Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1041: Cái này hơi giống vụ nổ big bang

- Lão ca bá đạo, lão ca uy vũ!
Khí kình mạnh mẽ đánh tới, Chu Phượng Phượng rất khó khăn để đứng vững tại chỗ.
Giờ Chu Phượng Phượng hiểu rằng thứ đánh lén lão và Dương Dương khủng bố cỡ nào, chỉ riêng xung lực hình thành đã khiến người khó thể ngăn cản.
Nếu đánh liều cả mạng sống thì có mấy cái mạng cho đối phương đánh mới đủ đây?
Lâm Phàm không thèm để đối thủ vào mắt, hắn quay đầu mỉm cười nói:
- Bình tĩnh.
Chu Phượng Phượng hoảng hốt hô lên:
- Lão ca, cẩn thận! Nó lại đến!
Chu Phượng Phượng nhủ thầm: Lão ca, hứa với nhau là đừng làm người ta ú tim vậy được không? Đánh nhau thì lo đánh đi, quay đầu làm người ta sợ hết hồn.
Yêu thú bạch tuộc là tồn tại không thể vượt qua đối với Chu Phượng Phượng, nhưng với Lâm Phàm thì thấy tàm tạm.
Lâm Phàm đã nhìn ra, chỗ này đúng là rất nguy hiểm, vũng nước vực ngoại giới bắt đầu sâu hơn.
Một con yêu thú Đế Thiên cảnh sắp đến Thế Giới cảnh.
Hắn rất muốn hỏi tất cả mọi người rằng vực ngoại giới có khả năng ra con yêu thú thế này không?
Không bắt được sinh vật trước mắt chọc giận yêu thú bạch tuộc, âm thanh trầm đục chấn động trong người nó, làn da dần dần biến trong suốt.
Đúng lúc này, một con heo mập màu vàng nhỏ xíu tỏa ánh sáng vàng chói mắt trong người yêu thú bạch tuộc.
Chu Phượng Phượng hoảng sợ nói:
- Lão ca, đó là thần hồn của Dương Dương!
Lâm Phàm cũng nhìn thấy heo mập màu vàng, cảm giác heo mập có chút kỳ lạ, thần hồn màu vàng, chống cự được lâu như vậy trong người đối phương mà không tan biến nói lên lai lịch của heo mập không tầm thường.
Đương nhiên, Chu Phượng Phượng đã từng nói heo mập là thần vật trong tộc của họ, nhưng bị lão mang ra chơi.
Xoẹt xoẹt!
Yêu thú bạch tuộc đánh lâu như vậy không giết được con mồi đã hoàn toàn nổi khùng, vô số xúc tu huơ lung tung trong không trung, uy thế kinh người, hư không đều bị đập nát.
Lâm Phàm siết nắm tay, lực lượng ngưng tụ trên đầu ngón tay, lực lượng kinh khủng bộc phát ra:
- Biết rồi, sẽ giải quyết nhanh.
Lâm Phàm không đánh vào người yêu thú bạch tuộc, vì sợ một đấm này chẳng những đánh chết bạch tuộc cũng đánh tan thần hồn heo mập, nếu vậy thì buồn cười.
Bùm!
Xúc tu bắn tới kéo theo uy thế mạnh mẽ va chạm với nắm tay của Lâm Phàm.
Vang tiếng nổ điếc tai.
Xen lẫn tiếng hú vô cùng thê lương.
Lâm Phàm tiếc thương nói:
- Cái con tội nghiệp, nghĩ sao mà muốn đấu cứng với ta.
Trí thông minh của yêu thú trung bình không quá cao, Lâm Phàm đã nhìn ra điều này.
Chu Phượng Phượng sợ hãi thán phục, đầu óc bần thần:
- Lợi hại!
Mạnh quá, thật sự rất mạnh.
Cái con khủng bố làm lão và Dương Dương suýt gục ngã nhưng là bia ngắm trong tay lão ca.
Yêu thú bạch tuộc đung đưa, tuy nó không có mặt nhưng biên độ đung đưa như đang nói đau chết mất, thật sự đau điếng.
Thịt bắn tung không ngừng mấp máy lại mọc ra.
Xúc tu mọc ra hết.
Lâm Phàm vung cánh tay:
- Ài, phiền phức, xem ra cần phải tìm một chỗ đánh chết hoàn toàn mới được.
Yêu thú đến trình độ này tự mọc lại thịt là chuyện rất bình thường.
Nếu như tiếp tục dây dưa thì không biết sẽ kéo dài đến bao giờ.
Lâm Phàm bước ra một bước, đi tới trước mặt yêu thú bạch tuộc:
- Nào, tiếp theo sẽ đánh chết ngươi.
Diễn ra cảnh làm Lâm Phàm hoang mang.
Xúc tu bạch tuộc vung vẩy, nhưng không phải quất Lâm Phàm mà từng cây xúc tu ôm đầu, người nó phát ra tiếng u u.
Lâm Phàm thầm nghĩ:
- Ủa? Chuyện gì đây?
Xem không hiểu, đừng nói là hèn nhé? Đừng mà, nói sao cũng là yêu thú, nên bá đạo chút chứ, hèn vậy sao được, còn chưa chính thức đánh đấm gì mà. Mau, quá mau.
Chu Phượng Phượng nói:
- Lão ca, chắc nó sợ, xin tha đấy.
Người so với người làm người ta tức chết.
Lão và Dương Dương thê thảm vô cùng, nhưng lão ca rời núi, yêu thú chủ động nhận sợ, tốc độ quá nhanh, không cách nào so sánh được.
Lâm Phàm nhíu mày nói:
- Đáng tiếc.
Hắn đối với bất cứ ai, dù không phải con người cũng rất nhân từ, nếu như đầu hàng, lúc tâm trạng của hắn tốt thì sẽ tha cho một mạng.
Nhìn lại con bạch tuộc, hình thể to lớn, lúc xin tha trông hơi đáng yêu.
Lâm Phàm nói với yêu thú bạch tuộc:
- Giao thần hồn của heo mập này ra.
Thôi được, vì nó hơi bị cưng, còn dám lấy tu vi Đế Thiên cảnh đánh với hắn, đủ thấy lòng can đảm đáng khen.
Yêu thú bạch tuộc nhìn Lâm Phàm lại ngó heo mập nằm dưới đất, kêu u u, huơ xúc tu như đang nói đồng ý.
. . .
Chu Phượng Phượng cầm một khúc xúc tu bạch tuộc vàng óng rắc gia vị, vừa ăn miệng lem dầu mỡ vừa nói:
- Lão ca, mùi vị ngon thật!
Lâm Phàm nói:
- Đương nhiên rồi, không xem là ai nấu ăn? Ta lâu rồi không ăn cái thứ này, nếu có mù tạc thì có thể trực tiếp ăn sống.
Heo mập đã khỏe lại, mắt long lanh nhìn hai người, chảy nước miếng ròng ròng, bất mãn kêu:
- Éc éc!
Cực kỳ tàn ác, không cho nó ăn!
Chu Phượng Phượng sờ đầu heo của Dương Dương:
- Dương Dương, ngươi mới khỏe lại, thân thể còn yếu, không thể ăn thức ăn dầu mỡ.
Lão biết Dương Dương rất thèm nhưng hết cách, không thể ăn bậy, nếu không sẽ không tốt cho sức khỏe.
Heo mập nghe vậy rất muốn giơ móng heo đạp chết Chu Phượng Phượng.
Tu vi như nó có thể ăn hỏng bụng được sao?
Phương xa.
Yêu thú bạch tuộc chảy xuống giọt nước mắt hối hận.
Súc sinh!
Chẳng những đánh nó nhừ tử còn chặt hai khúc xúc tu, nhóm lửa nướng chín ngay trước mặt nó.
Quá khủng bố.
Đồ ác ma!
Nó thề đời này không ăn hiếp người nữa, cái giá quá đau đớn.
Chu Phượng Phượng có chút sợ hãi nói:
- Lão ca, ta nghĩ hay là chúng ta trở về đi, Dương Dương đã ổn rồi, chắc không cần vào sâu bên trong nữa đâu, không biết bên trong sẽ có thứ khủng bố gì.
Phát hiện nơi chưa biết sẽ làm lão rất sướng.
Nhưng thăm dò chốn lạ sẽ bị thứ bí ẩn ở trong đó hù sợ.
Lâm Phàm nói:
- Gấp gì, không cần kho báu nữa à? Không muốn phát tài? Có ta ở đây, ngươi và heo mập cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không sao.
Đến đây rồi đâu đi dễ vậy được.
Nếu để Lâm Phàm tìm kiếm vùng đất mạo hiểm kiểu này thì hầu như không thể nào phát hiện ra, chỉ có Chu Phượng Phượng và heo mập đi dạo từ từ là phát hiện được vùng đất mạo hiểm mà mọi người chưa từng đến.
Chu Phượng Phượng ngẫm nghĩ, bất đắc dĩ:
- Đương nhiên muốn, nhưng cảm giác có chút nguy hiểm.
Làm sao bây giờ, lão ca đã quyết định thì chắc chắn không sửa đổi.
Thôi, mặc kệ bên trong có cái gì lão đều đi theo lão ca.
Lâm Phàm chú ý tình huống xung quanh, hơi nghiêm túc, đúng là chưa có ai đặt chân vào chỗ này, dọc đường đi không thấy xác chết nào.
Yêu thú bạch tuộc kia có tu vi Đế Thiên cảnh, vốn không nên xuất hiện trong vực ngoại giới.
Nơi này rốt cuộc có cái gì?
Trên vách đá hai bên có đồ án, tiếc rằng không xem hiểu, không biết miêu tả cái gì.
Chu Phượng Phượng xem xét kỹ rồi bảo:
- Lão ca nhìn những đồ án này xem, cảm giác rất giống lịch sử hình thành vực ngoại giới chúng ta.
- A?
Lâm Phàm bất ngờ, hơi thú vị, vậy mà cũng nhìn ra được?
Lâm Phàm hỏi:
- Này, sao ngươi nhỉn ra?
Hắn nhìn hồi lâu nhưng không thấy ra hoa hòe gì, Chu Phượng Phượng nhìn thoáng qua đã nói thứ này là cái gì, hơi thần kỳ.
Chu Phượng Phượng nói:
- Lão ca nhìn chỗ này xem, có phải có một chấm không?
Lâm Phàm gật đầu:
- Ừ.
Đồ án trên vách đá đúng là có một chấm.
Chu Phượng Phượng chỉ vào đồ án trên vách tường:
- Lão ca nhìn những đồ án khác, một đốm như nổ rồi phát tán ra nhiều mảnh vụn, những mảnh vụn tồn tại rơi rớt không quy luật, có lớn có nhỏ. Lão ca xem nhưng thứ này có giống vực ngoại giới không? Có lẽ nơi này tồn tại thứ chúng ta không cách nào tưởng tượng.
Nghe Chu Phượng Phượng nói lời này, Lâm Phàm chìm trong suy nghĩ.
Tuy bình thường không vận động đầu óc nhưng trước khi trọng sinh hắn có học thức.
Trải qua Chu Phượng Phượng giảng giải khiến Lâm Phàm nghĩ đến vụ nổ big bang hình thành vũ trụ.
Mỗi vực ngoại giới như tinh hệ, Nguyên Tổ vực là một tinh hệ, giới vực khác là những tinh hệ khác. Bây giờ tất cả tinh hệ tụ lại với nhau hình thành vực ngoại giới hiện giờ.
Lâm Phàm hỏi:
- Vậy ngươi nói xem đồ án bên dưới nói lên cái gì?
Chu Phượng Phượng ngơ ngác lắc đầu, tỏ vẻ không biết:
- Xem không hiểu.
Lâm Phàm cũng không hỏi nhiều, mang theo Chu Phượng Phượng và heo mập đi vào sâu hơn.
Tình huống nơi này có chút kỳ quái, không có yêu thú như trong tưởng tượng, càng không có cái gọi là tài phú.
Hắn không cho rằng có thể đi qua dễ vậy, chắc chắn có thứ bí ẩn hơn đang chờ ở đoạn đường sau.
Chu Phượng Phượng bỗng che ngực, nhăn mặt:
- Lão ca, ta khó chịu.
Khi vào sâu bên trong, Chu Phượng Phượng cảm giác ngực đau nhói, dường như có lực lượng nào đó truyền đến bao phủ trái tim lão.
Heo mập dừng bước lại, cảnh giác bên trong.
Lâm Phàm kinh ngạc nói:
- Khó chịu gì đây? Ngươi bị gì vậy?
Hắn không có cảm giác gì, không biết tại sao Chu Phượng Phượng có cảm giác đó.
Không lẽ bên trong thật sự có thứ gì?
Khi nói chguyện sắc mặt của Chu Phượng Phượng càng tái nhợt:
- Lão ca, thật sự rất khó chịu, giống như có một loại uy thế vô hình đè trên người, siêu khó chịu.
Chu Phượng Phượng phải lùi lại mấy bước mới thoải mái hơn.
Lâm Phàm kinh ngạc nhìn Chu Phượng Phượng:
- Lợi hại như vậy sao?
Chưa thấy vật thực đã bị uy thế đè ép thê thảm như thế, khủng bố quá.
Chu Phượng Phượng kinh ngạc hỏi:
- Lão ca không có chút cảm giác nào sao?
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói:
- Cái đó . . . đúng là không chút cảm giác, hay các ngươi chờ ở bên ngoài, có thứ gì ta sẽ mang ra cho.
Tình huống hiện giờ là Chu Phượng Phượng và heo mập không vào trong được.
Lâm Phàm càng tò mò hơn, thứ gì mà tạo thành uy thế như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận