Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1043: Liều một phen, xe đạp thay đổi thành mô tô

Tồn tại núp trong chỗ này buông tiếng thở dài tiếc nuối và thất vọng:
- Ài.
Lão quá thất vọng với Lâm Phàm, người đến đây không giống như lão muốn, lão đã hy vọng quá nhiều.
Lâm Phàm cũng thở dài một tiếng:
- Ài.
Hắn tỏ vẻ tiếc nuối với tồn tại ở đây, không phải người hắn muốn, nói một hồi hóa ra là kẻ yếu nhát cáy.
Lão nhân hỏi:
- Ngươi thở dài cái gì?
Vực ngoại giới bây giờ làm sao thế này? Người thời nay đều như vậy sao?
Dù lão lâu rồi chưa xuất hiện trong vực ngoại giới nhưng không thể nào đụng phải kẻ quái thai như vậy.
Lâm Phàm nói:
- Không có gì, đang tiếc ngươi quá yếu.
Lão nhân nói:
- Yếu? Ngươi căn bản không rõ thượng giới thế nào, có lẽ ngươi mới thấy một góc núi băng.
Lão nhân không có hình thể, nghe giọng thì biết là người già.
- Ừ, bản phong chủ thật sự không hiểu nỗi đau của kẻ yếu, rất khó hiểu. Hết chuyện rồi thì bản phong chủ đi đây.
Nơi này không còn gì vui, lão nhân này quá nhát gan, yếu gió như thế thì cất chứa được thứ gì hay ho chứ?
Vùng đất mạo hiểm này đúng là khiến người có chút thất vọng, kém quá nhiều.
Giọng già nua vang bên tai Lâm Phàm:
- Người trẻ tuổi, ngươi không nên tự đại như vậy, ngươi sẽ phải trả giá mạng sống vì sự tự đại của mình.
- Xì.
Lâm Phàm không quay đầu lại bước đi.
Vô cùng thất vọng, đồ án trên vách tường chẳng có gì hay ho.
Bên ngoài.
Chu Phượng Phượng hỏi:
- Lão ca, tình huống thế nào, có thu hoạch gì không?
Lâm Phàm xòe tay:
- Ngươi nhìn ta có thấy giống người được bội thu không?
Chu Phượng Phượng vừa tiếc vừa bất đắc dĩ nói:
- Không thể nào! Bí cảnh này nguy hiểm vậy mà không có thu hoạch gì, nghèo mạt rệp, biết trước đã không vào.
Vốn tưởng vùng đất mạo hiểm này là chỗ làm giàu của họ, nay xem ra đúng là hố cha.
Lâm Phàm lấy thủy tinh màu tím ra:
- À phải rồi, kiếm được chút thủy tinh màu tím, không biết có chỗ lợi gì, nhưng độ cứng không tệ, ngươi coi thử có ưng không?
Tạm thời Lâm Phàm không biết tác dụng của thủy tinh màu tím nhưng độ cứng rất cao, nếu khi đánh nhau với người cầm thủy tinh màu tím đập một phát chắc hiệu quả không tệ, ít nhất làm người ta đầu rơi máu chảy.
Chu Phượng Phượng nghe có thứ mang về thì mừng rỡ, mong chờ, nhưng khi nhìn thủy tinh màu tím thì hết hứng.
Chu Phượng Phượng thất vọng nói:
- Thôi lão ca giữ đi, cảm giác mấy thứ này vô dụng.
Cứ tưởng tìm được vùng đất mạo hiểm tốt, nay xem ra khiến người thất vọng.
- Tiếp theo ngươi định đi đâu?
Tạm thời Lâm Phàm không về tông, hắn định kiếm điểm và công pháp.
Trước kia hắn không dám rời khỏi tông môn quá lâu.
Nhưng bây giờ tông chủ có chút lợi hại, để tông chủ ở nhà trông coi là hoàn mỹ.
Chu Phượng Phượng đáp:
- Không biết, có lẽ ta và Dương Dương đi dạo thử cầu may xem, có lẽ lần sau sẽ gặp được vùng đất mạo hiểm tốt.
- Vậy được rồi, đi ra ngoài trước rồi nói tiếp. Tuy nơi này không có tài phú nhưng hơi kỳ cục.
Lâm Phàm nghĩ đến tình huống bên trong, đúng là rất kỳ cục, nếu thực lực của hắn không mạnh thì có lẽ sẽ cố gắng nghiên cứu đồ án. Nhưng hắn đã mạnh vậy rồi, không cần thiết nghiên cứu những vật này, chỉ tổ lãng phí thời gian, mất nhiều hơn được.
Mấy thứ này để lại cho kẻ yếu sau này tới thám hiểm.
Chu Phượng Phượng vẫn hơi không cam lòng nói:
- Tóm lại đợt hành động này không có chút thu hoạch.
Vì sao sẽ như vậy? Cực khổ vất vả phát hiện vùng đất mạo hiểm, đến cuối cùng không phát hiện được một cọng lông, nghèo hết chỗ nói.
Lâm Phàm nhìn Chu Phượng Phượng:
- Ta cũng muốn hỏi ngươi tới nơi này làm chi? Đương nhiên để cứu heo mập, giờ ngươi chỉ chăm chăm vào thu hoạch, xem ra heo mập có địa vị không được cao trong lòng của ngươi.
Hắn nhìn heo mập:
- Sau này ngươi chú ý chút, hắn không thật sự thích ngươi.
Chu Phượng Phượng đần mặt ra, lão ca nói gì vậy?
Chu Phượng Phượng thấy biểu tình của Dương Dương khác lạ, vội nói:
- Dương Dương, ngươi đừng nghi ngờ! Ta thật lòng với ngươi!
Heo mập ngước đầu leo lên, miệt thị nhìn thoáng qua, sau đó cúi đầu hừ vài tiếng.
Lâm Phàm cười bước ra ngoài:
- Đi!
Trong lòng Lâm Phàm luôn suy nghĩ nơi này rốt cuộc là sao?
Không lẽ để lại cho người có duyên trong truyền thuyết?
Hắn không phải người có duyên, chỉ bằng vào miễn dịch uy áp tinh thần một đường đi đến cuối cùng.
Ngẫm lại có lẽ đúng thật.
Thôi, chỗ nghèo nàn như vậy ai mà thèm.
Thượng giới.
- Đại Đế, sự việc là như vậy.
Thanh Hồ mang theo nhóm Kỳ Lân trở về, lúc này đang báo cáo trước mặt Đại Đế.
Sự thất bại của họ không được tha thứ, nhìn sắc mặt của Đại Đế là biết.
Chí Minh Thánh Viêm Đế không chịu tin lý do của Thanh Hồ:
- Thanh Hồ, ngươi theo ta cũng đã rất lâu, ngươi nói xem có qua mắt ta được không?
Vớ vẩn.
Tông chủ Viêm Hoa tông phất tay một cái đưa họ về thượng giới, thậm chí không đi qua đường hầm, vậy chẳng phải là bằng vào sức người có thể mở đường hầm không gian, ai mà tin?
Thanh Hồ khẳng định:
- Sẽ không lừa Đại Đế, nhưng sự thật là vậy.
Thanh Hồ biết Đại Đế nghi ngờ mình, nhưng đây là sự thật, không tin thì đành chịu.
Kỳ Lân không cam lòng nói:
- Đại Đế, Thanh Hồ không nói sai, tông chủ của Viêm Hoa tông rất quỷ dị. Nhưng ta nghĩ chỉ cần tập hợp người là có thể trực tiếp hủy diệt Viêm Hoa tông.
Kỳ Lân muốn báo thù, gã không quên mối thù bị nuốt nửa người, luôn ghim trong lòng.
Lão già chết tiệt, từ Chúa Tể cảnh cao cao tại thượng rớt xuống thành thế giới không trọn vẹn thì nên sống trong hèn mọn, dám khiêu khích gã, không thể tha thứ.
Đầu ngón tay của Chí Minh Thánh Viêm Đế gõ rìa ngai báu, tiếng lóc cóc truyền vào lòng mọi người, tăng áp lực.
Chí Minh Thánh Viêm Đế chợt cười phá lên, lộ biểu tình dữ dằn:
- Ha ha ha ha ha ha! Có lẽ ta nên tự mình đi một chuyến, Viêm Hoa tông, bản đế sáng lập ra nó, tự tay bản đế chấm dứt nó xem như kết cục hoàn mỹ.
Thanh Hồ cúi đầu, trong lòng có vô vàn suy nghĩ:
- Đại Đế, việc này không thể gấp gáp. Vực ngoại giới nước rất sâu, không đơn giản như đã tưởng, có lẽ vực ngoại giới đã lột xác.
Chí Minh Thánh Viêm Đế nhìn Thanh Hồ chằm chằm, mắt lóe tia tàn khốc:
- Lột xác? Ngươi đang đùa với ta sao? Nhớ năm đó ngươi nói với bản đế rằng ở trong mắt thượng giới thì vực ngoại giới là nơi tiện tay có thể bóp chết, thế nào? Thay đổi?
Dù là Thanh Hồ cũng sợ hãi uy nghiêm và khủng bố của Chí Minh Thánh Viêm Đế.
Càng đừng nói đến người khác.
Thanh Hồ nói:
- Đại Đế, hãy nghĩ xem, năm xưa Đại Đế đến thượng giới vốn là chuyện không thể nào, nhưng nó có thật. Mấy năm gần đây thuộc hạ nghĩ kỹ, có lẽ đây là vì vực ngoại giới lột xác.
Thanh Hồ có một ý tưởng, thượng giới hay vực ngoại giới đều có khả năng ẩn chứa hy vọng.
Mấy năm qua bị chèn ép khiến vực ngoại giới lột xác cũng chẳng có gì lạ.
Thanh Hồ phát hiện dân bản xứ vực ngoại giới dường như được trời thương.
Ví dụ như Chí Minh Thánh Viêm Đế, đi vào thượng giới mới bao nhiêu năm? Tuy y vì tăng thực lực mà không từ thủ đoạn, nhưng ngắn ngủi mấy chục năm đã đến trình độ này, đạp lên đỉnh cao nhất, dù là người thượng giới không thể nào làm được.
Vậy chỉ có thể nói lên là vực ngoại giới đưa cho hy vọng.
Chí Minh Thánh Viêm Đế là một trong những hy vọng của vực ngoại giới.
- Ha ha ha ha ha ha!
Chí Minh Thánh Viêm Đế đứng lên từ ngai báu, thân hình cao lớn cho người ta áp lực rất lớn, biểu lộ điên cuồng:
- Hy vọng? Người phản bội ta thì sao có thể là hy vọng cho họ, nên là tuyệt vọng mới đúng. Thanh Hồ, ta lệnh cho ngươi . . .
Oong!
Phía chân trời xa bỗng có hơi thở tia sáng bắn lên trời, tuy cách rất xa nhưng từ nơi này có thể trông thấy phương xa xăm bị ánh sáng rực rỡ bao phủ.
Chí Minh Thánh Viêm Đế suy tư:
- Nơi đó là . . .
Sau đó y kinh ngạc bật thốt:
- Nguyên Tổ Thâm Uyên, bùng nổ, Nguyên Tổ Thâm Uyên bùng nổ!
Chí Minh Thánh Viêm Đế không ngờ Nguyên Tổ Thâm Uyên sẽ bùng nổ vào lúc này.
Chí Minh Thánh Viêm Đế biến mất tại chỗ.
Thanh Hồ thở phào một hơi:
- Phù.
Xem ra tạm thời giữ được Viêm Hoa tông, nếu vừa rồi Đại Đế sai Thanh Hồ dẫn người đi diệt tông thì có lẽ sẽ xảy ra một trận đại chiến.
Tuy nhiên, Thanh Hồ nhìn vẻ mặt nghiêm túc.
Nguyên Tổ Thâm Uyên bộc phát thần quang, nghĩa là sắp có rung chuyển.
Có lẽ sẽ có vô số bảo bối phun ra từ Nguyên Tổ Thâm Uyên, cũng đại biểu sắp xảy ra huyết chiến.
Cách đã lâu kể từ lần trước Nguyên Tổ Thâm Uyên phun trào thần vật, lần ấy nhiều người chết, dù là cường giả Chúa Tể đỉnh cũng có một vị chết đi.
Lúc này không gian chấn động, một luồng khí thế cực kỳ khủng bố từ phương xa đánh tới.
Một bóng dáng lơ lửng trên cao nhìn Thanh Hồ chằm chằm:
- Đại Đế của các ngươi đâu?
Thanh Hồ nhìn người tới, nhận ra ngay là Cấm Thượng Thiên Đế Dục Cửu Nguyên.
Thanh Hồ trả lời:
- Đã đi.
- Hừ, lại không đợi ta.
Dục Cửu Nguyên nói xong cũng biến mất tại chỗ.
Nguyên Tổ Thâm Uyên phun trào thần vật sẽ hấp dẫn rất nhiều cường giả Chúa Tể, nếu không kết minh thì rất khó an toàn rời đi.
Vì bảo bối trong Nguyên Tổ Thâm Uyên, sẵn sàng liều mạng.
Dù sao nếu có được thứ quý giá nhất trong Nguyên Tổ Thâm Uyên thì người đó sẽ là bá chủ mạnh nhất thượng giới.
- Thanh Hồ, ngươi nói chúng ta bây giờ nên làm cái gì?
Họ đã thành rắn mất đầu, Đại Đế đi cướp bảo bối, tạm thời không rảnh quan tâm vực ngoại giới.
Thanh Hồ nghiêm khắc nói:
- Kỳ Lân, về sau ngươi làm ơn cẩn thận chút, đừng nói lung tung. Nếu ngươi hại Đại Đế thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!
Vực ngoại giới nước sâu, thượng giới nước càng sâu.
Nếu như Đại Đế xảy ra chuyện gì thì bá chủ Chúa Tể còn lại sẽ không bỏ qua cho họ.
Một góc nào đó trong thượng giới:
Đằng Đế hỏi:
- Vạn Quật, đây là Nguyên Tổ Thâm Uyên phun trào thần vật, chúng ta làm sao bây giờ?
Bọn họ đã tới thượng giới hồi lâu, tu vi một ngày tiến bộ ngàn dặm, đã đánh vỡ Đạo cảnh đỉnh, lên tới Đế Thiên cảnh rồi.
Nhất là Thiên Dụ, bởi vì Tu Di Tiên Thể nên tiến bộ càng nhiều, lợi hại hơn họ nhiều.
Minh Hoàng lão tổ nói:
- Còn phải hỏi, cơ hội này rất hiếm có, bỏ qua là mất. Ta đề nghị chúng ta đi liều một phen, lấy được một món thôi đã vượt sức tưởng tượng.
Minh Hoàng lão tổ từ vực ngoại giới đi lên, đã sẵn sàng liều mạng tăng cao tu vi.
Hiện tại cơ hội tới.
Tuy là cướp thức ăn từ miệng cọp nhưng nếu làm ổn thỏa thì rất có khả năng.
Vạn Quật lão tổ vẻ mặt nghiêm túc, do dự.
Dù sao bọn họ chỉ như con kiến trước mặt Chúa Tể.
- Đi, liều một phen!
Nếu Lâm Phàm có mặt ở đây sẽ cười phá lên. Liều một phen, xe đạp thay đổi mô tô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận