Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 104: Pha làm màu này tự nhiên phải biết

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nguồn: TruyenYY
Nhóm: Ẩn Môn
----------------------
Tiêu Lăng Dật vốn là không nghĩ tới gia hỏa này tại sao phải hảo tâm như thế, sao lại cầu tình cho mình. Đến khi nghe được câu nói sau cùng của Lầm Phàm thì hai mắt hắn trợn trừng, hiện đầy tia máu.
- Ngươi thật là thâm độc. - Tiêu Lăng Dật ngẩng đầu nhìn thẳng Lâm Phàm, không dám tin.
Lâm Phàm nhíu mày nhìn đối phương, thâm độc á?
Làm gì có chuyện đấy chớ, xem ra đối phương chưa hiểu tâm ý của mình rồi. Bao nhiêu hạng người kinh tài tuyệt diễm đều là từ đỉnh phong rơi xuống, sau đó mới tức giận phấn đấu mà bắt đầu trở thành tượng đài nghịch thiên.
Xem ra rất đáng tiếc, cái Tiêu Lăng Dật này không phải loại người ấy.
Hắn đã nghĩ kỹ, nếu như Tiêu Lăng Dật bị phế tu vi rồi đá ra ngoài tông môn thật, mình nhất định chờ hắn đi được nửa đường thì xông ra cướp giết, tiến hành lục xoát thi thể.
- Hừ! - Thiên Tu trưởng lão hừ lạnh một tiếng, khiến Tiêu Lăng Dật kinh hãi, cúi đầu không dám làm càn.
Nếu như Thiên Tu trưởng lão xuất thủ trấn áp, tuyệt đối sẽ không có người ra mặt giúp mình. Giờ phút này chỉ còn cách cầu xin Thiên Tu trưởng lão tha thứ mà thôi.
Hắn không nghĩ tới Lâm Phàm này âm hiểm như thế, gài bẫy cho mình lọt vào.
Giết cửu tộc của hắn, là do quá mức phẫn nộ mới nói ra.
Nếu như không bị trưởng lão nghe được thì cũng không có việc gì. Nhưng mà hắn sao có thể nghĩ đến, Thiên Tu trưởng lão vậy mà đã ẩn thân ở gần đấy từ lâu, lắng nghe từng chữ một, đến cuối cùng mới đi ra ngoài.
Hỏa Dung trưởng lão thì một lòng vì tông, cái tên Tiêu Lăng Dật ở trước mắt ông cũng là lực lượng trung kiên ở trong tông môn, nếu hắn chỉ vì lý do nhỏ kia mà bị phế đi, đối với tông môn mà nói cũng là một tổn thất.
Lúc ông chuẩn bị lên tiếng thì lại bị người khác vượt lên trước một bước:
- Kính xin Thiên Tu trưởng lão thủ hạ lưu tình. - Một giọng nói vang dội từ xa tới, một nam tử đạp gió lướt đến, trong chớp mắt đã xuất hiện ở bên người Tiêu Lăng Dật.
Tiêu Lăng Dật nhìn thấy người này đi tới thì quỳ rạp xuống đất, nói:
- Vạn sư huynh cứu mạng...
Vạn Trung Thiên lạnh nhạt nhìn Tiêu Lăng Dật, sau đó chuyển dời ánh mắt:
- Mong Thiên Tu trưởng lão tha cho hắn một lần. Nếu như có lần sau, ta sẽ tự mình động thủ, tuyệt không làm phiền đến Thiên Tu trưởng lão.
- Chắc hẳn vị này chính là Lâm sư đệ, không tự ti không kiêu ngạo, quả thật là rồng phượng giữa chốn loài người. Việc lần này hi vọng sư đệ không nên chấp nhặt.
Phong chủ của Trung Thiên phong, Vạn Trung Thiên đích thân giáng lâm, ra mặt bảo vệ Tiêu Lăng Dật.
Liễu Nhược Trần đi đến trước mặt Vạn Trung Thiên, nói:
- Tham kiến Vạn sư huynh.
Khi Vạn Trung Thiên nhìn thấy bộ dáng bây giờ của Liễu Nhược Trần thì không khỏi hít một ngụm lạnh. Thảm, thật quá là thảm! Sau đó hắn nhìn về phía Lâm Phàm, tên sư đệ này không ngờ lại nỡ xuống tay thật.
Cơ mà đối với hắn thì Liễu Nhược Trần cũng chẳng quan trọng. Thứ hắn quan tâm chính là mối quan hệ giữa Liễu Nhược Trần cùng Thánh Đường tông.
- Liễu sư muội, việc lần này phải nhớ cho kỹ. Về sau không được lỗ mãng như thế. - Vạn Trung Thiên cất lời, hắn thân là Phong chủ của Trung Thiên phong, Liễu Nhược Trần gặp hắn đương nhiên là phải cung kính vô cùng.
Liễu Nhược Trần biết sự việc lần này đã không còn cách nào cứu vãn, cuối cùng gật đầu, nói:
- Muội đã khắc ghi lời sư huynh dạy bảo.
Bấy giờ, Vạn Trung Thiên nhìn về phía Tiêu Lăng Dật vẫn đang nằm rạp trên mặt đất, lạnh lùng nói:
- Còn không mau đứng dậy tạ tội với Thiên Tu trưởng lão và Lâm sư đệ. Lần sau mà còn không suy nghĩ trước khi nói thì cái miệng này của ngươi cũng không còn cần phải tồn tại nữa.
Thân hình của Tiêu Lăng Dật run lên, đầu càng cúi sát gần mặt đất hơn:
- Vâng, thưa sư huynh.
Các đệ tử đang vây xem cảm giác chuyện hôm nay thật là ảo. Không chỉ nhìn thấy những trưởng lão rất khó gặp được, lại còn được thấy cả Vạn sư huynh của Trung Thiên Phong.
Từ lúc Vạn Trung Thiên đến nơi này là Lâm Phàm chưa hề nói câu nào, mà vẫn liên tục đánh giá nam tử trước mắt. Dáng dấp cũng không tệ, thập phần trung khí, mà toàn thân lại tản ra khí thế cao ngất như thể tham vọng cao hơn cả trời. Cường giả quả nhiên là cường giả, không chỉ đơn giản như là nói thôi đâu.
Việc lần này muốn dựa vào cái mồm mà chiến thắng với nép vế chỗ dựa lưng là không đủ, muốn được tự do tung hoành không cố kỵ ai thì còn phải dựa vào thực lực.
Cơ mà thực ra cái mồm với cả chỗ dựa cũng được coi là thực lực chứ bộ, làm gì sai ở đâu đâu.
Chỉ là hắn thấy cái tên này cũng có hơi làm càn. Từ khi tên này đến là nơi này lập tức trở thành sân nhà của hắn, khống chế hết thảy cục diện.
Loại người này đúng là gợi đòn.
Hỏa Dung nhìn Vạn Trung Thiên xử lý sự việc đâu ra đấy, trong lòng thở dài một tiếng, ông biết Thiên Tu đã tức giận rồi.
Ông ta đã quen biết lão bằng hữu Thiên Tu này từ hồi còn trẻ đến bây giờ, còn có thể không rõ tính cách của Thiên Tu hay sao?
Vạn Trung Thiên một mực lộ vẻ tự tin, chắp tay sau lưng, ngạo mạn đứng thẳng, ánh mắt bao phủ đám người. Hắn thân là phong chủ của Trung Thiên phong, tự nhiên mang theo uy thế mà thường nhân không có được.
Tiêu Lăng Dật đứng trước mặt Thiên Tu trưởng lão và Lâm Phàm, cúi thấp đầu xuống, nói:
- Đệ tử biết sai rồi, kính mong trưởng lão và sư đệ tha thứ.
Thiên Tu trưởng lão không mở miệng, ánh mắt thản nhiên.
Vạn Trung Thiên khẽ gật đầu, sau đó ngẩng đầu ra hiệu:
- Trung Thiên xin phép không quấy rầy trưởng lão và sư đệ nữa. Sau khi trở về cũng sẽ nghiêm trị Tiêu sư đệ.
Mà đúng lúc này, Thiên Tu trưởng lão vốn vẫn chả làm gì bất chợt có động tĩnh rồi. Ông ta khẽ nâng tay, rồi chộp hẳn vào đỉnh đầu của Vạn Trung Thiên.
Lông tơ khắp người của Vạn Trung Thiên dựng đứng hết cả lên, ở trong mắt hắn, Thiên Tu trưởng lão chỉ tùy ý đưa tay ra, nhưng mà lại bao phủ hết thảy, ngưng kết toàn bộ hư không ở xung quanh hắn, căn bản là khiến hắn không thể động đậy.
Bộp bộp!
Bàn tay đáp trên đầu của Vạn Trung Thiên chỉ vỗ nhè nhẹ, hờ hững nhưng lại toát ra một loại khí tức làm cho người ta sợ hãi.
- Trung Thiên à, ngươi trưởng thành rồi.
Mặc dù chỉ là bảy từ đơn giản giống như là đang khen ngợi, nhưng mà lọt vào tai của Vạn Trung Thiên lại như là tiếng sấm nổ vang. Hắn ứa cả mồ hôi lạnh, nuốt nước bọt, vô cùng căng thẳng.
- Nhớ năm đó, lúc gặp lão phu ngươi còn biết quỳ lạy, cầu lão phu thu ngươi làm đồ đệ. Bây giờ ngươi đã trở thành phong chủ của Trung Thiên phong, gặp được lão phu cũng có thể thản nhiên nói chuyện, lão phu cũng rất là vui mừng. - Thiên Tu trưởng lão thần tình lạnh nhạt, một mực vỗ vỗ ở trên đầu của Vạn Trung Thiên, tựa như là đang khen ngợi, tán thưởng.
Nhưng mà đối với Vạn Trung Thiên mà nói, hắn lại đột nhiên tỉnh ngộ. Từ khi trở thành phong chủ hắn liền có loại cảm giác coi thường người trong thiên hạ, nhất là khi sự uy nghiêm của bản thân được trường kỳ tích lũy, hắn càng có cảm giác bất kỳ sự tình gì cũng do hắn làm chủ.
Nếu như là với trưởng lão bình thường, lấy thân phận của hắn hoàn toàn có thể quyết định mọi chuyện. Nhưng mà bây giờ đối mặt hắn lại là Thiên Tu trưởng lão, hắn đột nhiên tỉnh ngộ, hết thảy đều là hắn sai bét nhè.
Lâm Phàm hiện tại nhàn nhã vô cùng, hắn ngoáy ngoáy lỗ tai, thuận miệng nói:
- Lão sư, đệ tử thấy hắn hơi bị hỗn xược nha.
Thiên Tu trưởng lão mỉm cười:
- Đồ nhi, vi sư hôm nay dạy con đạo lý làm người đầu tiên. Trước khi có được thực lực tuyệt đối, nhớ là không được vượt qua giới hạn mà bản thân không được phép vượt qua.
Lâm Phàm bình tĩnh gật đầu:
- Vâng thưa lão sư, đệ tử nhớ kỹ rồi.
Lời này mặc dù là Thiên Tu trưởng lão nói cho Lâm Phàm nghe, nhưng mà Vạn Trung Thiên hiểu, lời này là Thiên Tu trưởng lão nói cho hắn nghe.
- Trưởng lão, ta... - Khí thế ngạo nghễ của Vạn Trung Thiên đột nhiên tan thành mây khói.
Thiên Tu trưởng lão không nhiều lời, chỉ dùng một ánh mắt nhẹ nhàng nhìn lướt qua Vạn Trung Thiên, lại khiến Vạn Trung Thiên sợ đến nỗi thở dồn dập mà quỳ xuống đất:
- Trưởng lão thứ tội, Trung Thiên biết lỗi rồi ạ. - Vạn Trung Thiên lập tức cúi đầu, hắn hiện tại đã tỉnh ngộ, địa vị hiện giờ của mình ở trong mắt của Thiên Tu trưởng lão căn bản không hề có giá trị gì cả.
Thập phong bọn hắn là những người có khả năng trở thành tông chủ, ở trong mắt của đệ tử bình thường bọn họ là những người cao cao tại thượng.
Nhưng mà ở trong mắt Thiên Tu trưởng lão, bọn hắn là cái gì?
Chẳng phải là cái gì cả.
Tiêu Lăng Dật nhìn thấy Vạn sư huynh còn phải quỳ, hắn làm sao dám đứng nữa, liền lập tức quỳ xuống.
Thiên Tu trưởng lão thu tay lại, nhìn qua Lâm Phàm:
- Đồ nhi, hôm qua con đã thông qua được khảo hạch nội môn, đã đi nhận mấy món đồ dành cho nội môn chưa?
Lâm Phàm nói:
- Thưa lão sư, vẫn chưa ạ. Mới sáng ra đã gặp chuyện này, con còn chưa kịp đi.
Thiên Tu trưởng lão nói:
- Vậy thì con đi lĩnh đồ nội môn đi.
- Vâng, lão sư.
Lâm Phàm đã sớm khôi phục hình dạng bình thường, sau đó hắn liếc mắt nhìn Vạn Trung Thiên đang quỳ ở trước mặt, cười ha ha trong lòng.
Lão sư thật là bá đạo, quả thật là không nhận ra. Xém chút nữa là hắn bị vẻ ngoài của lão sư lừa gạt.
Cái pha làm màu này của lão sư còn tự nhiên hơn cả mình, xem ra chỗ mình phải học tập còn rất nhiều.
Lâm Phàm cùng Thiên Tu trưởng lão song song đi về phương xa, Tần Sơn thì theo ở phía sau.
Bóng người họ từ từ đi xa, nhưng mà tiếng nói thì lại vọng lại:
- Lão sư, bọn hắn phải quỳ tới khi nào a, có phải là tới sang năm hay không?
- Ngày mai.
- Ồ, đáng tiếc ghê.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận