Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1040: Trước khi đi vào phải tìm hiểu rõ ràng

Nhìn vòng xoáy đen xoay tròn dưới đất, Chu Phượng Phượng đau buồn. Đây là nơi làm Dương Dương bị thương, lão thầm rít gào: Tại sao phải tổn thương Dương Dương? Sao không tổn thương người khác?
Một người một heo tung hoành thiên địa là việc khó khăn cỡ nào, chỉ vì theo đuổi di tích bị mất, cho chúng nó lại thấy ánh mặt trời.
Đây là lý tưởng và mục tiêu vĩ đại biết bao, thế nhưng một người một heo bị người khác tổn thương, thật khó hiểu.
Lâm Phàm đứng cạnh hoa cúc, xem xét thứ trước mắt:
- Kỳ lạ.
Lên trời xuống đất bơi trong biển, có loại nào mà hắn không trải qua, dù là chui ra từ chỗ đó thì hắn cũng có kinh nghiệm rồi.
Chu Phượng Phượng căng thẳng hỏi:
- Lão ca, cái gì không đúng? Hay có gì không ổn?
Heo mập có thể sống hay không chỉ có thể dựa vào lão ca, nếu như lão ca đều cảm giác không thích hợp thì đành chịu.
Lâm Phàm nói:
- Đừng gấp, đợi ta dò xét cái ngọn nguồn đã. Ngươi yên tâm, ta ra tay thì heo mập tuyệt đối không chết, dù sao ta không thích ăn thịt heo.
Heo mập nửa chết nửa sống từ từ ói máu, nhưng nghe mấy câu đó của Lâm Phàm thì cố gắng ngẩng đầu lên, thê thảm mà bi thương hừ hừ vài tiếng, như đang nói: Ta là heo bệnh, ăn thịt của ta sẽ nhiễm bệnh.
Leng keng!
Lâm Phàm lấy Không Gian Thần Trụ ra, lẻn vào trong không khó, nhưng trước đó hắn phải hiểu rõ có phải cái kia đúng như hắn nghĩ không.
Ta làm cường giả, dù ở chỗ nào đều không do dự bước vào. Dù trước mặt là một đống phân thì cường giả sẽ lạnh nhạt đối mặt, sẵn sàng chui vào.
Chỉ có kẻ yếu mới nhăn nhó hô to không muốn, mất mặt này kia.
Nhưng biết trước thì có thể chuẩn bị sẵn sàng, để phòng đụng phải sóng phân.
- Ta đâm!
Lâm Phàm giơ cao Không Gian Thần Trụ đâm thẳng vào vòng xoáy màu đen.
- Ưm, có cảm giác co rút, không gian bên trong rất lớn, không biết sâu cạn.
Lấy kinh nghiệm của hắn có thể trong phút chốc cảm giác tình huống bên trong, dù vậy tạm thời chưa thể chắc chắn không phải hoa cúc, cần tiếp tục luận chứng.
Chu Phượng Phượng nghệch mặt nhìn lão ca, không hiểu hắn đang làm gì.
Vào vùng đất mạo hiểm cần kiểm tra thứ gì hay sao?
Lão và Dương Dương xảy ra chuyện gì như vậy là vì không làm đủ nghi thức nên mới gặp chuyện lớn?
Lâm Phàm cầm Không Gian Thần Trụ, vẻ mặt nghiêm túc, tiếp theo mới là bước quan trọng nhất, theo kinh nghiệm ngày xưa thì nếu khuấy nhanh Không Gian Thần Trụ sẽ sinh ra cảm giác sung sướng đặc biệt.
Nếu vòng xoáy màu đen thật sự là hoa cúc thì chắc chắn sẽ có dấu hiệu co rút.
Không hiểu sao Chu Phượng Phượng có cảm giác xấu hổ:
- Trời ạ, lão ca đang làm gì vậy?
Tư thế hơi bất nhã, dễ khiến người suy nghĩ lung tung.
- Chờ chút nữa.
Cánh tay Lâm Phàm thọc lên thọc xuống, tốc độ cực nhanh, không thấy rõ cánh tay.
Rất nhanh.
Hắn ngừng lại, nhìn kỹ bên dưới vòng xoáy màu đen.
Không có gì lạ, không ẩm ướt, không có cảm giác co rút.
- Tốt, đi theo ta, chúng ta đi vào, đừng chạy lung tung.
Lâm Phàm nói xong nhảy xuống vòng xoáy màu đen.
Chu Phượng Phượng khiêng heo mập theo sau, hoang mang với hàng loạt động tác của Lâm Phàm.
Chu Phượng Phượng hỏi:
- Lão ca, vừa rồi làm sao vậy? Đi vào vùng đất mạo hiểm cần làm nghi thức như thế sao?
Lâu nay lão cùng heo mập lẻn vào vùng đất mạo hiểm chưa từng biết có kiểu làm như vậy, vâng theo tinh thần sống đến già học đến già, lão quan sát kỹ, ghi nhớ trong lòng.
Miễn Dương Dương còn sống, sau này vào vùng đất mạo hiểm phải bắt chước làm giống như lão ca.
Lâm Phàm nói:
- Sau này ngươi nhớ kỹ, gặp lối vào giống thế này thì phải dùng cách như thế thực nghiệm, tóm lại phải biết nên vào từ chỗ nào.
Chu Phượng Phượng gật đầu, ghi nhớ trong lòng, tuy không hiểu ý nghĩa lắm nhưng tóm lại lão ca kinh nghiệm đầy mình, chắc chắn có đạo lý của hắn, nghe theo không có hại gì.
Xung quanh rất đen, đưa tay không thấy năm ngón, thân thể còn đang không ngừng rơi xuống dưới.
Không biết sâu cạn.
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói:
- Chu Phượng Phượng, ta không muốn nói nhưng ngươi rất to gan, vùng đất mạo hiểm thế này nhìn liền biết không tầm thường, ngươi và heo mập dám xông vào cũng hay.
Chiều sâu rất dài, bình thường gặp vùng đất mạo hiểm toàn là thứ thường, dùng để tôi luyện. Nhưng có vùng đất mạo hiểm căn bản không phải cho người ta thám hiểm, nó là đất chết niêm phong vĩnh viễn.
Có lẽ vì thiên địa biến hóa, nguyên nhân nào đó khiến con đường mở ra, sau đó bị người phát hiện, nhưng người tiến vào có lẽ đều chết ở bên trong.
Chu Phượng Phượng hối hận thắt ruột:
- Lão ca, ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn vào xem sao, không định tiến sâu, nào ngờ cuối cùng xảy ra chuyện như vậy.
Nếu biết trước thì dù chết lão cũng sẽ không theo heo mập đi vào mà chạy đi tìm lão ca ngay, hai người một heo lại vào vùng đất mạo hiểm.
Lâm Phàm cần dặn dò kỹ Chu Phượng Phượng:
- Đừng suy nghĩ quá nhiều, sau này phải tự biết lượng sức, không phải ai đều như lão ca của ngươi. Vì mạng nhỏ, về sau phát hiện vùng đất mạo hiểm khác lạ thì báo cho ta biết ngay.
Năng lực có bấy nhiêu mà chui vào vùng đất mạo hiểm độ nguy hiểm siêu cao thì chẳng khác nào tự tìm chết.
Cạch!
Lát sau họ rơi xuống đất, không gian sáng sủa hơn, tuy không thể nhìn quá xa nhưng ít ra có thể thấy rõ vài thước trước mặt.
Nơi này khá là quái dị.
Năng lực hiện giờ của hắn mà bị bóng tối che tầm mắt thì đây không phải tối bình thường.
Chu Phượng Phượng chạy tới trước:
- Lão ca đợt chút, nơi này có cơ quan, sẽ chiếu sáng xung quanh.
Lão giẫm lên một hòn đá nhô ra trên mặt đất.
Răng rắc!
Hòn đá nhô lên chậm rãi chìm xuống.
Tách!
Có minh hỏa treo trên vách tường xua tan bóng tối bốn phía, nhưng màu minh hỏa là sắc tím yêu dị.
Chu Phượng Phượng căng thẳng nói:
- Lão ca, ta và Dương Dương bắt đầu từ nơi này đi khoảng năm trăm thước sau đó chạy ra.
Heo mập giãy dụa sắp chết khi đến đây thì run cầm cập, dường như trải qua việc cực kỳ khủng bố.
Lâm Phàm nói:
- Đi theo sau, đừng chạy lung tung, hôm nay ta mang các ngươi thám hiểm nơi này, nhìn xem có khả năng gì.
Vùng đất mạo hiểm?
Trong mắt hắn chỉ như trò cười.
Mặc kệ là tồn tại mạnh đến mức nào thì hắn sẽ mài chết đối phương.
Hai người một heo đi vào trong.
Hoàn cảnh xung quanh có gì đó là lạ, âm trầm, không sức sống, chỉ có tiếng gió rít gào, phía xa nghe như tiếng thú hoang gầm rống.
Chu Phượng Phượng sợ hãi run bắn người:
- Bà nội nó, lần thứ hai tiến vào vẫn cảm giác cực kỳ khủng bố.
Không hiểu sao lúc ấy lão có can đảm cùng heo mập đi vào, giờ ngẫm lại lúc ấy lão và heo mập thật khờ, nơi nguy hiểm như vậy sao có thể tùy tiện bước vào.
Chu Phượng Phượng nhắc nhở, lùi lại mấy bước:
- Lão ca cẩn thận, đằng trước là chỗ ta và Dương Dương xảy ra chuyện.
Nếu có chuyện gì thì lão phải mang Dương Dương chạy đi ngay.
Nếu không có Dương Dương liều mạng cứu thì giờ người chết là lão rồi, vì tốc độ chạy trốn của Dương Dương rất nhanh, không thể nào bị đuổi kịp.
- Đừng quá căng thẳng.
Lâm Phàm nghênh ngang đi tới, sau đó hét hướng phía trước:
- Này, đừng trốn nữa, ta đã phát hiện ngươi, mau chạy ra đây! Đừng hù người, ta nhát gan!
Giọng rất lớn văng vẳng trong vùng đất mạo hiểm.
Chu Phượng Phượng thở dài, kẻ tài cao gan cũng lớn, lão ca không uổng là lão ca, bá đạo uy vũ.
Chu Phượng Phượng cảm giác phía trước có thứ gì, nhưng quá tối, không thấy gì.
Chu Phượng Phượng luôn tính toán khoảng cách.
Khi đó lão và heo mập gặp phải nguy hiểm ngay vị trí năm trăm thước, nếu Dương Dương không phản ứng nhanh thì đã đi bán muối hết rồi.
Chu Phượng Phượng nhắc nhở:
- Lão ca, là vị trí này, ngươi phải cẩn thận!
Lâm Phàm quay đầu cười nói:
- Yên tâm, xảy ra chuyện gì được.
Bên tai chợt vang tiếng xé gió.
Rất nhanh, đã nhanh đến khiến người phản ứng không kịp.
Lâm Phàm không thèm quay đầu, giơ tay lên:
- Cái thứ gì.
Bộp!
Thứ kia bị hắn chộp trong tay, hơi dính, rất trơn.
Thứ bị hắn nắm trong tay muốn vùng thoát.
Lâm Phàm cười nói:
- Ha ha, muốn đi? Đã hỏi ý của ta chưa?
Năm ngón siết chặt, bóp mạnh không cho thứ kia vùng vẫy.
Hí!
Khi năm ngón tay của Lâm Phàm bấu sâu vào thì trong bóng tối vang tiếng trầm đục, nghe hơi đau đớn.
Phựt!
Có ánh lửa sáng lên, bóng tối phía trước bị xua tan.
Một đôi mắt hung tợn phát sáng lấp lóe trong bóng tối sắp bị xua tan.
Khi hắc ám hoàn toàn biến mất, Chu Phượng Phượng cảnh giác bốn phía nhìn thấy quái vật khổng lồ ẩn trong tối thì xoe tròn mắt:
- Đây là . . . yêu thú gì?
Chu Phượng Phượng thề với trời là đó giờ chưa từng gặp loại yêu thú này, dù đã đi nhiều vùng đất mạo hiểm nhưng chưa gặp bao giờ.
Lâm Phàm ngước đầu nhìn:
- A? Bạch tuộc?
Đằng trước có yêu thú mập mạp xoay quanh, bốn phía có nhiều xúc tu thô to kèm giác hút vung vẫy.
Thứ bị Lâm Phàm chộp trong tay là đầu một xúc tu.
Yêu thú bạch tuộc bỗng nhúc nhích, trùng kích cực kỳ khủng bố từ xa ập đến.
- Lợi hại.
Sóng xung kích ập đến thổi quét người, Lâm Phàm không có cảm giác gì, nhưng bên trong ẩn chứa lực lượng kinh người, không bao nhiêu cảm giác, nhưng trong đó ẩn chứa lực lượng không phải bình thường, rất khủng bố.
Yêu thú bạch tuộc rất tức giận, nó giấu mình trong bóng tối bắt giữ tất cả sinh vật, không ngờ bị sinh vật này chống cự.
Lâm Phàm hỏi:
- Có phải các ngươi gặp yêu thú này không?
Chu Phượng Phượng chần chừ:
- Chắc vậy?
Dù sao lão chưa thấy bộ dạng yêu thú như thế nào, chỉ biết rằng siêu khủng bố.
Vù vù vù vù vù!
Xúc tu ngọ nguậy lung tung chợt quất tới nhanh như tia chớp.
Xem ra đúng là thứ mà nhóm Chu Phượng Phượng đã gặp.
Heo mập phản ứng lại, hiển nhiên cũng cảm ứng uy thế kinh khủng kia.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Quả nhiên vẫn là do các ngươi quá yếu.
Bị con yêu thú này hành thảm như vậy là vì thực lực của Chu Phượng Phượng và heo mập quá yếu, chứ không thì nên trực tiếp chém giết.
Lâm Phàm giơ một ngón tay lên điểm phía trước.
Bùm!
Ầm!
Vang tiếng nổ trầm đục.
Lâm Phàm chỉ dựa vào một ngón tay đã ngăn chặn mọi thế công của xúc tu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận