên:
- Ngại quá, ta bị kích động. Rốt cuộc có cách nào làm ơn nói nhanh lên, ta cảm tạ cả nhà của ngươi!
Thanh Oa ho khan, sau đó nói:
- Cách đó là mang theo heo mập trở lại chỗ đó, vào vùng đất mạo hiểm, giết thứ kia, tìm lại thần hồn bị mất trong người thứ đó, và bài trừ lực lượng trong người heo mập thì cơ bản không sao. Theo lý thuyết nếu thần hồn bị mất đã tan biến thì heo mập tuyệt đối không gắng gượng đến chỗ này được, nên chỉ có một kết quả là thần hồn của heo mập vẫn còn.
Thanh Oa hơi nghiêm túc trong trường hợp này, rất hứng thú với sinh vật của vực ngoại giới.
Rất kỳ diệu, thần hồn của heo mập này có điểm gì đặc biệt mà đến bây giờ còn không bị đánh tan?
Bên trong có bí ẩn.
Chu Phượng Phượng nhìn Lâm Phàm, ánh mắt cún con tội nghiệp:
- Lão ca . . .
Với thực lực của Chu Phượng Phượng mà đi là tự tìm chết, nên lão rất muốn mời lão ca hỗ trợ.
Nhưng nơi nguy hiểm như vậy ai đi đều gặp chuyện không may.
Lâm Phàm vỗ vai Chu Phượng Phượng, ánh mắt chân thành tha thiết:
- Nói gì nữa, quan hệ giữa chúng ta là gì? Là bằng hữu tốt. Heo mập rất đáng yêu, đều đã bị ta cưỡi hai lần, cho nên ta bảo đảm mạng của nó, không ai lấy đi được.
- Oa!~
Chu Phượng Phượng bị cảm động khóc mếu máo, ôm Lâm Phàm òa khóc.
- Lão ca, ta yêu lão ca nhất!
- Thôi đừng nói nữa, chúng ta nhanh chóng xuất phát, đi trễ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lâm Phàm có cảm giác theo đuổi đặc biệt đối với vùng đất mạo hiểm, đương nhiên lần này hắn tích cực như vậy không chỉ vì có vùng đất mạo hiểm, quan trọng nhất là hắn rất có hảo cảm với heo mập.
Nếu hắn nói láo thì cho thiên lôi đánh xuống.
Ầm ầm!
Trong hư không bỗng vang tiếng sấm rền.
Chu Phượng Phượng hoảng hốt hỏi:
- Lão ca, sao tự nhiên có sét đánh?
Nhưng có lão ca dẫn đội làm lão yên lòng nhiều.
- Mặc kệ nó, chúng ta xuất phát, ngươi chỉ đường!
Lâm Phàm túm lấy Chu Phượng Phượng và heo mập ẩn vào hư không, biến mất tăm.
Với thực lực hiện giờ của hắn, tốc độ chỉ trong một ý nghĩ.
Thanh Oa đứng thẳng người, vẫy tay với phía xa:
- Đi thong thả.
Sau đó vỗ mông nhảy đi xa.
Dạo này tâm tình của nó hơi kỳ kỳ.
Thanh Oa nhủ thầm:
- Tức phụ nhi, chờ ta, rất nhanh.
Thanh Oa nhớ thê tử của mình muốn điên, lâu rồi không gặp, không biết gặp mặt ngày đầu tiên thì nên dùng tư thế gì. Tuy nó trong thân thể ếch, ngắn nhỏ mảnh mai nhưng thích hợp mới là quan trọng nhất.
. . .
Chu Phượng Phượng chỉ đường:
- Lão ca, đi nơi này!
Lão ca bay quá nhanh, mau còn hơn lúc lão đi, chắc có hy vọng.
Lão ca mà ra tay thì gạo xay ra cám.
Dương Dương được cứu rồi.
- Được rồi, yên tâm, đừng quá căng thẳng. Heo mập, ngươi cũng giữ vững tinh thần cho ta, cố lên!
Lâm Phàm rất hứng thú với vùng đất mạo hiểm.
Đôi khi đầu óc của hắn sẽ sáng lên, chợt nghĩ người thượng giới cứ mải mê buông xuống vì điều gì?
Có lẽ vì vực ngoại giới có người ưu tú như hắn hấp dẫn đám người kia đến, nhưng tình huống này thuộc số ít.
Cho nên chắc chắn có cái gì khiến người thượng giới bắt buộc muốn lấy.
Lâm Phàm không hứng thú mấy chuyện đó, những bảo bối các đại nhân vật đưa đến đều bị hắn tặng cho lão sư, giữ bên người chỉ tổ vướng víu và chiếm chỗ.
Mỗi lần Lâm Phàm mở trữ vật giới chỉ ra nhìn thấy ghế đá thì lại ngại đối mặt với nó.
Đã hứa mang người ta đập chết nhiều Chân Tiên, nhưng giờ Chân Tiên toàn là rác rưởi, đập chán chết, nên đành xếp xó ghế đá, cho nó ở yên trong trữ vật giới chỉ hưởng thụ ngày tháng nhàn nhã vậy.
Qua hồi lâu.
Oong!
Lâm Phàm ngừng lại giữa không trung, dòng khí mạnh mẽ bỗng ùa về phía trước rồi nổ tung.
Tốc độ quá nhanh, uy thế tự nhiên phi phàm.
Chu Phượng Phượng chỉ dẫn:
- Lão ca, đến rồi! Là vòng xoáy màu đen bên dưới!
Lâm Phàm nhìn xuống. Trên mặt đất có vòng xoáy màu đen xoay tít, không nhìn thấy bên trong có đồ vật gì.
Vòng xoáy này càng giống cục thịt màu đen, như vật sống.
- Tạo hình hơi giống hoa cúc.
Có lẽ đây là ảo giác, chắc không phải đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận